Trong đầu không tự giác nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Lúc đi xuống thông đạo, nàng cũng không phát hiện cái gì không ổn. Nhưng, sau khi đến cung điện này, Hứa vương lập tức thay đổi bộ dáng. Xoay người lại bùng phát nội lực trong cơ thể, sau đó lại âm ngoan bóp cổ nàng. Một khắc kia, ngay cả cơ hội phản ứng nàng cũng không có, tựa hồ cảm giác được hơi thở tử vong đang đến. Mặc dù nàng sắp chết, nhưng lý trí của nàng vẫn còn tồn tại, trong đầu nàng hiện lên vô số ý niệm trong đầu, trong lúc nhất thời cũng đoán không được ý đồ và động cơ của Hứa vương. Cho nên, nàng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa vương. Nhìn ánh mắt như vậy, trong mắt Hứa vương hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Hắn buông tay ra, vung tayquăng nàng ra đất. Ánh mắt hắn lạnh lùng âm hiểm nhìn Hoa Thanh Nhi té ngã trên đất, khẩu khí không tốt hỏi:“Nói, ngươi rốt cuộc là ai, làm sao có thể biết nơi này?”
Nghe được Hứa vương hỏi, trong lòng Hoa Thanh Nhi đã hiểu một chút. Thông đạo bí mật này là cung điện của Nguyệt Thần ở Sở quốc, người biết chỉ là thân tín của Nguyệt Thần hoặc là nhân vật quan trọng trong Nguyệt Thần. Mà Hứa vương này lại biết rõ, hơn nữa lại có võ công cao cường, vậy hắn có quan hệ gì đó với Nguyệt Thần. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thả lỏng một chút, nàng ngẩng đầu, giọng điệu chân thành nói:“Ta là Thanh sứ giả của Nguyệt Thần cư, nếu các hạ biết cung điện này, vậy cũng có quan hệ với Nguyệt Thần cư. Không biết thân phận của các hạ là ai?”
Nghe được Hoa Thanh Nhi đáp lời, Hứa vương nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, nói:“Ta là hộ pháp của Nguyệt Thần ở Sở quốc. Nhưng, sứ giả như ngươi làm sao có thể biết sự tồn tại của cung điện này, lại quen thuộc các bố cục của cơ quan và trận pháp? Nói, ngươi rốt cuộc có bí mật gì?”
Hứa vương dứt lời, Hoa Thanh Nhi run lên, trong đầu suy nghĩ cách để ứng đối, nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra, thanh âm lãnh khốc của Hứa vương nổ vang bên tai.
Lúc này, nàng có chút mờ mịt. Nghe theo ý của hắn thì cho dù thành thật, cũng chỉ đổi lấy cái chết thoải mái hơn thôi, như vậy thì có gì khác nhau đâu? Nhưng nếu không nói, như vậy hắn có thể làm cho nàng sống không bằng chết! Trong mắt hiện lên sự giãy dụa, bây giờ nàng không thể chết, tuyệt đối không thể chết được, nàng còn muốn trở về báo thù.
Ánh mắt nàng chuyển động vòng vo, quyết định mạo hiểm một lần. Vì thế, nàng mở miệng nói:“Nguyệt thần tin tưởng ta, nói cho ta nghe bố cục của trận pháp. Đó là bởi vì ta cùng phụ thân có tặng một phần đại lễ cho Nguyệt thần.”
Nói đến hai chữ đại lễ, trong mắt Hoa Thanh Nhi cũng lộ ra tia sáng khác thường.
Nghe đến đại lễ, ánh mắt của Hứa vương mở to. Trong lòng nghi ngờ, cái gì mà có thể khiến cho Nguyệt thần lập tức tin tưởng được chứ.
Hứa vương nhướng mày, giọng điệu hoãn lại một chút, hỏi:“Là cái gì?”
“Nó có thể giải vạn độc trong thiên hạ, là Bạch Cốt Chi Hoa trong truyền thuyết.” Ánh mắt Hoa Thanh Nhi sáng ngời, giọng điệu tăng lên.
Vừa nghe tên, Hứa vương khẽ chấn động. Cái đó có thể làm gia tăng công lực gấp chục lần, hơn nữa nghe nói cũng có công hiệu trường sinh bất tử. Khó trách Nguyệt thần lại tín nhiệm, lại đem bí mật của cung điện nói cho nàng. Nếu so sánh với Bạch Cốt Chi Hoa, thì thật là không đáng kể. Hoa kia làm cho vô số người theo đuổi. Chỉ cần lộ ra một tin tức, vậy thì sẽ đưa đến những tên tham lam đến tranh đoạt.
Giờ phút này Hứa vương dùng ánh mắt lợi hại nhìn Hoa Thanh Nhi, giống như muốn nhìn thấu nàng, trong lòng cân nhắc sự tin cậy đối với lời nàng nói. Cuối cùng, tuy cảm thấy lý do này hoang đường, nhưng vẫn có thể tin. Bởi vì Nguyệt thần trước đây cũng luôn tìm kiếm loài hoa này, nghe đồn là muốn cứu một vị nam tử. Tuy rằng lời đồn không biết có thật không, nhưng có thể khẳng định là Nguyệt thần luôn luôn tìm kiếm nó, hơn nữa còn không tiếc bất kì cái gì.
Mà Nguyệt Thần, mọi người chỉ biết nàng là một nữ tử, nhưng không biết nàng bao nhiêu tuổi. Chỉ biết là nàng thủ đoạn cao siêu, tâm tư tinh tế, mẫn cảm đa nghi. Cho nên nếu nàng nghi ngờ, sẽ không bao giờ tin tưởng. Cho nên, lời Hoa Thanh Nhi nói, có thể tin.
Bạch Cốt Chi Hoa, quả thật là đem đến sự khát vọng. Mà hắn, cũng khát vọng. Nếu hắn có quyền lực, như vậy hắn cũng sẽ nghĩ cách tìm loài hoa đó, như vậy hắn sẽ thống trị cẩ thế gian.
Hứa vương mang ánh mắt tối đen Hoa Thanh Nhi, muốn lợi dụng nàng để có đóa hoa kia. Nếu như vậy, tất cả sẽ trở thành sự thật.
Vì thế lúc Hoa Thanh Nhi không kịp phản ứng, hắn đột nhiên lấy tay bóp cằm Hoa Thanh Nhi, đưa một viên thuốc cho nàng. Nhìn nàng nuốt xuống, mới buông lỏng tay ra.
Hoa Thanh Nhi mãnh liệt ho vài cái, lúc nàng đang ho, bên tai vang lên thanh âm lãnh khốc của Hứa vương.
“Thanh sứ giả, ta nghĩ ngươi chắc là biết loại thuốc này. Đây là tử cổ, một khi ăn vào, sẽ bị người cho ngươi uống khống chế. Mà bây giờ ngươi lại bị ta khống chế, nên nhiệm vụ của ngươi chính là quay về nghĩ cách lấy lại cây hoa trong tay Nguyệt Thần. Ngươi không cần phản kháng ta, ngươi sẽ phản kháng không được. Tử cổ chỉ có chủ nhân của nó mới khống chế được, cho nên, ngươi sẽ không có cơ hội phản kháng. Tốt nhất ngươi không nên có tâm tư khác, nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Hoa Thanh Nhi chỉ cúi đầu, mang bộ dáng thuận theo, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng. Tử cổ sao? Thật là khéo, cái gì không chọn, lại chọn cái này? Mẫu thân nàng là cao thủ cổ độc, từ nhỏ mẫu thân đã thử nghiệm rất nhiều cổ trên người nàng, để nâng cao thể chất và năng lực của nàng. Bởi vậy, nàng đều miễn dịch với tất cả các loại cổ. Xem ra, nàng có thể nói là trời cũng đang giúp nàng.
Mà kế tiếp, rất nhiều chuyện đều hợp lòng người, Hứa vương đã biết thế lực của Lí Nghị ở Sở quốc từ Hoa Thanh Nhi. Hơn nữa an bài cho Hoa Thanh Nhi một ít nhiệm vụ. Tuy rằng nàng không thích bị người khác sai khiến, nhưng lúc này, nàng cũng vui vẻ chấp nhận.
Vài ngày sau, Hứa vương nghỉ ngơi ở trong cung điện này, ngẫu nhiên đi ra ngoài xem xét tình hình. Mà Hoa Thanh Nhi cũng vẫn ở đây. Kỳ thật thì cũng không sao cả, trong lòng chỉ lo cho Lí Nghị bên ngoài. Tuy rằng trước giờ nàng bị Lí Nghị lợi dụng, nhưng một khắc kia, Lí Nghị cho nàng cảm giác được tình thương của cha.
Cho dù có hận, nhưng tình thân máu mủ kia cũng không thể vứt bỏ. Lúc vào phòng, nàng đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, trái tim vô cùng đau đớn. Nhất thời, hiểu được cái gì đó, trong mắt quanh quẩn một cảm xúc không hiểu. Lí Nghị, thật sự đã đi rồi, để nàng một mình ôm nỗi hận. Giờ phút này, nàng cảm thấy mình sống sót chỉ vì báo thù, đưa từng người làm tổn thương Lí gia vào địa ngục.
Vài ngày sau, trong Yến kinh không còn bình tĩnh nữa, nơi nơi đều mang cảnh tượng loạn lạc. Sau vài ngày Hứa vương phủ nội loạn, tựa hồ lại tìm được một người lãnh đạo mới. Dưới sự dẫn dắt của người lãnh đạo, mọi người bắt đầu nhất trí với hau. Bởi vì bọn họ nhất trí cho rằng Hứa vương mất tích là có liên quan đến thái tử Sở Thụy Phong. Cho nên, bây giờ bọn họ ở trong tư thế sẵn sang khai chiến với thái tử. Vì bọn họ là binh lính do Hứa vương một tay dẫn dắt, cho nên trong mắt họ Hứa vương là lớn nhất. Dù Hoàng thượng, thái tử, trong mắt bọn họ không có một tấc. Vì thế, bọn họ bắt đầu làm loạn cả Yến kinh.
Đầu tiên là ở quán trà, tửu lâu náo loạn, lấy chuyện này để phát tiết sự bất mãn với Sở quốc. Đối với thái tử bất mãn. Bọn họ chạy đến quán rượu đập đổ, hoặc là ăn cơm không trả tiền. Một khi có chưởng quầy đi lên hỏi, bọn họ phẫn nộ nói:“Tiền cái gì? Thái tử điện hạ công nhiên mưu hại Hứa vương, bây giờ hắn lại ở trong phủ hưởng phúc. Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sao phải trả tiền. Thái tử gây chuyện trước, không có lương tâm như vậy. Nếu so với Thái tử, bọn ta không bằng hắn nữa là.”
Nghe bọn chúng nói xong, các chưởng quầy đều vô lực. Đây là chuyện gì chứ, quả thực là không hiểu được, lại trút giận lên người bọn họ, vậy bọn họ nên làm gì đây?
Vì thế nên dân chúng vô tội chỉ có thể đến quan phủ cáo trạng. Lúc đầu, quan phủ đưa một ít người đi trấn áp binh lính của Hứa vương. Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện căn bản là vô dụng a. Binh mã của Hứa vương thật sự rất mạnh. Một chữ, hung! Sợ tới mức quan phủ cũng không dám quản, không thể quản được, binh mã của Hứa vương không biết được huấn luyện như thế nào, binh mã trong Yến kinh căn bản không phải là đối thủ.
Cuối cùng, các loại tấu chương đều dâng lên trước mặt thái tử. Mọi người nhất trí cho rằng muốn áp dụng cường lực trấn áp binh mã Hứa vương. Có rất nhiều đại thần đều nói đây là thời cơ tốt, giết hết binh mã của Hứa vương. Như vậy dân chúng có thể cảm kích thái tử, có lợi cho thái tử đăng cơ.
Mà thái tử Sở Thụy Phong nhìn tấu chương trên tay, trong mắt tinh quang liên tục lóe lên. Cùng lúc, trong lòng cảm thấy hình như có cái gì không ổn. Nhưng lại cảm thấy phải bắt được cơ hội này. Lúc hỏi A Dạ, A Dạ chỉ thần bí nói một câu cứ thuận theo tự nhiên.