Beta: Sally
Xe ngựa đi tới chân núi chùa Hàn Sơn, Hồng Mai xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người giúp Vân Mộng Vũ bước xuống.
Vân Mộng Vũ xuống xe ngựa liền bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Trước mắt có khoảng mấy trăm bậc thang không ngừng uốn lượn lên tới chùa Hàn Sơn. Đứng ở dưới nhìn về phía trước, cảm thấy chùa Hàn Sơn trôi lững lờ giữa biển mây. Nhìn cầu thang cao cao kia, trong lòng dâng lên sự nhiệt tình. Muốn chinh phục nó.
Vân Mộng Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu đi trước, còn ngắm hoa cỏ ven đường. Tự nhiên tiếp xúc thân mật như vậy, nàng cảm thấy trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Lên tới đỉnh núi, Vân Mộng Vũ đứng trên đỉnh nhìn xuống phía dưới. Cảm thấy mọi sự phiền não trong lòng đều tan biến, nhất thời cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Đứng một hồi, liền nhìn thấy Xuân cô nương bên cạnh Hứa Du Nhiên ra nghênh đón. Vân Mộng Vũ và Hồng Mai vui vẻ đi theo nàng vào viện của Hứa Du Nhiên.
Chùa Hàn Sơn độc đáo ở chỗ không phải ai cũng có thể đến. Chùa Hàn Sơn này do một người nước khác xây nên, người này làm việc rất khác với thường dân. Hắn xây chùa này không phải để thờ cúng hay dâng hương gì cả, chỉ là hắn muốn xây vậy thôi. Cho nên người có thể đến đây thân phận cũng khá đặc biệt. Nơi này chỉ có vài hòa thượng, có người đến, bọn họ cũng không tiếp đãi, bọn họ chỉ để ý tu hành.
Lúc trước đến quy định của chùa Hàn Sơn, Vân Mộng Vũ còn khen ngợi một phen. Hòa thượng ở chùa Hàn Sơn, đó mới là dứt duyên trần, quy y cửa phật.
Không giống một số người hiện đại, làm hòa thượng không phải chỉ vì muốn xuất gia, mà là có âm mưu trong đó. Có nơi, thậm chí còn có chuyện hòa thượng lấy tiền lương.
Ở cổ đại có rất nhiều chùa miếu lục căn thanh tịnh, nhưng trên núi cao này, lại có thể có được những con người như vậy thật sự rất quý hiếm.
Vân Mộng Vũ đi theo Xuân cô nương, nghĩ đến nơi thần thánh này, lại có chút chùn bước. Một nơi như vậy không nên bị thế tục quấy rầy. Trong lòng giãy dụa, bên tai truyền đến tiếng nói dễ nghe của Hứa Du Nhiên.
“Mộng Vũ, ngươi đã đến rồi a. Ngươi xem, chỗ này thế nào?”
Vân Mộng Vũ phục hồi tinh thần lại, cười cười trả lời: “Chỗ này vô cùng tốt, núi cao ở trên, tầng mây ở dưới. Mọi sầu não đều tan biến, là nơi thanh tịnh. Chỉ là….”
“Chỉ là cái gì? Mộng Vũ, ta thấy lúc ngươi đi vào tâm thần ngươi có vẻ hoảng hốt, nhưng ngươi có băn khoăn hay nghi vấn gì? Nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi.” Vân Mộng Vũ mới nói xong, Hứa Du Nhiên thân thiết mở miệng hỏi.
Nghe Hứa Du Nhiên nói, Vân Mộng Vũ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt trong suốt của Hứa Du Nhiên. Trong đáy mắt có vẻ thả lỏng, nhưng trong lòng cũng sẽ không khinh địch như vậy. Trong mắt nàng mang theo ý cười, ngữ khí nhu hòa nói: “Ta suy nghĩ, một nơi thanh tịnh như vậy, lại có những người tu hành lặng lẽ, chúng ta đến đây có phải là đã mang hơi thở của thế tục rồi hay không?”
Vân Mộng Vũ nói xong, Hứa Du Nhiên cũng xì ra một tiếng nở nụ cười. Nàng nhẹ giọng cười, một lúc sau mới trả lời: “Người tu hành được ở nơi này thì cũng chỉ là cao nhân trở lên mới được, bọn họ đều là lục căn thanh tịnh, đã không quan tâm đến sự quấy nhiễu của người ngoài nữa.”
Nghe xong lời này, Vân Mộng Vũ giật mình, nhịn không được bật cười nói: “Đúng vậy, ta là người thế tục, bọn họ trong lòng chỉ có phật, làm sao có thể để ý này nọ, ngược lại là ta lại có sự băn khoăn nghi ngờ lung tung. Xem ra hôm nay ta thật sự rất đường đột.”
Cảm thấy thoải mái một chút, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên vài phần, Vân Mộng Vũ cùng Hứa Du Nhiên đi vào trong.
Xung quanh sân có đủ các loại cây đại thụ cao cao, càng kỳ lạ là, bây giờ mùa thu sắp đến, lá trên cây cũng vẫn là màu xanh biếc. Nhìn cây cối, trong lòng cảm thụ được hơi thở sinh mệnh.
Thấy Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn cây cối, Hứa Du Nhiên nhân lúc Vân Mộng Vũ không thấy, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm. Nhưng khi Vân Mộng Vũ quay đầu, nháy mắt, thần sắc nguy hiểm biến mất hầu như không còn, đổi thành ánh mắt nhu hòa.
Vân Mộng Vũ khẽ quay đầu lại, nhìn ánh mắt ôn hòa của Hứa Du Nhiên, trong lòng hiện lên nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự là nàng đa nghi, vừa rồi cứ như là có cảm giác có hơi thở nguy hiểm bên cạnh bắt đầu khởi động.
Trong lòng nàng vẫn đang nghi ngờ, Hứa Du Nhiên thân thiết kéo nàng đến một cái bàn. Hứa Du Nhiên chỉ vào nước trà trên bàn nói: “Mộng Vũ, đây là đặc sản của chùa Hàn Sơn. Ngươi nhất định phải nếm thử.”
vân Mộng Vũ ngồi xuống, Hứa Du Nhiên cũng ngồi đối diện với nàng.
Hai người một bên phẩm trà một bên tán gẫu phong cảnh cùng bố cục của chùa Hàn Sơn, sau khi hàn huyên, Hứa Du Nhiên cười nói: “Mộng Vũ, lúc ta ở nhà, nghe nói kỹ nghệ đàn tấu của ngươi rất cao. Hôm nay, Mộng Vũ ngươi nhất định phải diễn tấu một khúc, để ta rửa tai nghe.”
Vừa nghe xong, trên mặt Vân Mộng Vũ ửng sắc hồng, ngượng ngùng nói: “Du Nhiên, ngươi giễu cợt ta. Ai lại không biết Du Nhiên quận chúa ngươi tài nghệ mọi thứ đều tinh thông, mà kỹ thuật đàn lại xuất thần nhập hóa, ta sao có thể so sánh với ngươi? Du Nhiên, chớ giễu cợt ta, bằng không sau này ta cũng không có mặt mũi ra khỏi nhà.”
“Sao ta lại giễu cợt ngươi, ta nói thật. Mộng Vũ, sao ngươi lại khiêm tốn như vậy? Bằng không như vậy đi, chúng ta lần lượt đàn, đến lúc đó Mộng Vũ ngươi cũng không nên khiêm tốn như thế.” Hứa Du Nhiên nghe Vân Mộng Vũ nói, đầu tiên là nghiêm túc, sau đó biểu tình lại thay đổi, cười nói.
Nghe xong, trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ động, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý tứ, sau đó cũng cười đồng ý.
Theo như Hứa Du Nhiên nói, Vân Mộng Vũ đàn trước một khúc.
Sau đó, Hứa Du Nhiên cho tỳ nữ dọn dẹp trà trên bàn. Hồng Mai cũng nhanh chóng lấy cây đàn cổ từ trong hộp ra, đặt lên bàn.
Vân Mộng Vũ ngồi cạnh bàn, nhìn khung cảnh tự nhiên xung quanh, tâm tình bình thản nói không nên lời.
Nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm thụ được hơi thở tự nhiên trong không khí. Lẳng lặng như hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Chậm rãi mở mắt, đôi mắt yên tĩnh như nước, tự nhiên mà hài hòa.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đàn, ánh mắt nhìn cây đàn, giống như đang nhìn người bạn tri kỷ. Ngón tay khẽ động, thanh âm từ trong tay nàng bắt đầu vang lên.
Lúc bắt đầu, tiếng đàn có chút dao động, cứ như đang điều hòa việc gì đó. Nhưng lúc sau, tiếng đàn liền hài hòa.
Trong núi chỉ có thể nghe tiếng đàn yên tĩnh như thế, du dương, như hòa hợp với cây cỏ. Dần dần, chim chóc xung quanh dừng đùa vui, lẳng lặng đứng ở trên cây, mang bộ dáng hưởng thụ âm nhạc.
Giờ phút này, xung quanh tất cả đều im lặng, trong trời đất bao la chỉ có thể nghe âm thanh ôn nhu của tiếng đàn kia. Làm cho người ta động lòng, làm cho người ta say mê.
Ở một nơi khác trong chùa, một đôi mắt âm trầm khí phách chợt mở ra.
Quân Lãnh Mạc vốn ngồi thiền trong viện, bên tai đột nhiên bay vào làn điệu xa xưa này. Làn điệu này mang theo một loại ma lực, làm cho hắn muốn đến gần. Âm thanh kia cứ như có ma lực, gọi hắn đến gần.
Lần đầu tiên, Quân Lãnh Mạc có loại cảm giác không thể nắm giữ. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, hắn không thể kháng cự, không muốn kháng cự. Hắn đứng dậy, vẫn là một thân hắc y, vẫn mang khí phách lãnh tuyệt như cũ.
Hắn chậm rãi tìm kiếm hướng phát ra tiếng nhạc, trong mắt có khát vọng mà ngay cả chính hắn cũng không hề biết.
Hứa Du nhiên nghe tiếng đàn của Vân Mộng Vũ, biểu tình từ lạnh nhạt đến kinh ngạc, cuối cùng thậm chí ức chế không được mà đứng lên.
Điều này làm sao có thể, thế nhưng đã đạt tới cảnh giới người và đàn hòa làm một, Ly Thiên còn kém xa rất nhiều.
Vân Mộng Vũ!
Nàng tuy rằng vẫn đánh giá cao nàng ta, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, nàng vẫn xem nhẹ nàng ấy.
Kỹ thuật đàn như vậy, khí chất như vậy, dung mạo như vậy, có cảm giác làm cho nàng thấy uy hiếp.
Trong đầu xẹt qua thân ảnh tuấn tú cùng thanh nhã kia, trong mắt nàng hiện lên một chút ưu tư.
Hắn đến Yến kinh vài tháng nay, theo năng lực của hắn, không có khả năng không biết điểm đặc biệt của Vân Mộng Vũ.
Như vậy hắn có cảm giác sao?
Tiếng đàn duyên dáng như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy rung động.
Nhìn thân ảnh đang lâm vào thế giới riêng của mình kia, chỉ cảm thấy rất hài hòa và đẹp đẽ, nhưng lại làm ánh mắt của nàng đau đớn.
Từ nhỏ nàng lớn lên ở Bồng Lai đảo, cảnh vật ở Bồng Lai đảo rất xinh đẹp. Mỗi một chỗ cũng thanh tịnh như chùa Hàn Sơn này. Được lớn lên tại đây, tâm tình tu dưỡng tất nhiên là không giống bình thường. Mà tâm tình đối với một người đánh đàn là cực kỳ quan trọng. Mà nàng lại tìm ra được tâm huyết hòa hợp với thiên nhiên. Từ nhỏ đã cảm thụ được hơi thở tươi mát, bồi dưỡng ra khí chất độc nhất vô nhị của nàng. Bởi vậy tiếng đàn của nàng luôn có thể xâm nhập lòng người, nàng tự nhận mình cầm nghệ phi phàm, thiên hạ chỉ có Cầm Ca mới có thể so sánh với nàng. Nhưng hôm nay nàng lại không thể tin vào mắt mình.
Nhìn Vân Mộng Vũ đánh đàn, quanh thân nàng ấy toát ra một hơi thở yên tĩnh. Loại khí chất này nàng vẫn luôn luôn mong muốn có được, nhưng hôm nay nàng mới thấy được có người như thế.
Nàng vốn định cho nàng ta một sự giáo huấn, làm tan đi nhuệ khí của nàng ta. Nhưng hôm nay nàng cũng muốn giết nàng ta, nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay giết nàng, phỏng chừng sẽ khó ăn nói. Thần sắc tàn nhẫn trong mắt lóe lên, trong lòng đã có quyết định.
Ám quang trong mắt chợt lóe, lặng lẽ nhìn về các nơi trong không khí. Các nơi lập tức có sát khí ẩn hiện, chỉ đợi ra lệnh, thì có thể hành động.
Vân Mộng Vũ đang đánh đàn, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia nguy hiểm.
Thầm nghĩ trong lòng, Hứa Du Nhiên quả nhiên không phải là người dễ bắt nạt, nàng quyết định động thủ. Nàng vốn nghĩ rằng cho dù nàng ta muốn động thủ, nhưng vẫn bận tâm về đặc thù của chùa Hàn Sơn. Nhưng thật không ngờ, nàng cứ vậy mà động thủ.