Nghe lão phu nhân nói như vậy, Vân Mộng Vũ cúi đầu, trong mắt lóe lên, trong lòng một mảnh rét lạnh. Này chính là tổ mẫu một khắc trước còn ôm mình sợ mình chịu ủy khuất a, ngay sau đó lão lại sợ ngươi đi làm xấu hổ, mất mặt, hủy đi phú quý của nàng, quả nhiên là hảo tổ mẫu a. Giờ phút này Vân Mộng Vũ không khỏi thay Vân Mộng Vũ chân chính cảm thấy phẫn nộ, nàng như vậy làm sao có thể trong gia đình này mà kiên cường lớn lên đây.
Thế lực tổ mẫu, phụ thân vô tình, di nương âm ngoan, muội muội ác độc, bọn hạ nhân khinh thiện sợ ác. Hảo cho một hữu tướng phủ, quả nhiên hảo thật sự.
Lại nhìn Lí Như cùng Vân Ngọc xa xa, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa.
Vân Dung thì là cuối đầu xuống, thấy không rõ thần sắc.
Đi nương cùng tiểu thư này, bày bộ dáng tựa hồ đồng tình, kì thực chỗ sâu trong đáy mắt lại lóe lên như xem kịch vui.
Tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng trên mặt nàng vẫn không có biểu lộ nửa phần. Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt chứa nhè nhẹ lệ quang, dịu ngoan hướng lão phu nhân gật gật đầu, “Vũ nhi đều nghe tổ mẫu, tổ mẫu nói tốt tất nhiên là tốt.”
Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ bộ dáng mềm mại nhu thuận, trong mắt lệ quang lóe lên, có vẻ động lòng người, chọc người trìu mến. Nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, lão phu nhân cũng không khỏi có điểm mềm lòng, vội vàng đi đến bên người Vân Mộng Vũ, ôm nàng, nói: “Không cho ngươi đi cũng là vì tốt cho ngươi, tổ mẫu sợ ngươi đến yến hội sẽ bị người khác khi dễ. Vũ nha đầu, ngươi phải hiểu được, ta là tổ mẫu của ngươi, tổ mẫu làm sao có thể hại ngươi đâu?”
Trong lòng Vân Mộng Vũ không khỏi cười nhạt, ngươi cũng biết ngươi là tổ mẫu của ta a. Có tổ mẫu như vậy sao, ở ngoài mặt sợ ta bị người khi dễ, trên thực tế không phải sợ nàng đến yến hội sẽ làm bà mất mặt sao, sợ bị các lão phu nhân ở yến hội nhạo bán.
Vân Mộng Vũ ở trong lòng lão phu nhân ngẩng đầu lên, cười đối lão phu nhân nói: “Vũ nhi hiểu được, cảm ơn tổ mẫu hết thảy đều thay Vũ nhi suy nghĩ.”
Lí Như nhìn thấy một màn này, mi khẽ động, vô cùng đắc ý, dường như đã quên vừa rồi bị lão phu nhân cảnh cáo. Cho dù như vậy, nàng ta vẫn như cũ không tính buông tha Vân Mộng Vũ, miệng làm như an ủi nói: “Vũ nhi, ngươi thì tốt rồi, nên ở trong phủ nghỉ ngơi đi.
Đi tham gia yến hội thực khổ hạnh, loại khổ sai này vẫn là để cho Ngọc nhi cùng Dung nhi đi thôi. Nếu ở trong phòng nhàm chán, có thể cho tứ muội, ngũ muội cùng ngươi tán gẫu.”
Lí Như vừa nói, sắc mặt lão phu nhân quả nhiên không tốt lắm. Mà trong mắt hai vị tiểu thư còn lại hiện lên một chút ảm đạm. Lí Như chưa bao giờ cho các nàng tham dự yến hội gì, các nàng chính là ở trong phủ có cũng được mà không có cũng không sao.
Vân Mộng Vũ nhìn Lí Như khẩn cấp châm chọc nàng như vậy, ánh mắt như đao nhìn Lí Như, làm cho Lí Như cả người rùng mình một cái, nhất thời im lặng.
Nhưng lúc này lại có người không biết phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy sắc mặt của mọi người, tựa như Vân Ngọc không não kia. Vân Ngọc cũng từ ghế đứng lên, Vân Dung bên cạnh muốn ngăn cản nhưng không kịp. Bởi vì lời nói kiêu ngạo, cuồng vọng của Vân Ngọc đã nói ra.
“Đúng vậy a, muội muội ta sẽ vất vả đi thay đại tỷ. Tỷ tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ không in thông, đi sẽ dễ dàng nhận giễu cợt của mọi người. Đến lúc đó, mặt mũi chúng ta nên để ở đâu? Mà ta đi yến hội, nhất định sẽ vì tướng phủ làm vẻ vang. Đến lúc đó, nói không chừng, tỷ tỷ ngươi cũng có thể được nở mày a.” (Sally: Pó tay, ta chưa thấy ai ngu như chị này)
Nói xong, lại còn đứng một bên khanh khách cười duyên.
Vân Dung phía sau Vân Ngọc, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Mà Lí Như phía sau Vân Ngọc trong lòng thầm mắng to Vân Ngọc, đồ ngu xuẩn, thời điểm này còn dám nói loạn, lại có thể nói chuyện kiêu ngạo như vậy. Nữ nhi này thật khiến bà tức chết, nàng như thế nào không học Dung nhi, làm cho người ta bớt lo đây.
Thời điểm Lí Như đang thầm mắng Vân Ngọc tựa hồ đã quên, chính nàng một khắc trước chính là tác giả khơi gợi mọi chuyện.
Lão phu nhân nghe lời Vân Ngọc nói, trong lòng cũng thực bất mãn, nhưng lại không nỡ quở trách nàng. Dù sao Vân Ngọc cũng là cháu gái chính mình yêu thương mà lớn lên, hơn nữa chính nàng cũng không chịu thua kém, không chỉ nổi danh mỹ nhân Yến kinh lâu, lại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Tuy rằng không thể cùng Dung nhi tài nữ đứng nhất Yến kinh so sánh, nhưng ở Yến kinh vẫn rất nổi danh. Mà Vân Mộng Vũ, lại không có chút danh tiếng nào, không tài không đức.
Nghĩ nghĩ, thần sắc trên mặt lại bình thương lại dường như không có việc gì.
Lí Như nhìn tình huống này, trong lòng lại đắc ý. Vân Mộng Vũ, ngươi cùng hai nữ nhi ta so sánh, quả thực là khác nhau một trời một vực. Ngươi vĩnh viễn đều là đối tượng người khác cười nhạo, ngươi vĩnh viễn là phế vật.
Mà Vân Ngọc lại không có chút nào nhận thấy được biến hóa vừa rồi. Vẫn như cũ giống như khổng tước cao ngạ, ngẩng cao đầu, vẻ mặt cao ngạo đứng ở nơi đó.
Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ thật sự không có hứng thú quan tâm nàng. Thật sự là bởi vì vừa thấy bộ dáng khổng tước của nàng ta, nàng thật không có khẩu vị. Hơn nữa nàng ta lại ngốc như vậy, đối phó nàng ta, thật sự không có tính khiêu chiến.
Lão phu nhân nhìn đến không khí đột nhiên an tĩnh lại, đang muốn nói vài câu để giảm bới không khí xấu hổ.
Mà đúng lúc này, Vân Mộng Vũ làm như đột nhiên nhớ tới việc gì đó, vội vàng nhìn lão phu nhân nói: “Vũ nhi có một chuyện muốn khẩn cầu tổ mẫu đáp ứng.”
“Chuyện gì a?” Lão phu nhân mỉm cười hỏi, trong lòng nghĩ chỉ cần là yêu cầu không quá phận, đều có thể đáp ứng nàng, coi như là bù lại một chút đi.
Vân Mộng Vũ làm như do dự một chút, mới mở miệng nói, “Vũ nhi đã lâu không có gặp ngoại tổ mẫu, Vũ nhi muốn đi Hộ Quốc tướng quân phủ vấn an ngoại tổ mẫu.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, trong mắt lão phu nhân hiện lên sắc bén, nàng đây là muốn đi cáo trạng Trịnh lão thái quân kia sao? Trịnh lão thái quân bởi vì duyên cớ Mộc lão tướng quân, được tiên hoàng phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mà chính bà chỉ là nhị phẩm cáo mệnh. Vân Mộng Vũ rốt cuộc đánh cái chủ ý gì, chẳng lẽ đúng như Lí Như nói, nàng là trở về báo thù, muốn đối với tướng phủ gây bất lợi. Nếu Vân Mộng Vũ thực sự có loại ý tưởng này, vậy đừng trách bà tâm ngoan......
Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ, khẩu khí lạnh nhạt rất nhiều, “Vũ nha đầu lúc này như thế nào đột nhiên lại nhớ tới ngoại tổ mẫu.” Không sớm không muộn, lại lựa nhay tại thời điểm này, không phải muốn đi cáo trạng thì là cái gì, Vân Mộng Vũ, ngươi đây là muốn đổi biện pháp, muốn uy hiếp lão thái bà ta sao.
Đem biến hóa của lão phu nhân xem ở trong mắt, Vân Mộng Vũ hiện lên tia châm chọc nơi đáy mắt, giống như phi thường khó xử nói: “Ngoại tổ mẫu gởi thư nói biểu ca Mộc Phong lần này cũng sẽ cùng Hiên vương cùng nhau hồi kinh, đến lúc đó, cũng sẽ ở yến hội xuất hiện. Bởi vì biểu ca từ nhỏ theo Hiên vương rời xa Yến kinh, đi bồng lai xa xôi, nhiều năm chưa từng về nhà. Bởi vậy vì bù lại cho Mộc gia, hoàng thượng sẽ ở yến hội vì i biểu ca luận công ban thưởng, vì biểu ca tiến hành sắc phong. Cho nên ngoại tổ mẫu, hy vọng ta cũng có thể đi, dù sao ta cũng là một phần tử Mộc gia. Nhưng hiện tại tổ mẫu nếu nói đi yến hội đối với Vũ nhi không tốt, tổ mẫu nói như vậy tự nhiên là thật. Cho nên Vũ nhi muốn tự mình đi về phủ ngoại tổ mẫu giải thích một chút.” (Hehe chị quá gian xảo)
Vân Mộng Vũ vừa nói xong, trong phòng tất cả mọi người sửng sốt.