Lúc trong lòng Vân Y tràn đầy chờ mong, thanh âm lạnh lùng của Tư Cảnh Hiên vang lên bên tai. Nghe nói như thế, sắc mặt Vân Y lập tức có chút trắng bệch. Lúc này, thân thể nàng chưa tốt, không có năng lực bảo hộ người mình để ý, sợ nhất là nghe tin không tốt.
Vân Y có chút run run hỏi: “Là tin tức gì?”
Vân Y rất sợ tin này có liên quan đến Hồng Mai hoặc là Lục Bình, nàng thật sự không chịu nổi.
Tư Cảnh Hiên nói được một nửa, sau đó nhìn thần sắc trên mặt Vân Y. Lúc nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, trong lòng châm chước nên nói với nàng như thế nào mới không làm nàng đau lòng.
Nhìn sự do dự của Tư Cảnh Hiên, trong lòng Vân Y càng thêm bối rối, ánh mắt khẩn trương nhìn hắn.
Nhìn Vân Y như thế, Tư Cảnh Hiên mở miệng, nhẹ giọng: “Ngày ấy ngươi bị Mộc gia lão tổ đánh trúng một chưởng, tuy rằng chỉ có ba tầng lực đạo. Nhưng thân thể của ngươi bị thương rất nặng, trong cơ thể lại có một cỗ âm khí không tiêu tan. Cần vài năm nghỉ ngơi, nếu không về sau sẽ không sinh con được.”
Tư Cảnh Hiên nói đến đây, trong thanh âm có vẻ run nhè nhẹ. Hắn lo lắng nàng nghe xong sẽ khổ sở, thậm chí tuyệt vọng. Hắn không cần, hắn biết một nữ tử nếu không sinh con được, đó là chuyện rất tàn khốc.
Chỉ là, Vân Y không phải nữ tử bình thường.
“Thì ra ngươi nói cái này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng Hồng Mai cùng Lục Bình có chuyện gì.”
Nghe Tư Cảnh Hiên nói, tuy rằng trong lòng Vân Y có chút buồn. Nhưng so sánh với nỗi lo của nàng thì không sao cả.
Về phần có thể sinh con hay không, bây giờ cũng không quan trọng. Tương lai của nàng cùng Sở Hiên xa vời, ở cùng nhau thôi cũng rất xa xỉ, sao có thể hy vọng xa vời được? Hơn nữa, nàng không phải người ở đây, nếu có ngày nàng được quay về. Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nàng cũng có chút hy vọng. Nhưng cảm thấy số phận đã được định sẵn. Đến thời cơ, cũng sẽ được quay về.
Tư Cảnh Hiên vốn nghĩ sẽ thấy trên mặt Vân Y lộ ra biểu tình khổ sở, nhưng trên mặt Vân Y lại không có. Ngược lại lúc nghe thấy, trên mặt lại có chút thoải mái, tựa như đây không phải chuyện lớn. Tuy rằng không biết nàng đang nghĩ gì, trên mặt nàng có chút cô đơn.
Tư Cảnh Hiên nghĩ nghĩ, cảm thấy ngực hoảng hốt. Chẳng lẽ nàng thật sự không cần sao, chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn sinh một đứa nhỏ đáng yêu sao? Hay là, tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ sẽ sống với hắn. Hay là, nàng thật sự chưa từng yêu hắn?
Tư Cảnh Hiên càng nghĩ càng phiền chán.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, cần cái gì thì để Hồng Mai nói cho hộ vệ ở ngoài.”
Tư Cảnh Hiên nói xong, không đợi Vân Y phản ứng thì vội vàng rời đi.
Vân Y đang chìm đắm trong suy nghĩ, trong giây lát nghe được thanh âm cứng rắn của Tư Cảnh Hiên và bóng dáng rời đi của hắn, trong lúc nhất thời không hiểu gì.
Đây là có chuyện gì?
Nàng lại đắc tội hắn sao? Bây giờ nàng mới là người mất hứng, sao hắn lại như vậy?
Phát giận? Đúng, nàng biết hắn tức giận. Thật sự là kỳ quái, nàng với hắn là hai người xa lạ. Tuy rằng lúc này, bọn họ coi như là thấy mặt hai lần, nhưng vẫn không tính là thân quen nha. Nhưng trong lòng lại cảm thấy hắn rất quen thuộc, quen thuộc như đã ở chung với nhau rất lâu.
Cảm giác này, giống như Sở Hiên ở bên cạnh nàng.
Sở Hiên? Hắn là Sở Hiên sao?
Làm sao có thể?
Sở Hiên tuy rằng cũng đạm mạc như Tư Cảnh Hiên, nhưng bề ngoài là bộ dáng tao nhã ôn nhuận. Trên người luôn có một loại khí chất thiên tiên, mà Tư Cảnh Hiên này bề ngoài hắn cũng đạm mạc, thậm chí có lãnh khốc.
Hơn nữa quan trọng nhất là đôi mắt khác nhau, Sở Hiên có đôi mắt đen láy mà trong sáng. Mà đôi mắt của Tư Cảnh Hiên không giống với Sở Hiên. Đôi mắt Sở Hiên luôn ôn nhuận phát sáng. Mà đôi mắt của Tư Cảnh Hiên luôn chứa băng tuyết bàn đạm mạc, mang theo lãnh liệt bức người sắc bén.
Hai người khác xa như vậy, sao nàng lại cho là giống chứ?
Xem ra gần đây đầu óc của nàng không tốt, nếu không, làm sao có thể nghĩ xa vời như vậy?
Vân Y nghĩ chuyện đã xảy ra gần đây, trong đầu lập tức bắt đầu phân tích. Nàng cứ nghĩ nghĩ, đến khi Hồng Mai bưng bữa tối đến, Vân Y mới phát hiện thời gian qua nhanh.
Nhưng tuy rằng suy nghĩ đã lâu, nàng vẫn không rõ ràng.
Ngay cả Tư Cảnh Hiên cũng không điều tra được nơi ở của Lục Bình, ở đây nàng không có thế lực, bây giờ lại trở mặt với Mộc phủ. Nàng càng không có khả năng điều tra nơi Lục Bình ở, tiếp theo nàng nên làm gì đây, như thế nào mới có thể an toàn cứu Lục Bình ra?
Xông vào Mộc phủ, điều tra? Phỏng chừng còn chưa đi vài bước thì đã bị người khác đánh một chưởng.
Phái người âm thầm điều tra? Đợi khi nàng tìm được người, Hoàng đé Bắc quốc đã thay đổi.
Tình trạng bây giờ làm người ta xấu hổ a, muốn liều mạng, cũng không biết làm sao. Sao năng lực của nàng lại yếu như vậy? Nếu đi, chính là chịu chết, mà người ta không bị ảnh hưởng.
Ăn bữa tối Hồng Mai bưng tới, Vân Y thật sự là thực không biết vị. Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn Hồng Mai, nhất thời hội cảm thấy trong lòng buồn không thôi. Đến bây giờ, nàng không cùng Hồng Mai nói chuyện nhiều. Không phải nàng không dám thừa nhận sai lầm, chỉ là nàng thật sự sợ hãi đối mặt Hồng Mai. Hồng Mai cùng Lục Bình vẫn ở bên cạnh nàng, vô luận thoải mái, hay là bi thương, các nàng vẫn ở bên người nàng. Nàng vẫn nghĩ cho các nàng tương lai tốt, cũng không muốn đem đến tai hoạ cho các nàng.
Nàng bắt đầu hoài nghi mình có năng lực bảo hộ người mình để ý không. Nếu không, người bên cạnh mình gặp tai họa không ngừng. Bà ngoại, Sở Hiên, bây giờ Hồng Mai cùng Lục Bình cũng vậy.
Trong miệng nuốt đồ ăn, trong mắt cũng đã ngập nước.
Hồng Mai bên cạnh nhìn Vân Y ăn cơm như thế, cũng nhịn không được đỏ hốc mắt. Nhưng bây giờ nàng thật sự không biết nên an ủi tiểu thư như thế nào.
“Tiểu thư, ngươi có khỏe không?”
Thanh âm nghẹn ngào của Hồng Mai truyền đến, đột nhiên Vân Y bừng tỉnh.
Vân Y đột nhiên nghe được thanh âm thân thiết của Hồng Mai, cả người mạnh mẽ tỉnh táo lại. Nàng đang làm gì chứ, sao nàng lại có tư tưởng tiêu cực như vậy. Bây giờ nàng phải bình tĩnh, phải kiên cường. Lục Bình còn chờ nàng cứu đi.
Vân Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thu hồi nước mắt. Vân Y nhìn Hồng Mai, tuy rằng mắt vẫn chưa khô. Nhưng đã thông suốt trở lại. Nàng cười nhìn Hồng Mai nói:“Ta không sao, ta không có việc gì. Ta sẽ tốt thôi, ta muốn dưỡng thương thật tốt, ta còn muốn đi cứu Lục Bình.”
Thanh âm mềm mại của Vân Ymang theo kiên cường, làm Hồng Mai rơi lệ.
“Tiểu thư, không có gì, ta cùng Lục Bình đã thề, cam nguyện hy sinh vì tiểu thư. Lục Bình sẽ không trách ngươi, Lục Bình cũng không hy vọng nhìn thấy tiểu thư như vậy. Lục Bình......”
Hồng Mai nói đến đó thì khóc không thành tiếng.
Nhìn Hồng Mai như vậy, Vân Y giải thích:“Hồng Mai, Lục Bình vẫn còn sống. Ta nói thật, Tư trang chủ mấy ngày nay đã muốn phái người điều tra tin tức của Lục Bình. Nhưng là, tất cả đều không thu hoạch được gì. Không ai biết Lục Bình ở đâu. Hiện tại người của Mộc phủ đều nghĩ Lục Bình được chúng ta mang đi. Nói lên điều gì? Có thể Lục Bình đã được người khác cứu, cho nên mọi người trong Mộc phủ không biết. Kết quả xấu nhất là Lục Bình bị bao vây, nhưng vẫn an toàn. Người bắt Lục Bình có khả năng muốn áp chế chúng ta. Nếu không, Lục Bình gặp chuyện không may, làm sao có thể không có tin tức. Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỉ cần một ngày không có tin tức chuẩn xác, chúng ta tin Lục Bình còn sống. Lục Bình còn sống, ta cảm giác Lục Bình đang ở một chỗ chờ chúng ta đi cứu nàng. Hồng Mai, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu Lục Bình ra.”
Hồng Mai nghe Vân Y nói, kinh hỉ lấy tay che miệng mình, làm như có chút không thể tin được. Nàng thật sự có cảm giác như được lên thiên đường. Tuy rằng bên ngoài nàng không có gì, nhưng chỉ nàng mới hiểu rõ, Lục Bình đối với nàng rất quan trọng. Nàng và Lục Bình là song sinh. Các nàng từng còn thề, tương lai các nàng phải gả cho cùng một ngừoi, vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không tách ra.
Cho nên, mất đi Lục Bình, nàng như mất đi nửa sinh mệnh. Lúc nghĩ tới Lục Bình đã mất đi, nàng biết sau này mình sẽ không hạnh phúc. Nàng còn sống chỉ là hoàn thành tâm nguyện của nàng cùng Lục Bình, bảo vệ tiểu thư.
Mà bây giờ, tuy rằng không nhìn thấy Lục Bình, nhưng nghe tiểu thư nói, nàng cảm thấy an tâm. Ngực luôn trống rỗng, giờ phút này cũng nhảy lên.
Vân Y nhẹ nhàng vươn hai tay, ôm Hồng Mai vào lòng, hai người an ủi lẫn nhau, cảm thấy bây giờ yên ổn.
Mà bên kia, một ngõ nhỏ ở trong thành.
Lúc này có một chiếc xe ngựa đi vào ngõ nhỏ, xe ngựa thực bình thường, dùng màn che cũng rất bình thường.
Chỉ chốc lát, xe ngựa ngừng lại ở một căn nhà nhỏ. Một cánh tay trắng noãn đưa ra, cánh tay trắng toát, có dấu hiệu suy nhược.
Cánh tay đưa ra, ngay sau đó người từ trong xe ngựa nhảy xuống, nháy mắt lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Mộc Văn, Mộc phủ tam thiếu gia.
Người này bình thường luôn ở trong phủ, tam thiếu gia ốm yếu bây giờ nên ở nhà đọc sách. Nhưng lại xuất hiện ở đây, tuy rằng trên mặt vẫn tái nhợt. Nhưng khí chất trên người đã thay đổi.
Mộc văn xuống xe, xa phu lập tức rời đi, Mộc Văn cũng lắc mình đi vào khu nhà dân này. Ngõ nhỏ lại khôi phục sự im lặng, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Mộc văn đi vào một nhà dân, trước nhà là một cái sân nhỏ xinh. Trong sân có một ít hoa tươi nở rộ.
Nếu cẩn thận cảm giác, tất nhiên có thể cảm thấy xung quanh sân có hơi thở cường đạo, trong viện này có cao thủ bảo hộ.
Mộc Văn đứng trong viện, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt mềm mại, đi đến một gian phòng.
Hắn mở cửa ra, nhìn lục y nữ tử đang vui vẻ ăn điểm tâm, cước bộ liền ngừng.
Khi lục y nữ tử nhìn thấy nam tử, lập tức thủ thế, trừng mắt vào Mộc Văn.
Mộc Văn nhìn như vậy, tâm tình sung sướng. Hắn bỡn cợt nói:“Bên này rất vui vẻ sao? Nếu không hài lòng, ta chuyển qua đây ở với ngươi?”
Nghe nói như thế, lục y nữ tử lập tức đứng dậy, nắm điểm tâm trên bàn chọi qua nam tử.
Nhìn động tác của nữ tử, nam tử vẫn mang nụ cười trong suốt đứng đó, không che giấu.