Ngày mười lăm tháng hai năm Dương đế, Bắc thành có một không khí náo nhiệt chưa từng có. Dân chúng đã sớm chờ ngoài cửa Hoàng cung, hy vọng có thể ngồi ở vị trí tốt.
Lúc này, mặt trời mới lên, bên ngoài hoàng cung đã có rất nhiều dân chúng.
Dân chúng trật tự xếp thành hai hàng đứng ở cửa, mà ở giữa lại chừa một khoảng trống lớn.
Khoảng trống ở giữa để cho xe ngựa và kiệu của quan viên đi qua.
Mặt trời dần lên cao, cửa của hoàng cung từ từ được mở ra.
Dân chúng Bắc quốc mang tâm tình hưng phấn tâm tình đi vào chỗ ngồi, chuẩn bị chứng kiến việc trọng đại.
Vào đến Hoàng cung, có quan viên phụ trách xếp chỗ ngồi cho họ. Ở giữa có một sân khấu thật cao, bốn phía là hàng rào bằng gỗ. Phía dưới sâu khấu ở hàng đầu tiên có chừa vài hàng ghế, để người chờ đến lượt thi đấu.
Phía trên sân khấu cũng có một đài cao, trên đài cũng đã được sắp xếp chỗ ngồi. Mà tại đây cũng được giành cho Hoàng thân và các quan viên, mà dân chúng lại đứng ở bên kia của sân khấu.
Ngồi trên đài cao, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng sân khấu, đồng thời cũng có thể nhìn thấy dân chúng rầm rộ bên dưới.
Trận đấu tuy rằng chưa bắt đầu, nhưng người ở dưới kia đã kích động. Bọn họ vừa đợi, vừa bàn tán về các tuyển thủ.
“Các ngươi nói xem lần này ai sẽ đứng nhất a?”
“Ta cảm thấy có khả năng là Kim Lãng thiếu gia, năm trước Kim Lãng thiếu gia cũng đứng nhất a.”
“Kim Lãng thiếu gia quả thật rất giỏi, nhưng ta cảm thấy Thổ thiếu gia Thổ Ưng cũng có khả năng. Dù sao hắn cũng đc Thổ gia tỉ mỉ dạy dỗ. Tin rằng, Thổ thiếu gia sẽ biểu hiện tốt.”
“Kỳ thật, Mộc Bách Nhiên thiếu gia cũng có khả năng. Mộc thiếu gia đứng đầu tứ kiệt ở Bắc thành, đáng tiếc gần đây đã mai danh ẩn tích.”
“Ai, thật sự đáng tiếc.”
“Nha, mọi người đã đoán vậy, vậy hãy đặt cược một phen a.”
“Được a, đặt nào a.”
Tỷ thí võ nghệ ở Bắc quốc cho phép dân chúng cá cược, lấy việc này để giải trí. Bởi vậy, tỷ thí võ nghệ, là việc rất trọng đại ở đây.
Dân chúng bên dưới đều cá cược xem ai thắng. Mà phía trên cũng gió nổi mây phun.
Kim Dịch gần đây mang tâm tình sung sướng, bởi vì gần đây Thủy Nhu đối với hắn thái độ đã tốt hơn, điều này làm cho Kim Dịch có hy vọng. Hơn nữa gần đây chuyện trên triều cũng khá hài lòng, tựa hồ chỉ cần hắn muốn, là có thể lập tức xưng đế.
Kim Dịch đối với việc hôm nay cũng không hứng thú lắm, hắn chắc chắn người đứng đầu sẽ là người của Kim gia. Mà những người khác chỉ làm nền, đại hội phong thưởng mấy ngày sau sẽ trở thành thời khắc huy hoàng của Kim gia.
Kim Dịch có tâm tư như vậy, bởi vậy lời nói có chút kiêu ngạo. Mà người của Hoàng thượng giận mà không dám nói gì, gần đây quyền thế của Kim Dịch càng lợi hại. Hắn chỉ có thể nhịn. Nhưng sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Trên đài dưới đài là hai không khí khác nhau, nhưng khi bắt đầu tỷ thí, hai bên đều im lặng.
Trong bầu không khí yên tĩnh, lễ quan lên đài đọc diễn văn, lặp lại quy tắc của trận đấu. Cuối cùng, tiếng trống nổi lên, tỷ thí cũng đã bắt đầu.
Vòng thứ nhất, vượt qua rừng sương mù.
Ở ngoài Bắc thành có một khu rừng đầy sương, quanh năm đều có sương dày đặc.
Mà vòng thứ nhất, tuyển thủ phải vượt qua khu rừng này. Đương nhiên trong rừng không chỉ có sương mù, còn bố trí trận pháp đơn giản. Trận pháp này sẽ công kích người bên trong, độ công kích mạnh yếu còn tùy vào sức lực của tuyển thủ.
Sau khi kết thúc vòng thứ nhất, sẽ loại ra hai phần ba người, lựa chọn này có chút tàn khốc.
Tiếng trống bắt đầu vừa nổi lên, đội ngũ tuyển thủ xếp hàng xuất phát.
Vân Y đứng giữa mọi người, cảm nhận được sự phấn khích. Đối với hoạt động này, nàng cảm thấy hưng phấn. Tựa như không cần đối mặt tranh đấu với nhau, chỉ cần đi chinh phục khu rừng kia.
Đi được nửa canh giờ, rốt cục cũng đến bên ngoài khu rừng.
Vừa đến ngoài rừng, người tham gia trận đấu ai cũng nóng lòng.
Lúc bắt đầu tỷ thí, Vân Y phát hiện Mộc Vũ ở đây. Mộc Vũ, hắn biết võ công sao?
Đây là sự thật sao?
Quan nhị đại uy lực……
Vân Y dời ánh mắt, quyết định không nhìn hắn, miễn ảnh hưởng tâm tình.
Dư quang hiện lên bóng dáng màu trắng, nhìn bóng dáng này, ánh mắt Vân Y chớp động. Khó có thể tin, hoảng hốt, bóng dáng kia vẫn như ngọc như tùng.
Mộc Bách Nhiên, sao hắn lại ở đây?
Vân Y rũ mắt xuống, thần sắc không rõ, không biết đang tự hỏi cái gì.
“Gần đây Mộc công tử cùng Đồng sự thiếu gia liên hệ thường xuyên……”
Vân Y đột nhiên cả kinh, nàng vì sao lại hoài nghi Mộc Bách Nhiên.
Không nên, nàng thực xin lỗi Mộc Bách Nhiên. Nhưng cỗ hoài nghi ở đáy lòng cứ dâng lên không áp chế được.
Tự hỏi xong, cuộc tỷ thí đã chính thức bắt đầu.
Rất nhiều thí sinh đã vào rừng sương mù, Vân Y có chút hoảng hốt đi theo đội ngũ này.
Sau khi vào rừng, bởi vì sương mù dày đặc, mọi người tách ra bốn phía. Như vậy cũng có thể tránh chém giết lẫn nhau, tăng sự công bằng cho trận đấu.
Vân Y lẳng lặng đi giữa rừng cây, tâm tư lại không ở trong này. Sương mù đối với nàng không có tác dụng, bởi vì sau khi luyện tập võ công kia, cảm quan của nàng linh mẫn vô cùng. Bởi vậy, cho dù ở đây, nàng vẫn có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh. Về phần trong rừng được an bài trận pháp, đối với Vân Y mà nói, như một bữa ăn sáng. Vân Y có bỏ chút thời gian để nghiên cứu trận pháp khi ở Sở quốc. Bởi vậy, tuy rằng trận pháp ở đây cấp bậc không thấp, nhưng trong mắt Vân Y vẫn có thể phá giải.
Vân Y đợi thời cơ thích hợp sẽ đi ra. Như vậy mới không khiến Kim Dịch chú ý. Nàng tùy tiện lấy một thành tích thì tốt rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Vân Y tìm một cây cao, Vân Y nở nụ cười. Sau đó, Vân Y nhấc mũi chân, ngay sau đó người đã đứng trên một nhánh cây. Đứng ở trên cao, Vân Y âm thầm cảm thán, biết khinh công thật tốt.
Sau đó, ở trên cao, Vân Y hà hơi một cái, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Qua ba canh giờ sao, một tiếng trống vang lên. Tiếng trống này nhắc nhở thí sinh, trận đấu sắp xong.
Vân Y từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Nhanh như vậy sao?
Vân Y buồn bực, ba canh giờ sao lại nhanh như vậy? Thật vất vả mới có thể ngủ ở nơi đẹp thế này, lại bị tiếng trống khó nghe đánh thức.
Quên đi, vẫn nên ra ngoài nhanh. Bằng không, nếu là người cuối cùng, vậy sẽ làm người khác chú ý.
Sống luồn cúi, nàng rất bề bộn.
Vân Y nhún người một cái, ngay sau đó người đã xuất hiện trên mặt đất. Sau khi đứng vững, nàng ngẩng đầu nhìn hướng vừa ngủ, trong mắt hiện lên ý cười.
Vân Y nhàn nhã bước đi, nhưng đi chưa được mấy bước, lại nhanh chóng quay lại. Vân Y đứng tại chỗ, nhìn dưới đất một lúc, lại nhìn quần áo sạch sẽ trên người của mình. Sau đó, Vân Y cắn răng, lăn xuống đất.
Khi đứng lên, Vân Y vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.
Không sai, không sai, thế này mới giống người trải qua ngàn vạn nguy hiểm.
Vân Y để hình tượng như vậy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ hình tượng chật vật như vậy, khẳng định mình ít bị chú ý.
Nhưng lúc nàng xuất hiện, vẫn khiến oanh động không nhỏ.
Vân Y không có nghĩ được, đã biết hình dạng này cũng tốt. Ở đây ai cũng bầm dập, lại có người bị trầy xước. Mà nàng, trên người chỉ dơ một ít mà thôi.
Vân Y buồn bực đứng ở một bên, trong lòng buồn bực, sao lại thế này a? Chẳng lẽ trận pháp kia rất khó?
Nhưng nàng suy nghĩ lại, vẫn không phát hiện khó chỗ nào. Trận pháp kia chỉ cần chú ý một chút, có chút công phu là có thể thông qua a.
Ai, thật sự là người tính không bằng trời tính a.
Vân Y tận lực đứng một góc, không cho người khác chú ý tới chính mình.
Nhưng nguyện vọng tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc.
Vân Y vừa ẩn mình, Mộc Vũ liền mang theo vài người đến đây.
Nếu Vân Y đoán không lầm, nàng cảm thấy Mộc Vũ đi về phía nàng.
Khóe miệng vừa kéo lên, Vân Y bất đắc dĩ, người này không phải vừa xong tang mẫu sao?
Chẳng lẽ, hắn không bi thương một chút? Không nên đàng hoàng như vậy?
“Vân Y! Đứng nhất cuộc thi khoa cử lại còn tham gia tỷ thí võ nghệ. Xem ra, Vân đại nhân là nhân tài văn võ song toàn a. Chờ ngày mai trận thứ hai, ta cần phải nhìn xem, Vân đại nhân có thể đoạt thứ nhất hay không?”
Mộc Vũ nói xong, lại cười ha ha lên. Người đi theo Mộc Vũ sau lưng, đắc ý cười.