Sau khi Vân Mộng Vũ ra khỏi quán trà, sai người chọn đường hẻo lánh mà đi. Chỉ chốc lát thì đi tới một ngõ nhỏ, trong kiệu Vân Mộng Vũ mặc xiêm y trắng, mặt che lụa trắng. Lúc này nàng đang nhắm mắt lại, đột nhiên tai nghe được âm thanh, khóe miệng mỉm cười, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Ta còn thật sự không biết thái tử điện hạ lại đi theo dõi người khác?”
Vân Mộng Vũ dứt lời, trong ngõ nhỏ xuất hiện một người mặc cẩm y màu trắng, thái tử Sở Thụy Phong.
Mà lúc này cỗ kiệu của Vân Mộng Vũ cũng ngừng lại, nàng mở mắt ra, trong ánh mắt chứa đầy tia sáng. Màn kiệu bị xốc lên, Vân Mộng Vũ không mang khăn che mặt bại lộ trước mặt Sở Thụy Phong.
Sở Thụy Phong nhìn bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành kia, vẫn khó có thể tin được. Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng Vân Mộng Vũ là Vấn Thiên, các chủ Thiên Binh các.
Nếu không phải hắn vẫn âm thầm phái người quan sát Hứa vương phủ để ngăn ngừa Hứa vương đột nhiên tạo phản, kết quả hôm nay hắn lại phát hiện một bí mật ngoài ý muốn. Hắn âm thầm đi theo đến quán trà, lại nghe Hứa vương và các chủ Thiên Binh các thương lượng sự tình. Vì thế, hắn luôn chờ bên ngoài. Đợi đến khi nhìn thấy một nữ tử đi ra, trong lòng kinh ngạc. Nhưng vì đứng xa, hắn nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cỗ khí chất kia rất quen thuộc.
Vì thế hắn vẫn âm thầm đuổi theo. Không nghĩ ra vị các chủ này không những không sợ hắn, ngược lại còn dẫn hắn tới đây.
Mà vừa mới đuổi kịp Sở Thụy Phong liền bị các chủ Thiên Binh các đùa cợt một phen.
Bất quá hắn cũng không thèm để ý, Sở Thụy Phong nổi tiếng là tốt tính. Hắn chỉ để ý là sao các chủ lại hẹn gặp mặt Hứa vương, mà bây giờ lại làm như là cố ý muốn gặp hắn.
Ai ngờ, sau khi hắn hiện thân, người trong kiệu cũng vén màn lên. Hơn nữa lại tháo khăn che mặt xuống. Hắn định tìm lí do thoái thác. Hắn nhìn dung nhan kia, giờ phút này mới phát hiện mọi người đều ngây thơ, thế gian có mấy ai hiểu được nàng. Vốn nghĩ tài cao như vậy là đã cực hạn, làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc này mới phát hiện, nàng thi triển tài hoa và mưu lược, mới thấy mình không phải là đối thủ của nàng. Nhớ tới đêm Diễm vương mưu phản, nàng mang phong thái thoải mái nắm trong tay toàn cục. Mọi người như là quân cờ trong tay nàng, hoàn toàn đi theo bố cục nàng bày ra.
Nhìn bộ dáng say mê của hắn, nàng biết Sở Thụy Phong cũng giống Sở Dạ. Sở Dạ tự đại cuồng vọng, luôn chướng mắt với nữ tử, cảm thấy nữ tử đều dựa vào nam nhân mà sống. Mà Sở Thụy Phong tuy rằng khiêm tốn ôn nhuận, nhưng cũng có suy nghĩ giống như Sở Dạ. Cho dù trước đây Vân Mộng biểu hiện tài hoa xuất chúng, nhưng đó cũng chỉ là giải trí mà thôi.
Mà lúc này phát hiện nàng mang một thân phận khác, hắn chắc chắn khiếp sợ và nghi ngờ đây chỉ là bố cục của Hứa vương mà thôi.
Vân Mộng Vũ cũng không muốn giải thích nhiều với hắn, bây giờ trừ bỏ Sở Hiên, trong lòng nàng không thích người nào của Sở gia.
Lúc Sở Thụy Phong nghi hoặc, bên tai có một trận xé gió vang lên. Hắn lập tức theo bản năng mà tránh đi. Sau đó phát hiện một ám khí quen thuộc dính trên tường còn kèm theo một mảnh giấy.
Mà khi hắn quay đầu lại, phát hiện trong ngõ nhỏ chỉ có một mình hắn. Tay hắn lấy tờ giấy trên tường xuống, nhìn thấy có một bức tranh, vẽ một ngôi nhà ở ngoài thành. Mà chính giữa còn viết một chữ Lí, nhìn chữ Lí này, hắn tự nhiên nghĩ đến Lí Nghị. Bởi vì gần đây Lí Nghị bị cướp đi trong thiên lao, trong Yến kinh lại ồn ào huyên náo, phụ hoàng cũng bởi vì việc này mà phẫn nộ không thôi. Gần đây, lại thường xuyên gọi hắn đến thư phòng quở trách.
Lúc này Sở Thụy Phong có chút không hiểu ý đồ của Vân Mộng Vũ, không biết nàng muốn làm gì. Nhưng nếu nàng đưa hắn tấm bản đồ này, chắc chắn có tác dụng.
Mà bên kia, trong một ngôi nhà trong thành. Lí Nghị và Hoa Thanh Nhi đang ngồi trong một gian phòng thương lượng sự tình.
“Phụ thân, vì sao chuyện lần này lại quỷ dị như thế? Mỗi bước đều nhắm vào Lí gia chúng ta, cuối cùng lại đẩy Lí gia chúng ta vào hoàn cảnh này.” Bây giờ khuôn mặt của Hoa Thanh Nhi có chút tiều tụy, không còn khí chất tôn quý thường ngày nữa.
Nghe nữ nhi nói, Lí Nghị thở dài một tiếng. Sau đó nói tiếp:“Chuyện lần này ta cũng không biết là do ai làm, chỉ cảm giác được sẽ mang đến nguy cơ cho Lí gia. Cho nên trước đó cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng người đứng sau, phụ thân thật sự không biết.” Lúc này trên mặt Lí Nghị cũng xuất hiện vẻ không hiểu. Nhiều năm qua hắn cũng biết cách tránh né âm mưu quỷ kế lại luôn thuận buồm xuôi gió. Nhưng lần này hắn lại cảm thấy bất lực tòng tâm.
Nhìn phụ thân như thế, trong mắt Hoa Thanh Nhi cũng có chút ảm đạm. Gia đình nàng không phải đơn giản, tâm tư thủ đoạn đều hơn người thường. Nhưng thất bại lần này làm cho nàng không có cơ hội phản kháng. Loại cảm giác này, thật không tốt. Như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, trong mắt Hoa Thanh Nhi hiện lên một tia lo lắng vội mở miệng hỏi:“Phụ thân, Hứa vương này cũng là người phi thường giả dối, chúng ta có thể tin hắn sao? Nếu hắn lấy được cái gì của chúng ta, không những không giúp chúng ta, mà còn giết chúng ta thì phải làm sao? Theo tính tình của Hứa vương thì có khả năng đó.”
“Vấn đề này, ta đã sớm lo liệu. Cho nên ta đã chuẩn bị kỹ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bắt đầu làm lại, dựa vào năng lực của cha con ta nhất định có thể lại được huy hoàng.” Lí Nghị nghe nữ nhi lo lắng, trong mắt cũng không lo lắng nhiều. Hiển nhiên, hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Nghe phụ thân nói, Hoa Thanh Nhi tất nhiên là hiểu được ý tứ trong đó. Nghĩ đến kết quả này, trong mắt Hoa Thanh Nhi cũng lộ ra tia chờ mong. Lúc này, nàng không thể không bội phục phụ thân đã tính xa như vậy. Ít nhiều trước kia phụ thân đã dứt bỏ nàng một lần, bây giờ lại để cho cha con họ một con đường sống.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Lí Nghị lên tiếng, cho hắn đi vào.
Một hắc y đi vào, xoay người bẩm:“Lý tiên sinh, đã an bài tốt, vương gia cũng đã chuẩn bị xong. Không biết tiên sinh muốn xuất phát khi nào?”
“Chúng ta đều đã chuẩn bị xong. Không để đêm dài lắm mộng, bây giờ mau xuất phát.” Lí Nghị cảm thấy trong Yến kinh có nhiều người tính kế hắn, không rời khỏi Yến kinh thành, không rời đi Sở quốc, lòng hắn luôn bất an.
Hai cha con Lí Nghị đã được người của Hứa vương cải trang. Bọn họ cải trang thành thương nhân buôn bán bên ngoài. Lí Nghị giả dạng làm một tùy tùng đi theo chủ nhân. Hoa Thanh Nhi lại giả thành nha hoàn, ở trong xe ngựa hầu hạ chủ nhân.
Bên ngoài nhìn vào thật sự là rất khó nhìn ra sơ hở, trừ phi người cực kỳ tinh tế, mới có thể phát hiện đội thương nhân này quá mức chỉnh tề. Hơn nữa trên người bọn họ lại mang theo mùi máu tươi.
Nhưng lính canh cổng sao có thể quan sát kỹ bọn họ được, bọn họ chỉ hỏi một số vấn đề. Lại cầm mấy bức họa nhìn đi nhìn lại vài lần là xong.
Kỳ thật lần này rời đi chỉ có Lí Nghị cùng Hoa Thanh Nhi, những người khác của Lí gia đều được hắn gửi trong một tầng hầm của một căn nhà. Lí Nghị biết lần này vô cùng nguy hiểm, mang theo mọi người sẽ không tiện. Cho nên trước hết cho bọn họ tạm lánh ở Yến kinh thành. Đợi khi an toàn, mọi việc lắng xuống, lại đến đón bọn họ. Mà bọn họ nóng lòng rời khỏi cũng là bởi vì chuyện này là nhằm vào hai người họ, cho nên bọn họ phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Mà một khi bọn họ rời đi, người ở phía sau chắc chắn không tìm đến người nhà của Lí Nghị. Cho dù bắt được người nhà của hắn, cũng sẽ không moi được cái gì.
Đoàn người của Lí Nghị ra khỏi thành, trong lòng Lí Nghị luôn cảm thấy mọi việc quá mức đơn giản, mà ngược lại là mang dấu hiệu nguy hiểm. Chẳng lẽ Hứa vương thật sự muốn giết bọn họ, hay là hắn đang bị theo dõi. Loại bất an này càng ngày càng lớn dần.
Chỉ chốc lát, bọn họ đến một ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành. Sau khi bọn họ đến ngôi miếu, liền chờ Hứa vương đến.
Sau đó, Hứa vương cũng đã đến.
Hứa vương khách khí cùng Lí Nghị chào hỏi một chút, liền đề cập đến thế lực mà Lí Nghị đã đồng ý.
“Lí Thượng Thư, không biết chuyện ngươi đồng ý với bổn vương có thể thực hiện hay không?” Bởi vì Lí Nghị là lại bộ Thượng Thư, cho nên Hứa vương trực tiếp gọi là Thượng Thư.
Nhìn Hứa vương như thế, Lí Nghị tuy rằng không vui, nhưng lúc này dù sao cũng đang núp bóng hắn, không thể không cúi đầu, cho nên cũng dè chừng một chút.
Vì thế, hắn cười nói:“Nếu ta đã đồng ý với Hứa vương, tất nhiên sẽ làm được. Nhưng bây giờ mọi việc chưa thành, vương gia có phải là quá nóng vội không?”
“Không phải chỉ cần đưa đến đây là xong rồi sao?” Hứa vương nhíu mày có chút không vui nói, trong lòng nhớ lại lời của Vân Mộng Vũ. Thầm nghĩ trong lòng, may mắn cũng đã chuẩn bị tốt, bằng không lần này có khả năng sẽ làm không công.
Nghe nói như thế, Lí Nghị giải thích tiếp:“Đúng vậy, lúc trước là có hứa đưa đến đích, nhưng nơi này lại không phải.”
“Vậy theo Lí thượng thư thì muốn đưa đi đâu?” Hứa vương nhẫn nại hỏi.
“Địa đạo dưới đất.” Lí Nghị cười chỉ chỉ mặt đất.
“Ta hộ tống lí Thượng Thư đi xuống sao?” Hứa vương thấy tình huống này, trên mặt xuất hiện thần sắc không vui. Trong lòng nghĩ, Lí Nghị thật không đơn giản, làm việc chu đáo. Bây giờ quả nhiên đã lộ mặt, lại đào một thông đạo ở đây.
“Hứa vương nói đúng, thông đạo rất hẹp, chỉ có thể đi từng người một. Cho nên nhiều người xuống thì không thích hợp. Ý của ta là một mình vương gia hộ tống hai cha con ta đi xuống. Đến lúc đó, ta sẽ thực hiện hiệp ước lúc đầu. Không biết, ý vương gia như thế nào?” Lí Nghị lúc này cười tủm tỉm nói.
Vừa nghe xong, Hứa vương nhíu chặt mày lại. Lí Nghị ra chiêu này thật sự là độc, nếu mình không đi xuống với hắn, hắn sẽ không đồng ý thực hiện. Nhưng nếu mình thật sự hộ tống hắn, nếu phía dưới có cơ quan gì, thì hắn muốn ám hại mình. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hắn không có lí do để ám hại mình.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng thoáng có chút do dự. Vốn hắn muốn đồng ý, nhưng không biết vì sao, hắn lại nhớ tới lời nói của Vân Mộng Vũ. Cho nên cảm thấy Lí Nghị này không thể tin.
Nhìn thần sắc của Hứa vương, trong lòng Lí Nghị chùng xuống. Biết Hứa vương lo lắng, đồng thời cũng lộ ra ý muốn sát hại hắn.
Lí Nghị cười nói:“Vương gia sao lại do dự như vậy? Ta và tiểu nữ ở chỗ vương gia sắp xếp thôi mà.”
“Nếu không thì như vậy đi, các ngươi hai người thì ở lại một người. Như vậy, bản vương có thể yên tâm đi xuống.” Hứa vương nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, trên mặt lập tức dịu đi rất nhiều, nói ra cách này với Lí Nghị.
Nghe Hứa vương nói, Lí Nghị đang cười mặt lập tức cứng lại. Đề nghị này của Hứa vương thật sự là làm cho hắn trở tay không kịp, như vậy quả thật rất khó xử.
Nhìn thấy Lí Nghị cứng đờ, Hứa vương cười nói:“Thế nào, như vậy rất công bằng. Bổn vương cũng không để ý hộ tống hai lần, chẳng lẽ Lí Thượng Thư để ý?”
Lí Nghị nhíu mày, quyết định này làm cho hắn rất khó xử.
Hoa Thanh Nhi giương mắt nhìn thấy bộ dáng khó xử của phụ thân, trong lòng giãy dụa vạn phần. Trong đầu hiện lên chuyện cũ. Từng, bởi vì mẫu thân có dung mạo xuất chúng, phụ thân liền cưới mẫu thân về. Mà khi sinh ra biết nàng là nữ tử, phụ thân lại cao hứng. Sau đó lại bí mật đem nàng bồi dưỡng thành nữ tử tài sắc vẹn toàn, cuối cùng lại mê hoặc Sở Phách Thiên. Cho nên, nàng đối với phụ thân không hề có chút tình cảm nào. Sau khi nàng vào cung, quan hệ của bọn họ đã là quan hệ lợi ích. Mà giờ phút này nghe Hứa vương nói, trong lòng nàng đã có đáp án. Lí Nghị tất nhiên là sẽ chọn hắn, dù sao nữ nhi đối với hắn mà nói thì chỉ có giá trị lợi dụng. Hoa Thanh Nhi cúi đầu, đợi vận mệnh của mình. Nàng có dự cảm, hôm nay sẽ là lần cuối cùng nàng và Lí Nghị gặp nhau. Mà bây giờ chắc chắn nàng không còn đường sống.
Lí Nghị quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nhi, nhìn nàng xinh đẹp vô song. Trong lòng lại nhớ tới chuyện cũ, đột nhiên phát hiện từ đầu đến cuối Thanh Nhi đều ở trong kế hoạch của hắn. Lòng hắn luôn lạnh lẽo, lúc này lại có chút rung động.
Đột nhiên hắn nghĩ có nên nhường cơ hội sống cho nữ nhi hay không, ít nhất như vậy coi như là trước lúc chết làm chuyện có ý nghĩa.
Vì thế, Lí Nghị có quyết định, ngoài miệng lại lộ ra nụ cười dối trá của hắn nói:“Nếu vương gia cho rằng cần như vậy mới có thành ý, vậy thì cứ theo ý của vương gia đi.”
Khóe mắt nhìn nụ cười dối trá kia, bên tai nghe được thanh âm của hắn, trong lòng Hoa Thanh Nhi lạnh lẽo, biết kết quả sẽ là gì. Cho dù sớm đã biết là kết quả này, nhưng lúc nó đến, vẫn cảm thấy khó có thể nhận, có cảm giác hít thở không thông.
Hứa vương nhìn Lí Nghị như thế, trong lòng đoán rằng hắn sẽ giữ nữ nhi lại. Vì thế, hắn chế giễu:“Lí Thượng Thư muốn để nữ nhi ở đây sao?”
Hứa vương dứt lời, chờ Lí Nghị nói tiếp.
“Để Thanh Nhi cùng ngươi đi xuống đi, ta già rồi, không muốn đi lại nhiều.” Lí Nghị vẫn cười nói như cũ, nhưng lúc này lại mang theo hương vị ấm áp.
Nói xong, Hoa Thanh Nhi không thể tin nhìn hắn. Lí Nghị cũng giương mắt nhìn nàng, lúc này ánh mắt đã không còn âm mưu quỷ kế, mà là sự trân trọng. Nhìn ánh mắt như vậy, nước mắt của Hoa Thanh Nhi rơi xuống. Lúc này nàng khát vọng tình thương của cha, khát vọng thân tình, chỉ là đã đến quá muộn.
Nhìn Hoa Thanh Nhi nhòe lệ, Lí Nghị cảm thấy quyết định hôm nay là quyết định chính xác của cả đời hắn. Hắn vỗ vai Hoa Thanh Nhi, cười nói:“Thanh Nhi, đi thôi.”
Nghe nói như thế, Hoa Thanh Nhi quỳ xuống, sau đó nhìn Lí Nghị dập đầu ba cái. Rồi xoay người, dứt khoát ra đi.
Mà Hứa vương còn lại mang thần sắc phức tạp nhìn Lí Nghị, sau đó cũng đi xuống theo.
Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, hắn đứng ở đó, trong lòng lẳng lặng nhớ tới chuyện mình đã làm. Lúc hắn nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.