Lần đầu tiên Đường Tiểu Duy gặp Khổng Địch, là lúc hoàng hôn đầu mùa thu. Khi đó, cô mười sáu tuổi.
Lúc đó, cô lặng im không nói, anh lặng im không nói.
Cực kỳ lâu về sau, hồi tưởng lại lúc hai người mới gặp gỡ, Khổng Địch nói, cái nhìn kia chính là trọn đời của anh.
Đường Tiểu Duy là một học sinh đang có vấn đề, ngày đó, cô và giáo viên đánh nhau một trận, sau đó bị cưỡng chế về nhà tìm phụ huynh, loại chuyện này cứ ba ngày hai đầu lại phát sinh, cô cũng tập mãi thành thói quen, đeo cặp sách nhanh nhẹn về nhà.
Cô và chị gái Đường Lâm ở cùng một chỗ, sau khi Đường Lâm lên đại học thì lập tức rời khỏi nhà họ Đường, Đường Tiểu Duy cũng mượn cớ thuận tiện đến trường, dời đến khu nhà trọ của Đường Lâm, thật ra Đường Lâm một chút cũng không vui.
Đường Tiểu Duy về nhà vừa mới mở cửa ra, lập tức nghe thấy trong phòng ngủ truyền tới âm thanh mất hồn, giọng nói lầm bầm, ưm...a...ưm. Cùng lăn lộn với Đường Lâm đã lâu, cô đương nhiên biết bên trong đang làm gì.
Giầy còn chưa cởi, Đường Tiểu Duy một cước đá văng cửa phòng ngủ, hai người trên giường liên tiếp hét ầm lên, một người đàn ông thân thể trần truồng đè ở trên người Đường Lâm, tiếng đập cửa to lớn làm cho anh ta trở tay không kịp, anh ta vừa dùng chăn đắp bộ vị trọng yếu vừa hoảng sợ nhìn Đường Tiểu Duy bình tĩnh đứng bên cửa.
“Mẹ kiếp, Đường Tiểu Duy, con mẹ nó em có phải lâu rồi không bị ăn đòn không?” Đường Lâm bị áp phía dưới thấy rõ người sau cửa, chửi ầm lên.
Đường Tiểu Duy không để ý đến chị gái mình, cởi túi sách đánh người đàn ông đang còn khiếp sợ: “Anh cút ra ngoài, cút ra ngoài…”
“Đường Lâm, người điên này là ai vậy?” Người đàn ông kia lấy tay chặn túi sách đang không ngừng đánh tới, chửi ầm lên.
“Đường Tiểu Duy, em đừng không biết xấu hổ.” Đường Lâm ngồi ở trên giường, đỏ mắt mắng.
Trong phòng hỗn loạn tưng bừng, tiếng mắng chửi của Đường Lâm, tiếng người đàn ông rống giận né tránh, tiếng đánh binh binh bốp bốp của Đường Tiểu Duy, một đống hỗn độn, người đàn ông kia cuối cùng tránh không thoát, kéo theo chăn sống sờ sờ bị Đường Tiểu Duy đánh ra cửa, ầm một tiếng, cửa đóng lại, thế giới lại an tĩnh.
Đường Tiểu Duy nhặt đồ đạc trong bọc sách rơi ra ngoài xong, đi vào phòng ngủ, Đường Lâm nằm ở trên giường, mu bàn tay đặt trên trán nhìn trần nhà, Đường Tiểu Duy bò lên giường, nằm một bên ôm hông của chị gái: “Đường Lâm, tối nay chúng ta ăn cái gì?”
“Ăn thịt của em, uống máu của em.” Giọng nói yếu ớt của Đường Lâm truyền đến.
“Vậy…lẩu được không? Có thể mua thêm chút thịt dê và tiết vịt.” Đường Tiểu Duy cọ cọ Đường Lâm.
“Chị sẽ để nồi lẩu trên đầu của em.”
“Chúng ta đi đến chỗ siêu thị mới mở kia mua đi!.” Đường Tiểu Duy tự mình nói.
“Vừa rồi chị đã sắp đến cao triều rồi.” Đường Lâm ỉu xìu cúi đầu nhìn Đường Tiểu Duy, thấy cô mở to mắt dáng vẻ vô tội, thở dài.”Tại sao em lại không có lớp tự học buổi tối chứ.”
“Giáo sư cho em về nhà tìm phụ huynh.”
“Em lại làm gì nữa?”
Đường Tiểu Duy gãi gãi đầu, nói: “Ở lớp Anh ngữ, trả lời sai câu hỏi.”
“Đáp sai câu hỏi thì cho em về nhà? Em lừa quỷ à?” Đường Lâm cất cao giọng nói.
“Thì là giáo viên giảng được khoảng nửa giờ, gọi em trả lời, em đáp sai.” Giọng nói Đường Tiểu Duy nhỏ dần, rất là phiền muộn: “Lúc đó miệng em đang nhai mì ăn liền, em đang nói thì phun ra ngoài, vì vậy, sau đó cô giáo tức giận mắng em, em đương nhiên không vui, sau đó… Cứ như vậy…”
Đường Lâm nghe xong, sửng sốt hồi lâu, muốn cười lại cảm thấy cần phải có một chút uy nghiêm, vì vậy cố nén nụ cười trên mặt, dùng sức cốc đầu Đường Tiểu Duy: “Em thật là mất mặt, mắc cở chết người, chị đâu phải không cho em ăn, không cho em uống đâu, vậy mà lại đi gặm mì ăn liền. “
“Không phải em đang ở trong thời kỳ phát dục sao, rất đói.”
Con mắt Đường Lâm liếc trên ngực dường như còn no đủ hơn cả cô của Đường Tiểu Duy, bĩu môi, thầm nghĩ, nha đầu kia trổ mã thật tốt.
“Phải cho em ăn nhiều một chút, nghe nói cô nhỏ muốn về ăn tết, chị phải để cho cô nhỏ nhìn chị nuôi Đường Tiểu Duy thật tốt.” Đường Lâm đứng dậy mặc quần áo.
Nụ cười trên mặt Đường Tiểu Duy trong nháy mắt biến mất hầu như không còn: “Mắc mớ gì đến cô nhỏ chứ, cô ấy cũng chỉ là cô nhỏ của chúng ta.”
Đường Lâm không nói gì, thông thường chạm tới vấn đề mẫn cảm, cô điều biết điều né tránh.
Sau khi mặc quần áo xong, hai người dắt nhau đi siêu thị mua thức ăn, líu ríu thảo luận muốn mua chút gì, hoàn toàn đã quên chuyện giáo viên muốn tìm phụ huynh, còn có người đàn ông chỉ khoác mỗi cái chăn bị đuổi ra khỏi cửa kia.
Các cô ở giữa lầu một của tiểu khu, người qua lại ít hơn, cũng tương đối yên tĩnh, đến mức người đàn ông bị đuổi khỏi phòng kia vẫn không tính là quá mất mặt.
Vốn tưởng rằng người nọ sớm đã đi rồi, không nghĩ tới anh ta vẫn đang bọc chăn đứng ở trước cửa lầu lo lắng nhìn về phương xa…
“Lữ Nam, tại sao anh còn chưa đi?” Đường Lâm nhìn thấy, đi tới hỏi.
Người gọi Lữ Nam quay đầu nhìn thấy Đường Tiểu Duy, theo bản năng co rúm lại, nắm chặt chăn, môi dưới chuyển động: “Chờ bạn bè.”
Đường Lâm nhìn thấy Lữ Nam như vậy, giận trách liếc mắt nhìn Đường Tiểu Duy, nói với Lữ nam: “Tôi lên lầu lấy quần áo của anh xuống, đợi một chút.” Tỏ ý muốn lấy chìa khóa với Đường Tiểu Duy, xoay người lầu.
Vì vậy, dưới lầu chỉ còn lại hai người, một người đàn ông khoác chăn vô cùng chật vật, một cô gái vô cùng khả ái mặc quần có dây đeo.
Đường Tiểu Duy đưa tay đặt vào trong bọc đá lớn trước bụng, yên lặng không nói chuyện, Lữ Nam liếc cô một một cái, cô không có phản ứng, lại liếc cô một cái, cô vẫn không có phản ứng như trước, làm cho Lữ Nam có cảm giác mình giống như không khí.
Lữ Nam càng nghĩ càng tức giận, nghĩ thầm chuyện này là sao, vì vậy, giọng nói có chút hung dữ, hô: “Này, đứa bé kia, em là gì của Đường Lâm, ngay cả cô ấy lên giường với ai cũng quản.”
Đường Tiểu Duy quay đầu nhìn Lữ Nam một cái, bĩu môi không nói lời nào.
Lữ Nam phát hiện cô gái rốt cục cũng nhìn mình, chuẩn bị xong biểu tình hung ác, coi như không đánh được cô cũng muốn hù dọa một chút, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt với con mắt sáng long lanh trong suốt của cô gái, đồng chí Lữ Nam hết giận.
Quá manh, cô bé này trong nháy mắt chạm tới rồi manh điểm của Lữ Nam, anh ta ngơ ngác nhìn đứa con nít trước mắt, vừa rồi hỗn loạn không thấy rõ, hiện tại vừa thấy, anh thầm nghĩ ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, so cute! (thật là đáng yêu!)
Trên đầu là tóc đen ngắn ôn thuận, từng sợi tóc đều mượt mà, con mắt vừa lớn vừa sáng, trên gò má nho nhỏ là hai cái má lúm đồng tiền, xuất hiện như có như không lúc cô bĩu môi, không biết lúc cười sẽ đẹp đến mức nào.
Lữ Nam hoàn hồn, cơn tức lúc trước toàn bộ tiêu tan thành mây khói, anh nhìn xem thử Đường Tiểu Duy vừa muốn nói gì, một chiếc xe mui trần gào thét mà đến, chuẩn xác dừng lại ở trước mặt Lữ Nam, lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhìn bộ dạng của Lữ Nam lập tức nở nụ cười: “Tôi đang tự hỏi vì sao lại bảo tôi mau chóng tới, thì ra là bị người bắt gian.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Đường Tiểu Duy đang đứng một bên, sửng sốt một chút, phản ứng này hiển nhiên giống như Lữ Nam, bị manh đến chết rồi.
Anh ta hồi hồn, nhạo báng Lữ Nam: “Ai ui, vẫn là trẻ vị thành niên, cô bé non nớt nộn nộn này cũng thật làm người khác thèm muốn, thiếu gia Lữ đúng thật là người nào cũng có thể ăn!”
Đường Tiểu Duy nghe thấy anh ta nói mình, chỉ ngẩng đầu nhìn người trên xe một chút, lại bị một con mắt khác của người ngồi kế bên … hấp dẫn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Người nọ mang một cái kính râm to lớn, cúi đầu kéo kính râm xuống phía dưới, lộ ra một đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ nhìn về phía Đường Tiểu Duy, một chút cảm xúc kỳ lạ xẹt qua trong đáy mắt, người nọ lại nhẹ nhàng đẩy kính râm lên, quay đầu.
Một hồi gió lạnh của mùa thu thổi qua, cây lá quạt bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt, một chiếc lá rơi vào trong cổ áo Đường Tiểu Duy, cô tự tay lấy nó xuống, dùng sự im lặng để che giấu tiếng tim vừa mới đập mạnh.
Lữ Nam mắng người lái xe kia vài câu, lại nhìn về hướng Đường Tiểu Duy: “Cô bé nhỏ, em nói chuyện được không? Em thấy anh thảm như vậy, cũng nên cho anh biết chứ.”
Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông trắng nõn với đôi mắt gây họa trước mắt, nháy mắt, có chút vô tội.
Lữ Nam hơi vô lực, chỉ cảm thấy cô bé này có phải đang sống trong thế giới của chính mình hay không, đối với bọn họ vẫn tiếp tục làm như hoàn toàn không thấy, từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái trống rỗng, không nói đến lúc cô bé nổi điên vừa rồi.
“Em không phải là bạn bè của Đường Lâm chứ! Cho nên mới tức giận như vậy.” Lữ Nam đụng đụng Đường Tiểu Duy.
“Lữ Nam, đây là em của gái của tôi, anh tránh xa một chút.” Đường Lâm từ trên lầu đi xuống, đưa túi chứa quần áo cho Lữ Nam.
Lữ Nam tiếp nhận, kéo chăn nhảy vào phía sau xe mui trần, nhìn Đường Tiểu Duy thêm một chút, lẩm bẩm: “Chưa thấy qua cô bé nào lợi hại như vậy, cầm túi sách đập mình tới tấp, ngay cả quần áo cũng không cho mình mặc, con nít nhà người khác gặp phải việc này đã sớm tim đập mạnh đỏ mặt cách thật xa, thế mà cô bé cũng dám đạp cửa đi vào… Ôi chao, Phương Đạc, cậu có thể nâng mui xe lên không? Tôi muốn mặc quần áo, không muốn trần truồng đâu…”
Người gọi Phương Đạc cười ha ha, vô cùng hứng thú nhìn Đường Tiểu Duy, cho xe chạy: “Vừa lúc để cho người dân toàn thành phố nhìn thấy phong thái của cậu…” âm cuối của tiếng nói biến mất theo xe hơi.
Sau khi xe chuyển hướng đã sớm không thấy bóng dáng, Đường Lâm vẫn còn nhìn vào phương hướng lúc bọn họ rời đi mà sững sờ.
Đường Tiểu Duy đi tới kéo tay Đường Lâm: “Đường Lâm, chị nhìn cái gì chứ?”
Đường Lâm cúi thấp đầu, bừng tỉnh: “… Khổng Địch.”
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Duy nghe thấy cái tên này, mà với Đường Lâm, Khổng Địch là người thứ nhất làm Đường Lâm bị cuốn hút! Đường Tiểu Duy suy nghĩ đến cái người mang kính đen gọi là Khổng Địch, vậy mà chỉ nhớ rõ đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh dưới cặp kính.
Đường Tiểu Duy có chút khó chịu, sinh hoạt cá nhân của Đường Lâm tuy loạn, thế nhưng không phải là người chung tình, đàn ông bên người luôn luôn thay đổi, chị của cô có thể bỏ người này thay người mới mà không luyến tiếc, ngày hôm nay, người gọi là Khổng Địch, vậy mà có thể làm cho Đường Lâm sững sờ lâu như vậy.
“Đường Lâm, chị thích anh ta?” Hai người một đường đi tới cửa siêu thị, trong lòng Đường Lâm đều không yên, Đường Tiểu Duy bất mãn hỏi.
Đường Lâm sửng sốt một chút, có chút tự giễu cười cười: “Thích chứ, thích cực kỳ!”
Đường Tiểu Duy bĩu môi, ủy khuất nhìn Đường Lâm.
Đường Lâm đưa tay ôm chầm Đường Tiểu Duy: “Em gái nhỏ à, không sớm hay muộn thì chị cũng phải tìm người yêu, như vậy không có nghĩa là chị không quan tâm em, không có nghĩa là chị không để ý tới em.”
“Anh ta hình như không thích chị, vừa rồi anh ta chưa từng nhìn chị.” Đường Tiểu Duy đột nhiên nói.
Đường Lâm mím môi nhìn chằm chằm Đường Tiểu Duy, có phần thở gấp: “Vậy thì thế nào!”
Đường Tiểu Duy cười rộ lên, rất xán lạn, lúm đồng tiền trên gò má hiện ra, có vẻ vô cùng khả ái, khuôn mặt Đường Lâm sa sầm, tức giận nói: “Đường Tiểu Duy, em đừng vui mừng quá sớm, chị đang chuẩn bị theo đuổi anh ấy.”
“Chị thân với bọn họ lắm sao?”
“Không quá thân… nhưng mà bây giờ chị với Lữ Nam rất quen thuộc, rất nhanh cũng sẽ quen biết bọn họ thôi.” Đường Lâm mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa.
Đường Tiểu Duy nhìn Đường Lâm thật lâu: “Đường Lâm, chị vậy mà vì muốn quen biết với một người đàn ông mà ngủ cùng với một người đàn ông khác, Đường Lâm mọi việc đều thuận lợi, chúng tinh phủng nguyệt[1] từ lúc nào lại ăn nói khép nép bị coi thường như vậy.”
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.
Không thể nghi ngờ Đường Lâm là một mỹ nữ, đẹp ở cái nhìn đầu tiên, vóc người cao gầy mặt mày xinh đẹp, trang phục nóng bỏng, người theo đuổi cô từ nhỏ đến lớn nhiều không đếm xuể, bạn trai hoặc bạn giường của cô không bao giờ ở với nhau trong thời gian dài, không phải cô chán ghét thì là đối phương chán ghét, vì vậy đều chia tay, đương nhiên, bị Đường Tiểu Duy chia rẽ cũng không ít.
Mà Đường Lâm, chưa bao giờ mong muốn một người đàn ông mà không thể thành như vậy.
Đường Lâm căm tức nhìn Đường Tiểu Duy: “Chị vốn thật sự thích Lữ Nam, sau đó thuận tiện gia nhập vào trong vòng tròn bọn họ, em đừng nói khó nghe như vậy được không.”
Đường Tiểu Duy không muốn tranh cãi với chị, chỉ nhận thấy được uy hiếp trước nay chưa từng có: “Đường Lâm, chị không thể đối xử tốt với người khác, nếu chị nói có bạn trai, chị cũng không quản được em.”
Đường Lâm rất bất đắc dĩ, cô đã từng cho Đường Tiểu Duy rất nhiều bảo đảm, nhưng Đường Tiểu Duy vẫn nhận định chỉ cần Đường Lâm có bạn trai thì sẽ rời khỏi cô, vừa muốn giải thích, Đường Tiểu Duy lập tức cắt đứt, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này.
“Đường Lâm, em muốn ăn nấm, ngày hôm nay chúng ta mua thêm một chút đi!”
Đường Lâm không nói lời nào, bị Đường Tiểu Duy lôi đi vào siêu thị.
Lần đầu tiên Đường Tiểu Duy gặp Khổng Địch, kết thúc dưới tình cảnh vội vã lại lúng túng, đồng thời ấn tượng đầu tiên của Đường Tiểu Duy đối với Khổng Địch có thể nói là không tốt, bởi vì ở trong nhận thức của cô, Khổng Địch là nhân vật nguy hiểm sẽ đoạt đi Đường Lâm.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là, không lâu sau, Đường Lâm sẽ trở thành nhân vật nguy hiểm, cô không lo lắng Khổng Địch sẽ đoạt đi Đường Lâm, ngược lại bắt đầu lo lắng Đường Lâm sẽ đoạt đi Khổng Địch của cô.