Xe chạy ở trên đường, hai người vẫn chưa nói chuyện, đến khi Đường Lâm dừng xe dưới nhà của Khổng Địch, cô rút một điếu thuốc ra, châm, ở trong xe tràn đầy khói.
"Không nói với người trong nhà sao?" Đường Tiểu Duy hỏi.
"Chưa nói." Đường Lâm thản nhiên nói.
"Tại sao?"
Đường Lâm không trả lời câu hỏi của cô, không đầu không đuôi nói: "Phòng trọ của chúng ta đó, thời gian trước nói với chủ nhà là muốn mua luôn nó, tiền đặt cọc chị cũng giao rồi, hiện tại em không ở đấy, chị nhìn thấy càn phòng đó lại thấy phiền."
Đường Tiểu Duy vẫn cứ cúi đầu, không biết nói gì, cô biết ý tứ của Đường Lâm, phòng trọ hai người các cô cũng đã ở cùng nhau bốn năm, không phải là phòng trọ có ý nghĩa đặc biệt mà là cảm tình của hai cô không thể trở về được.
"Ngày đó, chị thấy em khóc trong hẻm sâu." Đường Lâm đột nhiên nói: "Ngoài miệng em nói không cần, kỳ thật em rất để ý, từ nhỏ em quan tâm nhất chuyện này."
Đường Tiểu Duy nhìn về phía trước, vẫn không nhúc nhích không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nhìn thấy em khóc, chị một chút cũng không thấy vui, ngược lại đặc biệt hận chính mình." Đường Lâm tiếp tục hút thuốc, toàn bộ xe đều chìm trong khói thuốc: "Đường Tiểu Duy, chị nghĩ kỹ rồi, đời này Khổng Địch cũng không thuộc về chị, chị và anh ấy không có cái gọi là duyện phận, tránh để tiện nghi cho người khác, còn không bằng dành tiện nghi cho em gái của mình, nhìn thấy anh ấy và em ở bên nhau cũng đỡ một chút."
Như thế Đường Tiểu Duy mới có phản ứng, ngẩng đầu lên: "Chị......"
"Chúng ta từ nhỏ đã cùng lớn lên với nhau, cũng không nên vì một người đàn ông mà tranh giành, cho nên về sau, em với Khổng Địch vui vẻ với nhau, chị cũng sẽ không giống như Phương Đạc, ngày nào cũng nghĩ cách chia rẽ em và Khổng Địch." Đường Lâm hút xong một điếu thuốc xong rồi nói: "Nhưng chị cũng sẽ không giúp em cái gì cả, con sói mắt trắng em vì một người đàn ông mà dám dẫm chị dưới chân, cái này không phải là Đường Lâm chị đối với Đường Tiểu Duy em chỉ là một cái rắm à, cho nên chị cũng coi em là một cái rắm, đương nhiên chị cũng đã nghĩ lại, chị vì tránh né thân cận mà người nhà an bài cùng kéo em xuống nước, có thể thấy được hai chúng ta ở trong cái nhà lớn Đường gia ai đối với ai cũng không quá quan trọng, cho nên, về sau em đi đường của em, chị đi cầu độc mộc của chị, chị em thì vẫn làm, nhưng tuyệt không thân mật." Đường Lâm nói xong những lời này, đưa tay vứt mẩu thuốc lá ra ngoài cửa xe. Đặc biệt tiêu sái.
Đường Tiểu Duy yên lặng ngồi ở tay lái phụ nghe Đường Lâm thản nhiên nói xong những lời tàn nhẫn.
"Thật ra chị thích đàn ông góc cạnh rõ ràng, loại đàn ông này rất có khí chất nha." Đường Lâm đột nhiên thái độ có chút vòng vo, cười hớ hớ nói với Đường Tiểu Duy.
"Nếu em có gặp người tốt, nhất định giới thiệu làm bạn trai cho chị." Đường Tiểu Duy rất nhanh biểu đạt, rõ ràng mười phần nịnh bợ.
"Chị thấy Khổng Địch của em rất tốt, giới thiệu cho chị a?" Đường Lâm đối với Khổng Địch vẫn là nhớ mãi không quên.
"Không phải chị muốn góc cạnh rõ ràng sao." Đường Tiểu Duy bĩu môi, cau mày bất mãn đối với Đường Lâm.
Đường Lâm lại châm một điếu thuốc, cười ha ha: "Đường Tiểu Duy, chị gặp một người đàn ông, chị cảm thấy hình như đã gặp được chân ái, anh ấy không giống với Phương Đạc và Lã Nam, là một người đàn ông rất tài hoa, tuy rằng bây giờ anh ấy có chút buồn bực vì thất bại, nhưng chị tin rằng nhất định có một ngày anh ấy thành công."
"Nhanh như vậy đã tìm thấy tình yêu đích thực rồi?" Đường Tiểu Duy kỳ thật rất kinh ngạc, dù sao Khổng Địch cũng là người mà Đường Lâm điên cuồng theo đuổi như vậy.
"Chuyện thích một người, đều là ngẫu nhiên, nếu như chị không gặp anh ấy, có khả năng chị vẫn sẽ điên cuồng yêu thích Khổng Địch, có thể là một năm, có thể là mười năm, cũng có thể đến khi chân mệnh thiên tử xuất hiện, tình huống bây giờ chính là, anh ấy đã xuất hiện, không để chị chờ một năm hay mười năm." Đường Lâm hút thuốc nhả khói nói.
"Anh ta có tốt với chị không?" Đường Tiểu Duy kỳ thật không muốn hỏi những lời này, cảm thấy không nên nói nữa, nhưng là lại nhịn không được muốn hỏi, có lẽ hi vọng Đường Lâm trả lời đó, như vậy cô cũng sẽ yên tâm thoải mái một chút.
"Không tốt." Đường Lâm rất kiên định nói: "Chị đang ở theo đuổi anh ấy, anh ấy là một người rất có cá tính và ý tưởng, đặc biệt văn nghệ vô cùng lãng mạn, chẳng thèm nhìn ngó đến chị."
Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, thích chinh phục.
"Góc cạnh rõ ràng sao?" Đường Tiểu Duy thật sự vẫn hỏi.
Đường Lâm cười ha ha: "Rất rõ ràng ."
Nói xong, hai người đều nở nụ cười.
Đường Lâm lại hút xong một điếu thuốc, cô như trước rất tiêu sái mà ném tàn thuốc ra bên ngoài, sau đó quay đầu đối diện Đường Tiểu Duy nói: "Tiểu tử xinh đẹp như hoa bên ngoài kia là ai?"
Đường Tiểu Duy nhìn theo Đường Lâm ra bên cửa xe bên kia, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một người đàn ông ngồi xổm trước cửa, trong tay còn cầm một nhánh cây đang viết vẽ gì đó, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa tiểu khu, biểu tình trên gương mặt trắng bóc xinh đẹp lại vô cùng phong phú, mỗi một chiếc xe đi qua anh vô cùng cẩn thận nhìn, phát hiện không phải lại đợi, gương mặt tràn đầy vẻ thất vọng, cúi người, người đi đường nhìn anh đau lòng, vô cùng hi vọng người anh đợi sẽ nhanh đến.
Trái tim Đường Tiểu Duy nháy mắt được lấp đầy, tiểu tử xinh đẹp bên ngoài không phải chính là Sirius của cô sao!
"Còn lưu luyến gì trên xe của chị nữa, mau đi xuống đi, Khổng Địch đã ngồi kia cả nửa ngày rồi, trời lại lạnh như thế, em không đau lòng nhưng chị rất đau lòng đấy nha." Đường Lâm quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, khó có thể nói được những lời thoải mái như thế.
Đường Tiểu Duy không hề do dự, mắt nhìn Đường Lâm, lòng tràn đầy vui mừng chạy xuống xe, bộ dáng này của Khổng Địch rất đáng yêu, muốn cho anh đợi thêm chút nữa, nhưng chân vừa xuống liền chạy về hướng của anh.
Khổng Địch nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua, vẻ mặt mê mang vừa nhìn thấy Đường Tiểu Duy liền biến mất, nụ cười trên mặt kia còn chói lọi hơn cả đèn đường nữa, anh đứng dậy định đón cô, lại hơi lảo đảo một chút, vì thế lập tức lại ngồi xuống.
Đường Tiểu Duy chạy đến bên cạnh rồi ôm lấy cổ anh: "Thật tốt, thật tốt, Sirius của em, làm sao bây giờ nha, nếu như không có anh thì em phải làm sao đây."
Đường Tiểu Duy mở miệng than thở những lời như thế khiến Khổng Địch còn tưởng bệnh tâm thần của cô tái phát, không để ý đến cô ôm cứng lấy tay của anh lay đi lay lại, tội nghiệp nói: "Đồ ngốc, em mau buông tay anh ra, chân anh tê hết cả rồi, em để cho anh đứng lên đã."
Đường Tiểu Duy không nói gì buông tay anh ra, cảm thấy lời nói Khổng Địch thật sự không phù hợp với tình cảnh này gì cả, cô cảm thấy giờ phút này không khí tuyệt đối vô cùng lãng mạn, thật sự thích hợp để thề thốt cái gì mà mãi mãi không rời.
Khổng Địch chậm chạp đứng lên, đứng lên một chút lại cau màu ngồi xuống: "Bảo Bảo, khó chịu.... ......"
Nhị tiểu thư Đường gia quệt miệng đứng bên cạnh, không nhìn biểu tình làm nũng của Khổng Địch nâng mặt lên nói: "Em không khó chịu!"
Ánh mặt Khổng Địch lóe lên: "Bảo Bảo, là anh khó chịu.... ....."
Cô không nhìn Khổng Địch, nhưng có người lại không nhìn không được, Đường đại tiểu thư từ trên xe đi xuống, có chút buồn cười nhìn Khổng Địch, Khổng Địch luôn luôn là cao cao tại thượng mắt cao hơn đầu, vậy mà trước mặt người anh thích cũng chỉ là một đứa trẻ to xác thôi.
Khổng Địch nhìn thấy Đường Lâm có chút ngoài ý muốn: "Bảo bảo, cô ta đưa em về sao?"
Đường Tiểu Duy gật đầu.
Chân Khổng Địch bây giờ đã hết tê, rất nhanh đứng dậy túm lấy tay Đường Tiểu Duy xem: "Em có sao không, lực công kích của cô ta có mạnh không? Bị thương không, ngoại thương hay là nội thương? Em đừng có cậy mạnh nha."
Sắc mặt Đường Lâm lập tức trầm xuống: "Khổng Địch, hôm nay tôi mới phát hiện, anh chính là một người bị mắc chứng bệnh vọng tưởng, vậy mà tôi vẫn còn nghĩ anh là một người trầm mặc ít nói thần bí khó lường khó thể lại gần, anh thấy thời điểm trước kia tôi gặp anh, trước giờ đều không dùng ánh mắt đúng để nhìn người, anh ngồi ở đó, cả người khí chất dày đặc, không nói nhiều, chỉ cần một biểu tình một ánh mắt người khác đã biết anh muốn làm gì, một đám người kia chiều anh đến lên trời rồi, tất cả cứ như đại gia vậy, như thế nào mới có vài ngày không gặp lại trở lên chân chó như vậy, cứ như là hán gian nhìn thấy tiểu quỷ Nhật Bản vậy."
Khổng Địch không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng vừa nghe thấy câu nói của cô ta lại liếc nhìn một cái, bất mãn nói: "Ai là tiểu quỷ Nhật Bản? Cô mới là tiểu quỷ Nhật Bản." Nói xong còn lắc lắc cánh tay Đường Tiểu Duy: "Tiểu quỷ Nhật Bản có đáng yêu như vậy không." Khổng đại thiếu gia coi Đường Tiểu Duy là tối thượng, bất mãn với lời Đường Lâm nói Đường Tiểu Duy là tiểu quỷ Nhật Bản, kỳ thật lại xem nhẹ việc người ta chủ yếu mắng anh là hán gian.
"Thật ghê tởm, tại sao trước kia tôi lại xem trọng anh chứ?" Đường Lâm nhìn bộ dạng ân ái của hai người, thẳng thắn thốt ra một câu.
Đường Tiểu Duy rất đồng ý với câu nói của Đường Lâm: "Em cũng có cảm giác như bị mắc lừa, trước kia cảm thấy anh ấy vừa cool ngầu vừa đứng đắn, hiện tại dường như giống tâm thần vậy."
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Địch, ngồi trong siêu xe đen, chỉ tùy ý lấy tay hạ mắt kính thôi cũng đủ để giết chết trái tim của các cô gái rồi.
"Em đừng có mà được tiện nghi lại đi khoe mẽ, nếu không muốn bị lừa thì nhường tâm thần lại cho chị đi, chị muốn còn không được đây." Đường đại tiểu thư không đi theo hướng của cô, trừng mắt nhìn Đường nhị tiểu thư nhưng vẫn giữ giọng điệu không tốt.
"Vì em nợ anh!" Khổng Địch trực tiếp bỏ qua Đường Lâm, chính là nói với Đường Tiểu Duy nhưng lại rất bất mãn, híp mắt nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
Đường Lâm không muốn nhìn bọn họ ân ái, vung chìa khóa xe: "Chị đi đây, nhìn hai người thật là phiền, có chuyện hay không có chuyện thì cũng đừng tìm chị, về sau chúng ta cũng không thân."
Nhìn theo xe Đường Lâm rời đi, Đường Tiểu Duy trong lòng có chút chua xót.
Một trận gió lạnh thổi tới, Khổng Địch dùng thân che chắn cho Đường Tiểu Duy: "Bảo Bảo, đừng nhìn nữa, xe đã đi xa rồi."
"Ừ." Đường Tiểu Duy rầu rĩ lên tiếng.
"Anh cứ nghĩ hai người đã hòa hợp rồi." Khổng Địch có chút nghi hoặc, bộ dáng Đường Lâm như là đã hòa hợp, nhưng trong lời nói ra vẫn có chút canh cánh trong lòng.
"Có thể nói là chúng em không còn giận nhau, nhưng cũng không hòa hợp." Đường Tiểu Duy giải thích, có lẽ vĩnh viễn không tốt lắm.
"Vừa nãy cô ta nói chuyện có chút vui vẻ."
"Ừ, chị ấy nói chị ấy thích đàn ông góc cạnh rõ ràng." Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Khổng Địch không phải là kiểu người mà Đường Lâm thích: "Em quyết định giới thiệu Kình Thiên Trụ cho chị ấy."
Khổng Địch nghe xong, ánh mắt ngây thơ trừng lên hỏi: "Cái góc cạnh này cũng quá rõ ràng đi, vậy có muốn ôm một chút không.... ......."
Nói xong hai người đều cười rộ lên, rất vui vẻ.
Khổng Địch một bên cười một bên xoa xoa vành tai của cô: "Cũng không biết mang theo cái bịt tai."
Đường Tiểu Duy kéo tay của anh xuống, lấy hai tay xoa xoa, học cách nói chuyện của anh: "Anh cũng không biết mang gang tay, không mang gang tay cũng không biết đúc tay vào trong túi áo sao, không biết đúc ở đâu thì cùng đừng nghịch ngợm chứ, lại còn lấy que gỗ vẽ vẽ chứ."
"Em còn nhỏ như vậy mà đã nhiều lời như vậy rồi."
"Bạn học của em nói em rất là ít nói, cả ngày không nói lời nào."
"... ....."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía hiên nhà, vừa đi được một đoạn ngắn lại nghe thấy âm thanh phanh xe chói tai.
"Khổng Địch." Âm thanh quen thuộc vang lên, hai người quay đầu, Phương Đạc từ trên xe đi xuống, biểu tình của anh ta không ngả ngớn như trước, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn Khổng Địch: "Chúng ta nói chuyện đi."
Khổng Địch vừa cùng Phương Đạc lên xe của anh ta, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, gió lạnh thổi qua, người đi đường ai nấy cũng đều giữ chặt lấy quần áo bên ngoài, bên trong xe mở máy sưởi, độ ấm rất cao, khuôn mặt Khổng Địch trắng bệch vì đợi dưới trời lạnh lâu cũng dần hồng nhuận trở lại, anh miễn cưỡng dựa vào, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa đáng yêu.
Phương Đạc rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, kẹp trên tay nhìn Khổng Địch, rất lâu sau, lại để thuốc vào lại hộp.