Đường Tiểu Duy nhìn mắt của Phương Đạc, muốn nhìn rõ ở trong đó có bao nhiêu phần thật giả, lại cảm thấy bên trong sâu không thấy đáy: “Phương Đạc, ngày hôm nay từ khi ánh mắt của anh nhìn thấy tôi, anh lập tức quyết định nhiều chuyện như vậy, tại sao một người thông minh như anh, lại đi vào ngõ cụt mang tên Khổng Địch kia.”
“Người thông minh đến đâu gặp phải chuyện tình cảm đều là đứa ngốc, anh như thế, em cũng như vậy.”
“Phương Đạc, anh thật quá cuồng dại, thứ mất đi sẽ càng nhiều, tôi nhỏ như vậy còn hiểu đạo lý này, tại sao anh lại không hiểu? ” Đường Tiểu Duy nói xong lời này, mở cửa xe xuống xe, trước khi rời đi cô kiên định nói: “Tôi sẽ không để cho anh được như ý. ”
Nhìn bề ngoài, Đường Tiểu Duy là một cô nàng ngoan ngoan ngốc ngốc, bạn nói cái gì cô ấy sẽ yên lặng nghe, không nói nhiều cũng rất có chủ ý của mình, nếu như cô nhận định cái gì, cho dù là mười đầu trâu cũng kéo không lại được, thật ra, cô khó kiểm soát hơn Đường Lâm nhiều.
Sau khi Đường Tiểu Duy về nhà thì nói cho Đường Lâm biết người xem mắt bên kia là Phương Đạc, mà chuyện của cô và Phương Đạc, hai nhà định rồi.
Đường Lâm vô cùng giật mình, sau khi chậm rãi hỏi kỹ cuối cùng cũng hiểu: “Nhà Phương Đạc hẳn là bức hôn rồi, anh ta cũng tùy tiện muốn ai kết hôn cũng được, vừa lúc em còn quá nhỏ, không thể kết hôn nhanh chóng được, thuận tiện cho anh ta chơi bời bên ngoài mấy năm, tiểu tử này có ý gì đầu ngón chân của chị cũng đều có thể đoán được.” Tâm tình Đường Lâm rất tốt ôm bả vai của Đường Tiểu Duy: “Tiểu Duy, Phương Đạc không sai, các ưu điểm của đàn ông có anh ta đều có, các ưu điểm của đàn ông không có anh ta cũng có, bao nhiêu phụ nữ kêu khóc om sòm muốn gả cho anh ta, mệnh Tiểu Duy nhà chúng ta thật tốt.” Đường Lâm vỗ vỗ đầu Đường Tiểu Duy, cười nói.
“Khuyết điểm mà đàn ông không có, anh ta cũng có. ” Đường Tiểu Duy lạnh lùng nói.
“Khuyết điểm gì?” Đường Lâm không phản ứng kịp.
“Thích đàn ông. ”
“Ah… Ừm… Cái này, đó không phải là do Khổng Địch quá hấp dẫn người sao, đàn ông cũng chịu không nổi, đây cũng là do anh ta gặp Khổng Địch, nếu như Phương Đạc không có đụng tới Khổng Địch, nhất định là một người đàn ông tốt mà mọi cô gái đều thích gả.” Đường Lâm cười hì hì nói.
“Chị, chính chị cũng nói, nếu như không gặp, hiện tại không phải đã gặp rồi sao, chị nói nhiều như vậy, còn không phải là vì để cho em thay chị đi theo anh ta, Đường Lâm, chị ích kỷ cũng nên có chút giới hạn đi. ” Nhiệt độ trong mắt Đường Tiểu Duy càng ngày càng thấp, Đường Lâm nhìn trong mắt, vậy mà lại cảm thấy được có lạnh lẽo phát ra: “Có phải chị đã sớm biết hay không, nếu em đi, rất có thể bị bên kia coi trọng, mà sẽ không giống như chị nói vậy, nhà người ta nhìn thấy em là một đứa nhỏ lập tức bỏ đi ý nghĩ trong đầu.”
Đường Lâm bị nói trúng tâm sự, có chút nóng nảy: “Tiểu… Tiểu Duy, em đừng nghĩ như vậy, em đã nói là em giúp chị mà, Tiểu Duy, em giúp đỡ chị nha, chị thật sự không thể có cái gì hôn ước với Phương Đạc, còn cùng Khổng Địch thì càng không thể nào, cái này không thể.” Đường Lâm có chút nóng nảy, dù sao từ trước đến nay Đường Tiểu Duy chẳng bao giờ nói chuyện nhiều như vậy cùng cô, dù cho các cô bình thường đánh lộn đấu võ mồm, nhưng Tiểu Duy chưa bao giờ có nét mặt quyết tuyệt bị tổn thương như thế.
“Chị chỉ nghĩ cho chính chị, lo lắng chị theo Phương Đạc sẽ không có khả năng với Khổng Địch, vậy nên chị lập tức nghĩ đến em, em theo Phương Đạc rồi thì chị có thể ở cùng Khổng Địch rất tốt. ” Trong mắt Đường Tiểu Duy đã chứa đầy nước mắt, cô đưa tay chà xát, trừng mắt nhìn Đường Lâm, “Đừng quên lời hứa chuyện của em.”
Nói xong lời này, Đường Tiểu Duy lập tức xoay người rời khỏi.
Về sau vài ngày, Đường Lâm vẫn hỏi han ân cần đối với Đường Tiểu Duy bộ dạng cực kỳ lấy lòng, Đường Tiểu Duy cũng không phải thực sự tức giận với Đường Lâm, chỉ là trái tim cô đã băng giá rồi.
Sau khi hoàn toàn thất vọng, đối với Đường Lâm, chị ấy muốn làm cái gì cũng không quan trọng.
Hai người vẫn sinh hoạt chung một chỗ như cũ, nói chuyện phiếm như cũ, chỉ là, Đường Tiểu Duy không hề ỷ lại Đường Lâm, không hề kề cận cô.
Mà trong mắt Đường Lâm, chính là Đường Tiểu Duy còn đang tức giận. Vì vậy Đường Lâm nỗ lực biểu hiện, không đi ra ngoài chơi, nấu cơm cho cô ăn, nói chuyện cười cho cô nghe, những thứ này Đường Tiểu Duy tiếp thu toàn bộ, nhưng vẫn không thân mật cùng Đương Lâm giống như trước kia.
Gần tối hôm nay, kỳ thi cuối cùng của Đường Tiểu Duy kết thúc, mới vừa đi ra vườn trường đã gặp được xe Volkswagen Beetle màu vàng của Đường Lâm ngừng ở ven đường, Đường Tiểu Duy đến gần, Đường Lâm lập tức xuống xe mở rộng cửa cho cô: “Em gái yêu quý, chị tới thực hiện lời hứa, không phải em muốn đi pub chơi sao? Hôm nay chị mang em gái của chị đi mở mang kiến thức một chút. ”
Đường Lâm vui vẻ nói, có chút hưng phấn: “Hai ngày trước không mang em đi là vì sợ làm lỡ kỳ kiểm tra của em, là bởi vì chuyện này nên em vẫn không được tự nhiên với chị sao? Chị thật sự thật là oan ức nha, chị thực sự là vì muốn tốt cho em, Tiểu Duy, chị dụng tâm lương khổ(*)…”
(*)Dụng tâm lương khổ: Tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Đường Tiểu Duy im lặng nhìn cảnh vật ven đường lóe lên một cái rồi biến mất, cô cảm thấy Đường Lâm vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu thất vọng của cô.
Đi lượn quanh mấy vòng, nơi Đường Tiểu Duy luôn luôn nghĩ về, rốt cục đi vào dưới sự hướng dẫn của Đường Lâm.
Thật ra Đường Tiểu Duy không ôm bao nhiêu hy vọng khi có thể ở chỗ này đụng tới Khổng Địch, bởi vì Khổng Địch nói thời gian gần nhất sẽ tương đối bận rộn, vốn tưởng rằng sẽ không gặp được người, nhưng không nghĩ mới vừa cùng Đường Lâm đi vào đã gặp được anh.
Mọi thứ xung quanh đều phức tạp, tiếng nhạc, tiếng gào của DJ, nam nữ trong sàn nhảy, mọi người hưng phấn uống rượu tán tỉnh…
Chỉ có Khổng Địch, an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, đầu tựa ở trên vai Phương Đạc ngủ, Phương Đạc đang nói chuyện cùng một người đàn ông ở bên trái, lúc nói chuyện thân thể không hề di chuyển, dáng vẻ cẩn thận, hai người kia cùng với bầu không khí nơi này có chút không hợp nhau, mà người gần đó, hiển nhiên là tập mãi thành thói quen, không quan tâm chút nào tới bọn họ, cả trai lẫn gái cười đùa đi tới đi lui nhạo báng lẫn nhau.
Lúc một người đàn ông trẻ tuổi đi đến bên kia, không cẩn thận va vào chân dài đang vươn ra của Khổng Địch, Khổng Địch bất mãn mở mắt, thuận tay nắm lên một cái lon không biết người nào đã uống ở bên cạnh ném về phía người nọ, người nọ phản ứng nhanh chóng tiếp được, lại bị đồ uống còn lại trong lon vẩy đầy một tay.
Phương Đạc cũng quay đầu lại, anh nhíu mày nói với người kia: “Cậu đến trễ. ” Giọng nói không phải là rất tốt.
Người nọ cười ha hả đưa tay vỗ bả vai Khổng Địch, Khổng Địch hơi nghiêng người một cái, người nọ dừng một chút nhìn nước dính trên tay mình, cười xòa nói: “Quên mất, một tay dính toàn đố uống, Khổng Địch cậu ngủ tiếp đi, do tớ không cẩn thận. ”
Khổng Địch cũng không khách khí, tiếng nói người nọ vừa dứt, anh lập tức nhắm hai mắt lại.
Mới vừa nhắm lại, trong nháy mắt, cặp mắt kia đột nhiên lại mở ra, phát ra ánh sáng, người nọ lại hoảng sợ, lúc cho là anh muốn làm gì, Khổng Địch nhấc chân đứng lên, trực tiếp đi đến chỗ mới vừa có hai người đứng cách đó không xa, động tác bất ngờ này trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt đều nhìn lại về phía anh.
“Ai ui, Đường Lâm tới, cô gái phía sau kia…” Không biết người nào mở miệng nói chuyện, không đợi người nọ nói xong, lại bị người bên cạnh kéo một cái, ý bảo anh ta im lặng.
Người nọ không nói tiếp, chỉ là nghĩ thầm nghĩ lúc nào mà Khổng Địch này đối tốt với Đường Lâm vậy rồi, tự mình nghênh tiếp.
Nhưng không nghĩ, anh trực tiếp lướt qua Đường Lâm, đi tới trước mặt cô gái thanh thuần đáng yêu ở phía sau, tự tay kéo lấy tay của cô gái kia, lắc lắc: “Bé cưng, bé cưng, thật sự là em sao.”
Ái chà chà, mọi người đều nhìn thấy, tất cả mọi người đều chấn động, chưa từng thấy Khổng Địch như vậy, cho dù là đối với Phương Đạc, cũng không thấy anh nuông chiều như vậy, nhìn xem vẻ mặt vui vẻ, dáng dấp chân chó kia kìa.
Nhìn cô bé gái kia nữa, cô gái ấy cười, cười mắt to đều cong lên, nhưng vẫn có thể thấy rõ ánh sáng lóe ra ở trong đó, còn có hai cái má lúm đồng tiền, thực sự là đáng yêu khiến cho người ta muốn nhéo một chút, bóp một cái, khẽ cắn.
Vóc dáng cô gái không cao lắm, khoảng một mét sáu mươi, mặc quần áo jean màu tuyết và mang giày lông xù, trên lỗ tai còn đeo bao tai tuyết lông xù, cô đứng thẳng tắp ngẩng đầu nhìn Khổng Địch, khuôn mặt nhỏ nhắn có dung mạo rất xinh đẹp, tất cả tia sáng ở quán bar dường như đều tụ tập ở trong nụ cười đẹp mắt của cô ấy, người đẹp, thật sự là một người rất đẹp.
Nhìn Khổng Địch trước mặt cô, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, một đôi mắt hấp dẫn người khác, hai chân thẳng thon dài, khí chất ung dung cao quý, người đẹp, thật sự là một người rất đẹp.
Vì vậy, đều âm thầm cảm thán, người đẹp, mội đôi người đẹp.
Đường Lâm trừng mắt nhìn hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, lạnh như băng nói: “Xem ra tôi đoán không lầm, Đường Tiểu Duy, em sau lưng chị làm không ít chuyện nha, chị cho em cơ hội giải thích. ”
Đường Tiểu Duy liếc nhìn khuôn mặt xanh mét của Đường Lâm một cái, nghĩ thầm cái gì nên tới sớm muộn cũng phải tới.
Phương Đạc đang ngồi trên ghế sa lon mặt lạnh không nói lời nào, Tiểu Bạch bên cạnh vẻ mặt xem kịch vui, anh luôn luôn biết sẽ có một ngày như vậy, những người này đều không phải là đèn cạn dầu, nhất định phải làm chút chuyện gì để cho bọn họ tiêu khiển.
“Đường Tiểu Duy? Haha, cậu vào được?”
Đang ở lúc trong lòng Đường Tiểu Duy rối rắm chọn lời làm sao để nói, thì nghe có người gọi cô.
Ngoài ý muốn ở nơi này cũng có thể gặp được người cô quen biết, quay đầu nhìn lại, không phải Trần Cẩn Húc thì là ai, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, đầu không phải vô cùng cao, tóc ngắn ngủn, vừa nhìn không phải là soái ca gì, nhưng rất có mùi vị của một cậu bé tuổi còn trẻ.
Sau đó, Đường Tiểu Duy biết cậu chính là Hàn Tử An, một người tổn thương Trần Cẩn Húc sâu đậm, người đàn ông thay đổi cả cuộc đời Trần Cẩn Húc.
Trần Cẩn Húc nhìn Khổng Địch cùng Đường Tiểu Duy dắt tay nhau một chút, vẻ mặt hơi hiểu rõ.
Sau khi Đường Lâm nhìn thấy Trần Cẩn Húc, sắc mặt càng thêm u ám, cô mở miệng nói: “Đường Tiểu Duy, em để cho cô gái này tới quyến rũ Khổng Địch không thành công, sau đó chính mình lên sao? Em con mẹ nó thực sự là em gái thân của chị, em gái thân ruột thịt!”
Khổng Địch nghe nói như thế, thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Đường Lâm lộ ra nụ cười giễu cợt, cô nói, “Khổng Địch à Khổng Địch, nhiều thật lòng thích anh như vậy, vì sao anh chọn tới chọn lui lại chọn người có động cơ không tinh khiết như thế, Đường Tiểu Duy là ai, Đường Tiểu Duy là em gái Đường Lâm, con bé từ nhỏ đã vô cùng thích Đường Lâm, không cho phép Đường Lâm thích bất cứ kẻ nào, chỉ cần Đường Lâm có người thích, con bé lập tức đi tìm cách phá hư. ” Đường Lâm vừa nói vừa cười: “Em xem chị nói có đúng hay không, em gái yêu quý?”
Đường Tiểu Duy do dự một chút, gật đầu.
Đường Lâm cười càng buồn bã: “Đường Lâm thích Khổng Địch, đây là điều toàn thế giới đều biết, Khổng Địch anh không biết sao? Cho nên, Đường Tiểu Duy bởi vì vô cùng không muốn xa rời em nên mới đến gần anh.” Cô quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy hỏi: “Chị nói có đúng không, em gái yêu quý?”
Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch, tiếp tục gật đầu.
Khổng Địch cứ đứng ở nơi đó như vậy, không di chuyển cũng không nói lời nào, chỉ là môi dần dần hơi trắng bệch.
“Các người không nên ở chỗ này vướng víu cái gì, đều là những tranh chấp không cần thiết. ” Nói chuyện là Phương Đạc vẫn ngồi trên ghế sa lon, anh đứng lên, đi tới bên người Đường Tiểu Duy, tự tay ôm cô, di chuyển đối mặt mọi người: “Để tôi giới thiệu một chút, cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn châu Á Vinh Trạm, cháu gái của Đường Thành, cũng là… vị hôn thê của Phương Đạc tôi.”