Lớp đầu tiên của buổi chiều trôi qua vô cùng gian nan, bình thường Đường Tiểu Duy đều lựa chọn ngủ để giết thời gian, nhưng hôm nay bởi vì tình huống đặc biệt, cô luôn mở to mắt chờ cửa phòng học được đẩy ra.
Nhưng mà, cô đánh giá cao khả năng của chính mình, có đôi khi đã hình thành đồng hồ sinh học, là rất khó kháng cự. Vì vậy, trong chốc lát, bạn học Đường Tiểu Duy bắt đầu gật gù muốn ngủ.
"Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi." Trác Hoan rốt cục nhịn không được nói.
Chữ cuối cùng của câu nói vừa phát ra, đầu của bạn học Đường Tiểu Duy lập tức đập lên trên bàn, trực tiếp đi gặp Chu công.
Gần bốn mươi phút, đối với Đường Tiểu Duy mà nói, thật sự là rất ít, cô tỉnh lại lúc tiếng chuông tan học vang lên, mơ màng cảm thấy có chuyện gì, lắc lắc đầu, nhớ tới Khổng Địch đang họp phụ huynh.
"Anh ta đã rời đi khoảng nửa giờ trước, thấy cậu đang ngủ thì lập tức đi ra ngoài, đoán chừng hiện tại đã sớm đi mất dạng." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trác Hoan vang lên bên tai Đường Tiểu Duy.
"Nửa giờ trước?"
"Ừ, lúc cậu vừa mới ngủ." Trác Hoan gật đầu, trong ánh mắt xẹt qua vẻ đắc ý có chút không rõ.
Đường Tiểu Duy không nói tiếp, chỉ đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa một cái liền đón nhận ánh mặt trời ấm áp buổi chiều, tia sáng từ hành lang chiếu vào trên cửa sổ, chiếu vào Khổng Địch đang đứng tựa vào phía sau bệ cửa sổ, cùng chiều sáng cả hai người.
Mặt Khổng Địch lộ vẻ tười cười nhìn Đường Tiểu Duy: "Bé cưng em đi học vậy mà lại ngủ." Anh dùng ngón tay cọ cọ má phải của cô: "Ngủ đến mức khuôn mặt hiện ra dấu."
Trên hành lang có đủ loại bạn học lướt qua, kỳ quái là không có một chút âm thanh.
Đường Tiểu Duy vui vẻ cười rộ lên, bởi vì quá mức vui vẻ, lại chủ động kéo tay anh, lắc lắc: "Hai người nói gì vậy?"
Khổng Địch suy nghĩ một chút: "Giáo viên của em nói, em còn quá nhỏ, không thích hợp nói chuyện yêu đương, hơn nữa thành tích vô cùng... Nát vụn, càng phải lấy học tập làm trọng. Anh nói anh hiểu rồi."
"Anh cũng hiểu thành tích của em quá nát vụn?" Đường Tiểu Duy hỏi.
"Không phải, anh cũng hiểu em còn quá nhỏ." Lúc anh nói lời này, ánh mắt nhìn Đường Tiểu Duy có chút sâu xa.
"Sau đó thì sao? Cô giáo nói cái gì?" Đường Tiểu Duy đã sớm miễn dịch đối với việc người khác nói về chuyện cỏn con này của cô.
"Cô nói, hy vọng anh không nên chậm trễ em, em còn phải thi đại học."
"Vậy à, đều là những lời nói rập khuôn, những giáo viên trên ti vi khi nói về việc yêu sớm của học sinh cũng đều nói như vậy."
"Anh và các giáo viên của em nói, không cần tìm phụ huynh của em nữa, về sau anh sẽ phụ trách thành tích học tập của em, bé cưng Đường thông minh như vậy, chắc chắn sẽ thi lên đại học, hơn nữa còn vào đại học hàng không tốt nhất của chúng ta." Khổng Địch vỗ đầu của Đường Tiểu Duy, mỉm cười nói với cô.
Đường Tiểu Duy nghe anh nói xong, hồi lâu không có phản ứng, chỉ trừng to mắt nhìn Khổng Địch, bĩu môi, lại muốn khóc.
Anh nói, anh phụ trách.
Khổng Địch không quen không biết, vậy mà lại là người thứ nhất bằng lòng phụ trách cho Đường Tiểu Duy.
"Bé cưng, tại sao em lại luôn khóc vậy." Khổng Địch vuốt nhẹ bả vai của Đường Tiểu, kỳ quái nói.
"Cảm động, ha ha, không ai trông nom em, không ai muốn em, lại có người nguyện ý phụ trách cho em" Sau khi Đường Tiểu Duy cười nói xong, nhìn thấy Khổng Địch có chút không hiểu, nhanh chóng hít hít cái mũi nhỏ nhắn, có hơi mất tự nhiên: "Sau đó thì sao, giáo viên nói cái gì?"
"Cô nói cô chờ đến ngày em thi đậu vào học viện hàng không."
"..."
Sau đó, Đường Tiểu Duy tiễn Khổng Địch đến cửa trường học, hai người một đường hàn huyên với nhau, Đường Tiểu Duy hỏi anh làm sao tới để họp phụ huynh cho cô, Khổng Địch nói, cô Nhậm đến họp ở học viện hàng không, bọn họ vô tình gặp được, cô Nhậm nói với anh về lời đồn đãi ở trường học và việc phụ huynh của Đường Tiểu Duy không tới họp phụ huynh, lúc này anh mới tới.
Lúc rời đi, Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy nói: "Bé cưng, mấy ngày nay có thể anh sẽ bận rộn, sẽ không tới tìm em, em phải học tập thật giỏi nhé, anh nghe nói phụ huynh của em làm thế nào cũng không đến, cho nên anh mới đến bảo đảm để giáo viên không tìm phụ huynh của em nữa, nếu như em không giữ lời anh sẽ rất mất mặt."
Khổng Địch rất ít khi có thể một hơi nói nhiều như vậy, nếu để cho đám người kia nghe được chắc chắn sẽ kinh ngạc rớt cằm.
"Khi nào thì anh có thể tới tìm em?" Điều Đường Tiểu Duy quan tâm hơn chính là cái này.
"Sinh nhật của em là ngày mười ba tháng hai phải không?"
"Làm sao anh biết?"
"Hỏi Đường Lâm, ngày đó anh sẽ tới tìm của em, bé cưng em thật biết chọn ngày sinh, qua hết sinh nhật lập tức đến lễ tình nhân." Khổng Địch cười cong con mắt.
Đường Tiểu Duy tính toán xem thử thời gian đến sinh nhật mình còn cần bao lâu, không yên lòng ừ một tiếng: "Từ trước cho tới bây giờ em vẫn chưa từng trải qua ngày lễ valentine."
"Thật ngoan." Khổng Địch hài lòng sờ mái tóc mềm mượt của cô.
Đường Tiểu Duy gật đầu, bởi vì thật lâu mới có thể gặp lại, hơi phiền muộn.
--- ------ --- tôi là đường phân cách ngày gia đình --- ------ -----
Sau đó, Đường Tiểu Duy lại bắt đầu sinh hoạt đơn điệu của mình, mọi thứ đều không thay đổi, sinh hoạt của Đường Lâm vẫn ngợp trong vàng son như trước, vẫn mê luyến Khổng Địch như trước, chỉ là đối với Đường Tiểu Duy thì càng không quản không hỏi. Mà Đường Tiểu Duy vẫn mỗi ngày ngoan ngoãn đi học, thỉnh thoảng phát sinh chút chuyện với giáo viên, thế nhưng, cô đã bắt đầu chăm chú học tập, điều này làm cho rất nhiều người kinh ngạc.
Dần dần, một năm mới đã tới, lúc Nguyên Đán, Đường Lâm và Đường Tiểu Duy cùng nhau trở về nhà họ Đường.
Trong nhà người người nhốn nháo, trên ghế sa lon trong phòng khách đều là người, hai người lần lượt chào hỏi từng người một, cái gì mà bác cả, vợ của bác cả, anh lớn, chị lớn, cô ba, dượng, em họ nhỏ, chú nhỏ, thím nhỏ, em trai nhỏ, hai người hoa cả mắt chào hỏi xong tất cả mọi người, ngồi yên lặng trên ghế sô pha trong góc phòng bắt đầu ngây người.
Người trong nhà đều trò chuyện với nhau, chỉ chốc lát sau đã chuyển dời ánh mắt đến trên người hai người đang ngẩn người: "Đường Lâm, cháu cũng sắp tốt nghiệp rồi phải không!? Có định tìm việc không?" Người hỏi là vợ của bác cả.
"Không phải còn nửa năm sao, đến lúc đó rồi hãy nói." Đường Lâm không có một chút nhiệt tình.
"Nhìn con bé này, cứ tự do ở bên ngoài, cái gì cũng tới khi cuối cùng rồi mới giải quyết." Vợ của bác cả liếc mắt nhìn Đường Lâm, cười oán giận với mọi người.
"Con bé từ nhỏ đến lớn đức hạnh đều như vậy, mẹ quan tâm con bé làm gì." Anh cả Đường Thiên nói.
"Đường Thiên, đức hạnh của anh thật tốt." Đường Lâm trừng anh, khinh thường nói: "Ở nhà thì ra vẻ đáng thương, bên ngoài lại làm vua, hai ngày trước còn nghe nói..."
"Ôi chao ôi chao ôi chao, em gái tốt, em gái của anh, xin ngài hãy ăn một quả táo." Đường Thiên nhanh chóng cọ cọ bên người Đường Lâm, kín đáo đưa cho cô một quả táo để chặn cái miệng nhiều chuyện của Đường Lâm, Đường Lâm nhìn thím Ôn Nhã đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon một chút, không tiếp tục nói nữa, hừ một tiếng, nhận quả táo gặm.
"Gần đây Tiểu Duy học tập thế nào? Lớp mười hai là thời điểm mấu chốt, đã nghĩ kỹ nên thi vào đại học nào chưa?" Cô ba quan tâm tới Đường Tiểu Duy.
"Cháu muốn thi vào học viện hàng không." Đường Tiểu Duy đột nhiên nói ra lời làm người ta kinh ngạc.
"Ôi, Đường Tiểu Duy thật có triển vọng." Đường Lâm sinh hoạt mỗi ngày chung một chỗ cùng với cô, cũng không biết cô có ý nghĩ này: "Chỉ với trình độ kia của em, lại còn muốn thi vào học viện hàng không? Tại sao em không thi vào đại học Thanh Hoa?"
"Không thi vào Thanh Hoa, phải đi học viện hàng không." Đường Tiểu Duy liếc Đường Lâm một cái, nói nghiêm túc.
"Giữa ban ngày ban mặt mà vẫn còn nằm mơ được. " Đường Lâm khinh bỉ cô.
"Năm đó chị không thi đậu, em giúp chị hoàn thành tâm nguyện." Đường Tiểu Duy nói.
"Đường Tiểu Duy, em phải cẩn thận một chút, đừng trèo cao như chị, cẩn thận lại rơi xuống ban lịch sử của đại học S, rõ là, ông cụ cũng không giúp chị, thật độc ác." Đường Lâm nói đến đây cũng có chút oán giận, nếu không... Năm đó cũng sẽ không kiên quyết dọn ra ngoài ở.
"Chính mình không học tập cho giỏi lại oán ông cụ không thu xếp cho chị." Đường Tiểu Duy cố ý bới móc, bởi vì gần đây Đường Lâm luôn vắng vẻ, cô vô cùng muốn đấu võ mồm với chị.
"Đường Tiểu Duy, em lại lâu rồi không bị ăn đòn có phải không?" Đường Lâm giơ tay lên khoa tay múa chân một cái để hù dọa cô.
"Hai đứa nhỏ này lúc nào cũng cãi nhau." Dượng cười ha hả nhìn Đường Lâm và Đường Tiểu Duy cãi nhau.
"Hai cô này lúc nào cũng đấu, càng đấu cảm tình càng tốt, Tiểu Duy từ nhỏ đã dính Lâm Lâm." Chú nhỏ mở miệng.
"Ai có cảm tình tốt với em, nếu không có em chị sẽ không bận tâm vì người khác bị làm phiền." Đường Lâm phản bác.
Đường Tiểu Duy nháy mắt ủy khuất.
Mọi người cười ha ha một tiếng, lại bắt đầu tán dóc huyên thuyên.
"A, vợ chồng anh hai cũng đến rồi." Cô ba là người đầu tiên phát hiện hai người đang đi vào cửa, mọi người cùng nhau nhìn lại, tiểu bối nhanh chóng đứng lên nghênh tiếp.
Đường Thừa Chí, Từ Cảnh Lam dắt nhau đi tới, Đường Lâm và Đường Tiểu Duy cũng đi theo tới.
Mọi người ân cần thăm hỏi lẫn nhau một cái, ánh mắt của Đường Thừa Chí lập tức chuyển qua trên người Đường Lâm: "Đường Lâm, còn biết về nhà?"
"Bố, ngài nói gì vậy, đây không phải là nhà của con sao, làm sao con lại không trở về chứ." Đường Lâm lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.
"Hừ, đừng tưởng rằng con ở bên ngoài làm chuyện tốt gì mà bố không biết, con nhanh chóng kiềm chế lại, đừng cứ ngày ngày phơi ra bộ dáng cợt nhả, một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các cũng không có." Vẻ mặt Đường Thừa Chí nghiêm túc.
Từ Cảnh Lam vỗ vỗ tay của chồng: "Thừa Chí, hôm nay đừng trách mắng đứa nhỏ, thật vất vả mới thấy một lần. "
Đường Thừa Chí nghe xong lời của vợ, trừng mắt nhìn Đường Lâm một cái, ngồi vào trên ghế sa lon.
"Tiểu Duy, học kỳ sau dọn về đi, con theo Đường Lâm chúng ta đều lo lắng, chính con bé cũng bừa bộn, làm sao có thể chiếu cố con." Đường Thừa Chí nhìn Đường Tiểu Duy bên người Đường Lâm, đột nhiên nói.
Đường Tiểu Duy im lặng không nói lời nào.
"Không muốn sao?" Đường Thừa Chí nhíu mày một cái, hỏi.
"Vâng." Đường Tiểu Duy thẳng thắn, không sợ hãi chút nào đón lấy ánh mắt của Đường Thừa Chí.
"Nếu Tiểu Duy không muốn thì chuyện này nói sau đi! Sau tết Quân Trúc có thể sẽ trở về, đến lúc đó hỏi ý kiến một chút: " Mẹ Đường - Từ Cảnh Lam nhanh chóng giảng hòa.
"Quân Trúc đã không trở lại bốn năm phải không? Em gái nhỏ này, lại không lưu luyến gia đình như thế." Bác gái liếc nhìn Đường Tiểu Duy, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Lúc đó Đường Lâm chẳng phải… may mắn không để cho nó ra thành phố Lận Châu, nếu không... Cũng giống như Quân Trúc đi nước ngoài rồi, có thể mười năm cũng không một lần trở về. " Đường Thừa Chí lại chĩa mũi nhọn về hướng Đường Lâm.
"Được rồi, một lúc nữa cụ ông xuống lầu, đừng giáo huấn con cái, đừng làm cho ông cụ thêm tức giận nữa." Bác cả đột nhiên lên tiếng.
"Đã biết, anh trai." Đường Thừa Chí vẫn luôn rất tôn trọng đối với anh trai lớn.
"Thừa Chí em cũng thật là, con cái phạm sai lầm còn không phải do người bố không cố gắng hết trách nhiệm hay sao, dù sao cũng đừng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con nhỏ, hai cô gái nhỏ này như thế là do thói quen lạnh nhạt của các em, các em nhớ quan tâm một chút, bận rộn không quản không hỏi, xảy ra vấn đề thì lập tức không đánh thì mắng, như vậy làm sao có thể giáo dục tốt." Bác cả nhìn rất rõ ràng, một lời nói toạc ra.
"... Vâng." Đường Thừa Chí gật đầu.
"Tất cả đã tới?" Tiếng nói đầy uy nghiêm từ trên lầu truyền tới.
Mọi người đều rùng mình, nhao nhao đều đứng lên, đi đến thang lầu.
Cụ ông nhà họ Đường chống gậy chậm rãi đi xuống từ trên thang lầu, bảo mẫu ở phía sau cẩn thận theo sau, mọi người đứng ở lầu dưới, đi lên thang lầu nghênh tiếp, trong miệng hỏi thăm thân thể như thế nào, tính hình sức khỏe ra sao, đủ lời nói nịnh hót truyền đến.
Đường Lâm và Đường Tiểu Duy đứng ở trong góc nhỏ, nhìn lẫn nhau bĩu môi, không vì cái gì khác, chỉ vì những lời nói dối trá vô cùng rõ ràng này.