Edit: Hoàng Bích Ngọc
Từ mười đến mười hai giờ, Khổng Địch cái gì cũng không làm, ôm một tô hạt dẻ, một bên vừa bóc một bên vừa nhai bem bép, Đường Tiểu Duy thử một miếng thấy không hợp khẩu vị, cũng không ăn nữa.
Đến chiều, không biết Khổng Địch kiếm đâu ra một cái thước nhỏ để dạy học, chống nạnh đứng trước mặt Đường Tiểu Duy, mặt lạnh nói: "Bạn học Đường, đến thời gian lên lớp rồi."
Đường Tiểu Duy nhìn dáng vẻ của anh, đột nhiên không có gì để nói, điệu bộ này, quả thật giống y như đúc với thầy giáo Nhâm, thật đúng là học trò giỏi của thầy giáo Nhâm.
Đâm lao là phải theo lao, Đường Tiểu Duy không thể không tắt tivi, rời khỏi sô pha, đi theo Khổng Địch vào thư phòng.
Tùy tiện tìm một quyển bài tập nghỉ đông, Đường Tiểu Duy thở dài, thật sự không muốn học.
Cô nhìn Khổng Địch một bên đang tìm sách trên giá, cười hì hì nói: "Khổng Địch, em là một người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, em từng tận mắt nhìn thấy một cái cây đang khỏe mạnh giữa ban ngày ban mặt biến thành một chồng bài tập như thế nào, em thật sự không đành lòng làm bài tập, thật sự, không có nhu cầu thì sẽ không có sát hại, chúng ta chỉ có một Địa Cầu, vì chúng ta.... ......."
"Thước của anh cũng không phải chỉ để trưng bày." Khổng Địch đứng cạnh giá sách cau mày, mạnh mẽ cắt ngang bài thuyết trình của cô.
Đường Tiểu Duy bĩu môi: "Thước dạy học của anh trước kia chính là một cái đũa ăn lẩu, đừng tưởng là em không biết."
Đường Tiểu Duy ghét nhất là học Tiếng anh, thích nhất là học Lịch sử, bởi vì cô thích nghe kể chuyện xưa, cho nên, đầu tiên là tìm vở bài tập Lịch sử để làm, Khổng Địch thấy cô nghiêm túc làm bài, tiến tới xem xét cô làm bài như thế nào.
Nhìn trong chốc lát, Khổng Địch ngồi vào bên cạnh Đường Tiểu Duy, lời nói vô cùng thấm thía: "Bảo Bảo, chúng ta còn cần luyện thêm một số chữ, bằng không mười năm sau con cái của chúng ta làm bài tập thầy cô giáo muốn phụ huynh ký tên, em ký xong rồi nhưng thầy cô giáo lại oan uổng bọn trẻ là tự mình ký, như thế thì rất xấu hổ có phải không."
Đường Tiểu Duy vẻ mặt cầu xin: "Sirius, anh khi dễ người ta.... ..." .
Ngồi học một hồi mà trời đã tối rồi, hai người gọi đồ ăn bên ngoài, Đường Tiểu Duy nằm trên sô pha: "Không học nữa, mệt."
Khổng Địch chuyển đến kênh thời sự: "Xem tin tức đi, tin tức thời sự về thi chính trị toàn quốc."
Đường Tiểu Duy cướp lấy điều khiển chuyển kênh: "Không xem."
Tốc độ đổi kênh rất nhanh, Đường Tiểu Duy tùy ý xem quảng cáo: ‘từng bước tiến bộ, làm sao để có điểm cao’ âm thanh quảng cáo quen thuộc từ từ vang lên, Khổng Địch nhìn xong, lại nói với Đường Tiểu Duy: "Bảo Bảo, anh mua cho em quyển làm sao để được điểm cao nhé."
Đường Tiểu Duy không vui, hung tợn nói: "Anh mua cho em một cái bật lửa đi, cầm quyển sách làm sao để được điểm cao đến đây, em đốt nó một tờ cũng không còn."
Khổng Địch bị cô chọc cười, ôm chặt cô rồi hôn hai cái sau đó tìm một chỗ an vị nghịch điện thoại, Khổng Địch lần đầu dùng điện thoại, hoàn toàn bị đồ vật nhỏ này hấp dẫn, bộ dạng như mới xuyên không đến vậy, mỗi ngày nghịch nghịch, nói thẳng ra trước kia khinh thường cái đồ chơi này như thế nào, thì bây giờ chơi đến phát nghiện luôn.
Đường Tiểu Duy tiếp tục đổi kênh, đột nhiên thấy trên màn hình tivi xuất hiện một dáng người quen thuộc, cô đổi lại kênh trước đó, đó là một kênh giải trí.
"Đây không phải là Phương Đạc sao?" Đường Tiểu Duy nói.
Khổng Địch cầm di động chơi game, nghe được cô nói chuyện, ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu: "Ừ."
"Tối hôm qua anh ta đến nhà một nữ minh tinh, đến sáng hôm nay mới đi ra." Đường Tiểu Duy nói.
"Cậu ta cùng với rất nhiều ngôi sao, không có gì kỳ quái cả." Khổng Địch lơ đễnh.
"Thường xuyên bị bắt gặp sao?"
"Vậy thì phải xem ngôi sao cùng với cậu ta có nổi không, trước kia cũng bị bắt gặp vài ba lần."
Đường Tiểu Duy ừ một tiếng, trong lòng có chút tính toán: "Anh xem, bây giờ em lợi dùng chuyện này để giải trừ hôn ước với anh ta có được không?"
Khổng Địch đang chơi game sửng sốt, để điện thoại di động xuống, nhìn tivi một lúc lâu: "Cái này không đúng, Bảo Bảo, Phương Đạc là người để ý như vậy, làm sao có thể để loại tin tức như vậy xuất hiện đúng lúc này? Cậu ta không thể cho em cơ hội dễ dàng như thế được.... ......"
Đường Tiểu Duy nghe anh nói xong, cảm thấy vô cùng có lý, vì thế cũng rất kỳ quái đứng lên.
Sau đó, trước khi đi ngủ, Điện thoại nhà Khổng Địch lại vang lên, Đường Tiểu Duy tùy tiện bắt máy, đầu bên kia không ai khác là Phương Đạc.
"Bảo bối, sáng sớm mai phải nhớ xem tin tức nha." Giọng nói của Phương Đạc truyền sang.
Đường Tiểu Duy cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn về phía Khổng Địch, ánh mắt anh sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.
Buổi sáng, mới sáng ra Đường Tiểu Duy liền mở kênh giải trí, vừa mới bắt đầu, Khổng Địch liền từ phòng ngủ đi ra, ánh mắt còn ngơ ngác, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, Đường Tiểu Duy có chút kinh ngạc thế mà anh lại dậy lúc tám giờ.
"Diễn rồi sao?" Khổng Địch mơ hồ ngồi vào bên cạnh Đường Tiểu Duy, dựa đầu vào bả vai của cô.
"Ừ."
Là cô minh tinh có chuyện xấu với Phương Đạc giải thích trước nhà báo, cô ta nói, cô ta ở bên ngoài quay phim, không có ở cạnh gia đình, cô ta là bạn của Phương Đạc, sở dĩ Phương Đạc đến phòng khách sạn của cô ta, là vì cô ta có nuôi một vài con cá cảnh nhiệt đới cần có người chăm sóc. Sau đó lại có người của đoàn làm phim làm chứng cô ta vẫn luôn ở đoàn làm phim không có ra ngoài.
Kết thúc vở kịch là sự xuất hiện của Phương Đạc, anh ta xuất hiện cuối cùng, đâu tiên mở miệng là thanh minh về mối quan hệ của mình và nữ minh tinh kia.
"Tôi đã có vị hôn thê, xin các vị bằng hữu phóng viên lưu tình, không cần lại tìm chuyện xấu cho tôi, tôi không muốn làm cho cô ấy.... .........đau lòng." Phương Đạc cúi đầu trước camera, rất khó phân biệt là thật hay giả.
Đường Tiểu Duy nhìn tivi, như thế nào đều cảm thấy Phương Đạc đến đó nhất định sẽ nói cái gì đó, anh ta không muốn cô tóm được nhược điểm đâu.
Lập tức ánh đèn flash thi nhau lóe lên, kế tiếp toàn bộ câu hỏi đều xoay quanh vấn đề vị hôn thê của anh ta có lai lịch như thế nào.
Biết rằng, Phương Đạc là người xoay quanh vạn hoa nhưng lại không dính phấn hoa, vấn đề tình cảm của anh ta luôn được mọi người quan tâm, cho dù anh ta bị chụp cùng với một nữ minh tinh, anh ta cũng sẽ trợn mắt nói dối đó là bạn bè, họ hôn nhau chính là thực hiện lễ nghi, hiện tại chính anh ta công bố chuyện có vị hôn thê, vẻ mặt tươi cười, lời nói khẩn thiết, tất cả mọi người đều đoán, cô gái ấy là thần thánh phương nào, thế nhưng làm cho lãng tử quay đầu, làm cho hoa hoa công tử cũng an phận .
"Cô ấy là nhị tiểu thư Đường gia của Tập đoàn Đông Phương Vinh Trạm, bởi vì bây giờ cô ấy vẫn còn đi học, cho nên muốn kết hôn cũng phải chờ hai năm nữa, cám ơn mọi người quan tâm."
Vì thế, lập tức có người hỏi có phải là do môn đăng hộ đối hay không, đám cưới của các đại gia tộc, hai gia tộc mạnh kết hợp.
Phương Đạc cũng không che dấu gật đầu: "Tôi không phủ nhận là có yếu tố này, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì tôi thích cô ấy, nếu không thích, cho dù là công chúa của nước nào đó tôi cũng sẽ không có hứng thú, nếu như cô ấy chỉ là con của gia đình bình thường, tôi vẫn cứ thích cô ấy."
Nói một hồi mặc dù không quá nhiều lời nói ngọt ngào lãng mãn, nhưng mà lời nói thành thật bộ dáng chân thành cũng làm rất nhiều người cảm động, phía dưới bắt đầu có người vỗ tay, dần dần tiếng vỗ tay nhiệt liệt lên.
Đường Tiểu Duy tắt tivi đi.
Khổng Địch ngồi thẳng người bên cạnh cô, sớm đã không còn vẻ mặt mệt mỏi, anh nhìn chằm chằm màn hình tivi đã tắt, ánh mắt sâu thẳm không biết suy nghĩ cái gì.
Đường Tiểu Duy rất ít nhìn thấy bộ dạng này của anh, thực sự nghiêm túc, tựa như đang trầm tư cái gì, không giống bộ dạng bình thường gì cả, vì thế Đường Tiểu Duy cũng không dám nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở một bên vụng trộm đánh giá Khổng Địch, không ngờ anh lại đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Tên Voldemort* này, khốn khiếp."
*Là nhân vật phản diện chính trong bộ truyện Harry Potter, một phù thủy thuộc "phe ác - hắc ám"
"... ...." Cô biết mà, bộ dạng đứng đắn của anh đều là giả tạo, chỉ hai phút là bị phá vỡ.
Ăn một chút đồ ăn, điện thoại của Đường Tiểu Duy tám trăm năm không vang lên lại phá lệ vang lên một lần.
Biết số điện thoại này, ngoại trừ Khổng Địch thì chỉ có Đường gia, Đường Tiểu Duy chuyển ra khỏi phòng trọ của Đường Lâm, nhưng cũng không nói với người trong nhà, nếu nói khẳng định sẽ bị ra lệnh cưỡng chế về nhà, cho nên cô dừng điện thoại bàn ở phòng trọ, lại nói cho người nhà biết số điện thoại di động của mình, như vậy người trong nhà cũng sẽ không phát hiện.
Cho nên, cuộc điện thoại này chắc chắn là người của Đường gia gọi đến.
Vừa nhận, là mẹ Đường.
"Tiểu Duy, vừa rồi Tiểu Đạc gọi điện thoại nói buổi tối muốn đến đây, buổi tối con sẽ cùng với nó về sao?"
"Không." Đường Tiểu Duy không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"... ......." Mẹ Đường sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, lại nổi giận không đâu với Tiểu Đạc, không phải nó đã nói chỉ là bạn bè bình thường sao, cũng đừng làm quá, buổi tối tất cả người trong nhà đều ở nhà, con cũng về đi, mẹ để Đường Thiên lái xe đón con."
"Không cần đâu mẹ, tự con sẽ về." Đường Tiểu Duy thỏa hiệp.
Để cho Đường Thiên tới đón không phải sẽ bị lộ sao, nếu Đường Thiên biết cô ở cùng một người đàn ông khác, nói không chừng lại làm ra chuyện gì đó.
"Con rể muốn đến nhà?" Khổng Địch suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi.
Đường Tiểu Duy nhịn không được dựa lên người anh, rầu rĩ nói: "Dù sao bây giờ thân phận của em là vị hôn thê của Phương Đạc vẫn là thật."
Trước tiên Phương Đạc để lộ ra một chuyện xấu, để cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, sau đó lại làm rõ chân tướng mọi chuyện, để cho mọi người ôn tồn xin lỗi anh ta, cuối cùng vô cùng thật lòng thông báo, để Đường Tiểu Duy biết rõ rồi trước mặt mọi người bày tỏ đối với cô một lòng không đổi, làm cho cô vô hình chịu áp lực sau lưng lại mua chuộc người nhà họ Đường, mà bạn trai thực sự Khổng Địch đã danh không chính ngôn không thuận trải qua một trận náo loạn như này lại càng thêm danh không chính ngôn không thuận, Khổng Địch ngồi một chỗ, càng nghĩ càng buồn bực…....
"Buổi tối về nhà cùng em đi, không thể kéo dài được nữa." Đường Tiểu Duy vô cùng chán nản.
"Anh sẽ bị người nhà của em đuổi ra ngoài, em sẽ bị nhốt lại, còn có khả năng vì để an ủi Phương Đạc mà lập tức an bài hôn lễ kinh điển thế kỉ gì gì đó.... ....." Khổng Địch sâu xa nói.
Đường Tiểu Duy trầm mặc.
"Sau khi về nhà, không cần giải thích gì cả, em đã không còn quyền chủ động nữa rồi." Khổng Địch sau khi nói sau những lời sâu xa, anh liền quay đầu đi, chỉ để lại Đường Tiểu Duy cả đầu mờ mịt.
Đến buổi chiều, Đường Tiểu Duy chuẩn bị tự mình đón xe về nhà, cả ngày hôm đó, Khổng Địch đều là bộ dáng u oán nhìn cô, làm cô vô cùng buồn bực, giống như chính mình từ bỏ anh, ánh mắt anh đầy ủy khuất như hình với bóng nhìn cô, Đường Tiểu Duy như bị kim đâm, hơn năm giờ chiều, Đường Tiểu Duy cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cầm áo khoác đi ra ngoài, không ngờ, Khổng Địch thế nhưng lại lấy chìa khóa xe ra: "Anh đưa em đi."
Đường Tiểu Duy lặng đi một chút, nhìn Khổng Địch cả ngày không cười mấy lần đi xuống, chạy nhanh đuổi theo: "Không cần, rất gần, có tàu điện ngầm, em đi rất nhanh sẽ trở về."
Cô có cảm giác rất tội lỗi, lại để cho anh đưa cô đi gặp ‘vị hôn phu’ của mình, cái này có thể dễ chịu sao.
Nói xong, Đường Tiểu Duy nhanh như chớp chạy xuống lầu.
Danh Sách Chương: