• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Harry Potter)

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Vì thế, cuộc sống ở chung vui vẻ bắt đầu.

"Khổng Địch, chúng ta không ngủ chung một chỗ sao?" Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch đi vào phòng cho khách trải ga giường, kỳ quái hỏi.

Khổng Địch đang trải ga giường nghe thế thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Duy đang tội nghiệp đứng ở cửa, cười hỏi: "Muốn ngủ cùng với anh?"

Đường Tiểu Duy da mặt rất dày một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng, gật đầu trả lời: "Muốn ngủ cùng với anh." Nói xong lại nhận ra câu nói này có ý khác, lập tức bổ sung một câu: "... ....... nhưng mà không muốn làm chuyện đó đâu."

Khổng Địch thấp giọng cười, tiếp tục trải ga giường: "Cho nên, em mới phải ngủ ở đây."

"Vì sao?"

"Bởi vì...... " Khóe miệng của Khổng Địch kéo lên: "Chỉ cần Bảo Bảo ngủ cùng với anh, thì anh không thể không làm chuyện đó, đâu chỉ ôm em ngắm trăng thôi đúng không, dù gì cũng phải thử một lần chứ."

Đường Tiểu Duy nghẹn lại, có chút thẹn thùng không nói nữa.

Ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn Khổng Địch trải ga giường cho cô, trong lúc này, trong lòng cô thật sự đang đấu tranh rất nhiều, cô muốn hỏi sau khi Khổng Địch đi Mỹ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng lại sợ bị Phương Đạc tính kế, không hỏi thì lại khó chịu, cảm thấy chính mình thật sự nghĩ nhiều rồi, có hỏi một câu cũng không mất đi khối thịt nào, Khổng Địch nói cũng được, không nói cũng không sao, có thể có vấn đề gì, nhưng mà lại sợ có ẩn tình khác.... ......

"Đứng ngây ngốc ở đây nghĩ gì vậy?" Không biết Khổng Địch sắp xếp giường cho Đường Tiểu Duy xong từ lúc nào bây giờ đang đứng trước mặt cô.

Đường Tiểu Duy thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn tấm ga giường, mặt mày nhăn nhó hỏi: "Như vậy thôi sao?"

Khổng Địch quay đầu nhìn thoáng qua, nâng cằm hừ một tiếng: "Còn muốn thế nào nữa? Khổng thiếu gia tự mình trải ga giường, cho dù không tinh tế nhưng cũng nhất định có giấc mơ đẹp."

Anh chính là một người kiêu ngạo như vậy, Phương Đạc nói không sai một chút nào, nhưng mà anh kiêu ngạo như thế, thế nhưng nguyện ý ở bên cạnh một người phụ nữ đã có ‘‘chồng’’ như cô, trở thành “Tiểu Tam” trong truyền thuyết.

Đường Tiểu Duy nhìn chân đèn dưới chân Khổng Địch hiện lên khuôn mặt tinh xảo trắng noãn, trong lòng thở dài, một người có gương mặt đẹp như vậy, Khổng Địch anh là của em.

Thật ra ở chung không dễ dàng như hai người nghĩ, muốn chấp nhận một thói quen của người khác thì cần phải có thời gian, nhưng nếu như là người yêu của nhau, cái gì của đối phương cũng cảm thấy tốt, cho dù là một ít thói hư tật xấu cũng cảm thấy thật là dễ thương, cho nên cuộc sống chung không dễ dàng ấy trong mắt Khổng Địch và Đường Tiểu Duy lại ngập tràn tình yêu.

Đường Tiểu Duy là một người tính cách rất tùy ý, cô thích ăn quýt, Khổng Địch mua một rổ quýt mật cất trong phòng, sau khi Đường Tiểu Duy biết hai tay nhỏ ôm rổ quýt đặt lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách, sau đó ngồi trên sô pha bắt đầu ăn.

Hơn nữa trên bàn đưới sàn nhà đều có vỏ quýt, lúc cô đi toilet, cũng sẽ trải ra một con đường vỏ quýt, ở Đường gia có người hầu, ở nhà trọ của Đường Lâm cũng có người dọn dẹp theo giờ, cho nên Đường Tiểu Duy thấy điểm này chả có cái gì không ổn cả.

Nhà trọ của Khổng Địch rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào, tất cả mọi chỗ đều có thể soi gương được, với yêu cầu này của anh Đường Tiểu Duy chỉ cười nhạt, điều này thật vô nhân đạo với những nhân viên vệ sinh, Khổng Địch lại nghiêm túc nói, như thế này đi đến chỗ nào cũng có thể thấy chính mình, nhìn thấy gương mặt của mình ở mọi nơi tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đường Tiểu Duy nghe xong, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy từ để hình dung tâm tình của mình bây giờ.

Nhưng bây giờ cô vừa chuyển vào, đừng nói là sạch bóng, có chỗ đặt chân thôi cũng là tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, Khổng Địch có tính sạch sẽ cũng không tức giận, cả ngày đi theo Đường Tiểu Duy để nhặt rác, còn rất vui vẻ mà nhặt nữa.

Lã Nam đứng trước cửa vô cùng kinh ngạc, hình ảnh trước mắt đối với anh ta mà nói vô cùng quỷ dị, sau một lúc lâu nói: "Khổng Địch, tôi nhớ không lầm có một lần ở nhà cậu hắt xì có một cái, cậu liền lấy khăn lau lại mặt bàn một lượt rồi mở cửa hai tiếng liền nói là để không khí trong lành vào nhà."

Đường Tiểu Duy ngồi trên sô pha ăn quýt, một múi quýt bị cô nhổ xuống sàn, Khổng Địch cúi người nhặt lên rồi ném vào thùng rác, sau đó liếc mắt nhìn Lã Nam giọng điệu không tốt nói: "Cậu không cần nhắc lại chuyện ghê tởm đó đâu."

Lã Nam khóc không ra nước mắt, chỉ vào Đường Tiểu Duy: "Cô ấy thì sao, cô ấy làm như vậy thì không ghê tởm?" Nói xong, trong miệng Đường Tiểu Duy lại phun ra vài hạt quýt nữa.


"Tiểu Duy đang phát dục, cô ấy ăn được tôi thấy rất vui." Không Địch lại nhặt hạt quýt lên, liếc mắt nhìn Lã Nam nói: "Bảo bối của tôi dễ thương như vậy, có cậu ghê tởm thôi."

Lã Nam nghe xong câu thứ nhất của anh, bắt đầu nghĩ đen tối, lại còn tỏ vẻ suy nghĩ, bình thường đàn ông con trai sẽ dành thời gian để nghĩ vấn đề đó, mà Khổng Địch lại nói lập lờ nước đôi như vậy, không thể trách Lã Nam hiểu theo nghĩa khác.

Anh ta nhìn Đường Tiểu Duy đang ăn quýt xem phim.... ..... Đang phát dục......ngực, anh ta thấy phúc lợi của Khổng Địch thật không tệ, lại còn muốn phát dục?

"Đường Tiểu Duy ơi Đường Tiểu Duy, con bé như em tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, em ăn thứ đồ này có phải muốn ép Khổng Địch của chúng ta phát điên không, anh ngồi đây nửa ngày rồi thấy Khổng Địch chưa lúc nào nhàn rỗi cả." Lã Nam không thể nhìn được nữa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Cuối cùng Đường Tiểu Duy cũng rời tầm mắt khỏi màn hình tivi, nhìn nhìn mặt bàn sáng bóng ồ lên một tiếng nói: "Sao yên tĩnh vậy?" Nhìn hết bốn phía, lại không thấy bóng hình của Khổng Địch đâu: "Khổng Địch đâu?"

Lã Nam tức giận nói: "Xuống lầu đổ rác rồi."

Đường Tiểu Duy ném vỏ quýt trong tay thẳng đến thùng rác bên cạnh sô pha, không biết trong tay cầm khăn giấy chuẩn bị từ bao giờ đang lau tay, cô không định ăn nữa, cô nhìn nhìn Lã Nam: "Bình thường thấy anh hay nói bậy với Khổng Địch, kỳ thật có chuyện gì anh cũng muốn tốt cho anh ấy."

"Đương nhiên, bọn anh chơi với nhau từ thời còn mặc tã, cậu ta tè dầm trên giường mấy lần có bao nhiêu phụ nữ anh đều biết rất rõ."

"Anh ấy có mấy người phụ nữ?" Đường Tiểu Duy lập tức hỏi.

"Không phải chỉ có một người là em sao." Lã Nam bĩu môi: "Sắp 23 tuổi mới phá thân, thật sự là dọa chết mấy người bọn anh, ahh, lại nói tiếp, Đường Tiểu Duy em đúng là cứu tinh của Khổng Địch, cái gì mà phụ nữ như em nói bọn anh còn chưa từng thấy bao giờ, làm sao em có thể hấp dẫn được con người không gần nữ sắc như Khổng Địch?"

Đường Tiểu Duy vốn định giải thích quan hệ của cô và Khổng Địch là quan hệ nam nữ thuần khiết, nhưng trong lời nói của Lã Nam ương ngạnh chắn lời nói của cô, lấp, đánh trở về, nếu như cho anh ấy biết hai người còn chưa làm chuyện đó, không biết anh ấy còn muốn chế nhạo Khổng Địch như nào nữa, vì thế trong lòng hung hăng, hy sinh chính mình, không giải thích.

Đồng chí Tiểu Duy oan uổng gào thét trong lòng, Khổng Địch nhà cô tại sao lại kết giao với những thể loại bạn như thế này.

"Anh thân quen với Khổng Địch như vậy, nhất định biết chuyện sau khi Khổng Địch lúc 15 tuổi sang Mỹ đúng không?" Đường Tiểu Duy nghĩ đến Lã Nam nói bọn họ cùng nhau lớn lên, thử hỏi.

Không tưởng tượng được Lã Nam bình thường là một người không đứng đắn nhưng sau khi nghe đến chuyện đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi, anh ta nghiêm túc nhìn  Đường Tiểu Duy: "Đừng hỏi, trăm ngàn lần đừng hỏi chuyện này, Khổng Địch sẽ rất tức giận, sẽ vô cùng tức giận."

Đường Tiểu Duy nghe thấy trong lời nói của Lã Nam có chút căng thẳng, gật gật đầu không thèm nhắc lại, quả nhiên là Phương Đạc cố ý, may mắn là Đường Tiểu Duy vẫn đề phòng với Phương Đạc, bằng không thực sự chọc giận Khổng Địch tức giận cô cũng không biết nên dỗ như thế nào.

Sau khi Khổng Địch trở về, phát hiện Đường Tiểu Duy vẫn dựa vào sô pha xem phim, chỉ là không ăn quýt nữa, Lã Nam đang cầm điện thoại chơi, nhìn không ra có cái gì không ổn, nhưng mà bầu không khí hình như có chút thay đổi.

Nhìn thấy Khổng Địch trở về, Lã Nam đứng dậy tạm biệt, Đường Tiểu Duy không chút phản ứng, Khổng Địch đưa cậu ta ra rồi đóng cửa lại.

Sau đó, anh đi đến phía trước tivi, chặn mất phim Đường Tiểu Duy đang xem.

"Tránh ra tránh ra, anh chắn mất Sirius của em rồi." Đường Tiểu Duy bất mãn, nắm lấy cánh tay của Khổng Địch để kéo anh ra.

Khổng Địch bất động: "《Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban》tập này hôm nay em đã xem ba lần rồi, Bảo Bảo, có phải đến lúc học rồi hay không?"

"Oh.... ...... Đợi chút, chờ một chút." Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch lấy lòng.

Khổng Địch bất đắc dĩ, đi đến bên sô pha ôm lấy Đường Tiểu Duy, tìm một tư thể thoải mái cho người trong lòng nằm, anh ôm cô từ phía sau, cằm để lên trên vai của cô: "Tại sao lại thích Sirius như vậy?"

Câu hỏi của Khổng Địch như gió nam ấm áp, mềm nóng nóng thổi qua tai của cô, làm trong lòng cô vô cùng ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng cũng Đường Tiểu Duy không thể dồn lực chú ý lên tivi nữa, xoay người ôm lấy Khổng Địch: "Em với Harry rất giống nhau, bọn em đều không còn cha mẹ, đều là trẻ nhỏ được gửi nuôi ở nhà người khác, nhưng là cậu ấy may mắn hơn em, sau này cậu ấy có Sirius, Sirius đồng ý cho cậu ấy một cái nhà, cho nên, em cũng muốn có Sirius, muốn chú ấy cho em một cái nhà, một cái nhà chân chính thuộc về em."

Khổng Địch siết chặt tay, chôn mặt ở cổ của Đường Tiểu Duy hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ là Sirius của em, anh đồng ý cho em một cái nhà có được không."

Đường Tiểu Duy chôn ở trong lòng ngực của anh dùng sức gật đầu: "Được."

Đó là đêm đầu tiên Đường Tiểu Duy chuyển vào nhà của Khổng Địch, bọn họ ở trên sô pha ôm nhau thật lâu thật lâu, trong đầu thu không ngừng lặp đi lặp lại tập《 Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban.... ......

——— ——————— tôi là đường phân cách Sirius  ——— ——————

Mười giờ tối, Khổng Địch bắt đầu ngáp ngủ, Đường Tiểu Duy đang xem tivi cũng bắt đầu mơ hồ.

"Bảo Bảo, đi ngủ." Khổng Địch tựa vào sô pha than thở .

"Ah, Được." Đường Tiểu Duy đặc biệt nghe lời  đứng dậy tắt tivi, đôi chân nhỏ chạy nhanh vào phòng của Khổng Địch, cởi bỏ hai lớp quần áo liền chui lên giường của anh.

Khổng Địch đi vào sau, trên cao nhìn xuống nhìn Đường Tiểu Duy: "Bảo Bảo, không phải em đi nhầm phòng rồi sao."

Đường Tiểu Duy mở to mắt, nhìn nhìn Khổng Địch, làm nũng nói: "Sirius, em muốn ngủ với anh."

Khổng Địch nhanh chóng đến bên giường xốc chăn trên người cô lên: "Không được, em.... ....." Xốc được hơn một nửa, anh lập tức thô lỗ vứt chăn xuống, cau mày xoay người bước nhanh rời đi.

Đều nói Khổng Địch có rất nhiều tật xấu, kỳ thật Đường Tiểu Duy cũng không thiếu tật xấu, ví dụ, ngủ nude.

Đường Tiểu Duy kéo chăn che miệng cười khanh khách, chỉ để lộ đôi mắt đen đầy giảo hoạt ở bên ngoài.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, rào rào, ban đêm rất yên tĩnh nên nghe vô cùng rõ ràng.

Dần dần, Đường Tiểu Duy bị âm thanh an tâm này đưa vào giấc ngủ.

Khổng Địch tắm rửa xong, lau tóc đi ra, nhìn thấy người nằm trên giường lớn hô hấp đã đều đặn, anh không lại gần, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài đóng cửa lại, đến một phòng khác.

Anh đi ngủ thường không tắt đèn ngủ, nằm ở trên giường, nhìn sao trên trời hắt ánh sáng lên cửa, ánh mắt có chút hoảng loạn, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh xốc chăn gây sốc ban nãy, bên trong chăn, là Đường Tiểu Duy không một mảnh vải.

Cơ thể nõn nà, ngực trắng cong cong mềm mại, đường cong vô cùng đẹp, còn có mùi thơm tản ra trên người cô.... ...... Khổng Địch vỗ trán, nghiêng thân mình nhấc chân kẹp lấy chăn nức nở một tiếng, đem mặt chôn trong gối, trong lòng cảm thán, Đường Tiểu Duy nha Đường Tiểu Duy!

Ngày hôm sau là một ngày rất đẹp, mặt trời xinh đẹp chiếu nắng, Khổng Địch như thường ngày ngủ nướng đến mười giờ, điển hình của việc nắng chiếu đến tận mông, khi đó, Đường Tiểu Duy đã ngồi trên sô pha xem ti vi.

"Ăn sáng chưa?" Khổng Địch đi ra phòng ngủ hỏi.

Đường Tiểu Duy gật đầu: "Buổi sáng Tiểu Bạch đến đây, mang bữa sáng cho em, anh ấy nói cứ nghĩ em sẽ không ăn."

"Có để lại cho anh không?" Khổng Địch đang đi vào nhà vệ sinh lại lùi từng bước.

"Không có, em ăn hết rồi." Đường Tiểu Duy cũng không ngẩng đầu nói.

"Oh.... ..." Biểu tình ủy khuất của Khổng Địch lập tức hiện lên, ai oán nhìn Đường Tiểu Duy.

Đường Tiểu Duy không chịu nổi bộ dạng này của anh, liếc mắt một cái liền mềm lòng.

Trước kia lúc mới quen biết, cô thế nào cũng chưa từng nghĩ Khổng Địch lại có bộ dáng như này, giống như một đứa trẻ con.

"Tiểu Bạch nói, anh ấy đi làm gặp một người bán hạt dẻ, anh thích ăn nhất là cái này,  liền mua một gói to đến, anh ấy nấu xong mới đi, anh muốn ăn thì trong nồi có." Đường Tiểu Duy buồn cười nhìn Khổng Địch.

Gương mặt Khổng Địch lập tức vui vẻ, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, anh nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK