• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Đến nhà họ Đường, Phương Đạc đã ở đó rồi, đang ngồi ở trong phòng khách cùng đám người nhà kia nói chuyện phiếm, mọi người nói chuyện không biết trời đất, đương nhiên đối với Phương Đạc rất hài lòng, anh ta lại mang đến rất nhiều lễ vật, theo sở thích của từng người, cũng không phải là thứ gì đắt tiền, nhưng có thể thấy được tốn không ít tâm tư, ngay cả những người làm thuê cũng không bỏ qua, mua chuộc tất cả mọi người.

Nhìn thấy Đường Tiểu Duy tiến vào, Nhị phu nhân Đường gia Từ An Lam lập tức kéo cô về phía Phương Đạc ngồi.

Phương Đạc dịu dàng  ân cần hỏi han, hỏi cô sao lại đến, hỏi cô bên ngoài có lạnh không, hỏi cô có đói bụng không, Đường Tiểu Duy trực tiếp không nhìn, hừ cũng chưa hừ một tiếng. Trong tầm mắt tất cả mọi người trong nhà, thẳng gật đầu, cái này thật đúng với ý của Phương Đạc, lại nhìn Đường Tiểu Duy, tất cả mọi người đều nghĩ cô vẫn đang giận dỗi Phương Đạc vì chuyện xấu với cô minh tinh kia, vì thế càng vui mừng, tức giận như này thật tốt, tức giận chứng minh quan hệ rất tốt, nếu không giận mới là chuyện lạ.

Một đống người lấy Phương Đạc làm trung tâm, nói chuyện phiếm cũng xoay quanh anh ta, có thể thấy được toàn bộ người của Đường gia rất vừa lòng với đứa con rể này.

"Tiểu Đạc, công ty chứng khoán của con đưa ra thị trường rồi sao?" Bác cả hỏi.

"Sang năm sẽ đưa ra thị trường." Phương Đạc trả lời.

Bác cả gật đầu: "Ta nghe nói thành tích cũng không tồi, thời gian ngắn như vậy mà đã đạt được như này, rất giống phong phạm của cha con."

"Bác trai quá khen rồi, về sau a, con vẫn cần phải học hỏi Bác trai nhiều ạ." Phương Đạc rất khiêm tốn.

"Đều là người một nhà, không cần khách sáo." Đường Thừa Chí nói.

Đường Tiểu Duy ngồi trên sô pha không nói lời nào, trong lòng nói thầm ai là người một nhà với anh ta, ngẩng đầu phát hiện tất cả ánh mắt của những người trong nhà đang hướng về phía cô và Phương Đạc, cảm thấy cực kỳ chói mắt, tâm tình càng buồn bực, vì thế, đầu cô bỗng chợt bốc hỏa, đứng lên: "Con có một chuyện muốn tuyên bố."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lão gia tử ngồi trên sô pha, tay vịn vào quải trượng: "Tuyên bố cái gì?"

Đường Tiểu Duy quét một vòng bốn phía, không hề kiêng dè: "Con với Phương Đạc một chút quan hệ cũng không có, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt đều là tự anh ta quyết định, con không thích anh ta, cũng không đồng ý gả cho anh ta, hơn nữa con cũng đã có bạn trai rồi."

"Hồ náo." Đường Thừa Chí lên tiếng trước, ông ta vô cùng tức giận: "Không phải là chỉ có một chuyện xấu truyền ra sao, Tiểu Đạc cũng đều giải thích rõ ràng rồi, tại sao con vẫn còn tức giận, lại còn nói ra những lời nói vô liêm sỉ như vậy nữa, còn nói có bạn trai để chọc tức Tiểu Đạc, cô minh tinh kia cũng đâu có phải là bạn gái của Tiểu Đạc, con……cái đứa nhỏ này."

Đường Tiểu Duy hết chỗ nói, những người trong nhà đều khuyên cô đừng tức giận, cũng khuyên Phương Địch không nên tức giận với đứa nhỏ như cô, nói Đường Tiểu Duy còn nhỏ không hiểu chuyện.

Đường Tiểu Duy khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì đây, Phương Đạc ơi Phương Đạc, tính toán của anh thật lợi hại nha, thế mà lại làm cô á khẩu không nói thành lời.

Đột nhiên, Đường Tiểu Duy nhớ lại lời Khổng Địch nói lúc sáng, bảo cô sau khi trở về không cần giải thích cái gì, cô đã không còn quyền chủ động nữa, thật giống như những gì Khổng Địch dự đoán, Đường Tiểu Duy trong lòng bi thương muốn trở về ôm anh khóc một trận.

Sau đó cả nhà lại náo loạn một trận, lão gia tử đứng dậy lên lầu trước, sau đó mọi người lần lượt lấy cớ về trước, cuối cùng, chỉ còn lại Đường Tiểu Duy và Phương Đạc ngồi trên sô pha.

"Sao em lại đến đây?" Phương Đạc hỏi.

Đường Tiểu Duy trừng mắt liếc anh ta một cái: "Không phải vừa nãy anh vừa hỏi sao."

Phương Đạc cười hớ hớ: "Thật sự là đi tàu điện ngầm? Khổng Địch không đưa em đi?"

Đường Tiểu Duy bĩu môi, không để ý tới hắn.

"Cậu ta tức giận sao?" Phương Đạc tiếp tục hỏi: "Tức giận thế nào? Tính tình thiếu gia của Khổng Địch được nuông chiều từ bé vô cùng nổi tiếng."

"Không có, anh ấy không tức giận, anh ấy tự ủy khuất chính mình." Đường Tiểu Duy nhìn Phương Đạc bình tĩnh nói: "Không phải anh rất hiểu anh ấy sao."

Phương Đạc dừng một chút: "Anh cũng không quá hiểu cậu ta, nhưng từ khi gặp em, cậu ta chưa bao giờ đúng dự liệu của anh cả."

Đường Tiểu Duy không biết trước kia Khổng Địch thế nào, cô không nói nữa, nhưng Phương Địch cũng không định buông tha đề tài này: "Đường Tiểu Duy, cho dù bây giờ cậu ta có khác như thế nào, cuối cùng vẫn là nhường nhịn em, dù sao em vẫn có thể coi là mối tình đầu của cậu ta, nhưng mà Khổng Địch chính là Khổng Địch, cậu ta được ông bà nội cùng với nhóm người bọn anh nuông chiều từ nhỏ đến lớn, ai cũng đều theo ý nghĩ của cậu ta, cũng theo thói quen của cậu ta, cho nên, cho nên thứ mà cậu ta cần là sự nâng niu chiều chuộng của người khác, mà Đường Tiểu Duy em, sẽ không sủng ái cậu ta, mà xuất thân của em cũng cần những điều tương tự như vậy, em quá giống Khổng Địch, cho nên bọn em không thể lâu dài, Đường Tiểu Duy, thứ em cần anh có thể cho em, thứ Khổng Địch cần, em không thể cho cậu ta, các người đừng kéo dài nữa."

Đường Tiểu Duy không nghĩ tới Phương Đạc sẽ nói ra những lời như vậy, lại là những lời nói thấm thía như vậy, nhưng lại dễ nghe dễ hiểu lại rất có sức thuyết phục, ngay cả cô muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm ra từ ngữ để phản bác.

Phương Đạc không có cho cô cơ hội để hỏi, tiếp tục nói: "Anh chỉ là dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, bị lộ chuyện xấu rồi mở cuộc hộp báo, các người cũng đã loạn rồi, có phải là cảm thấy cậu ta có chuyện giấu giếm em, cậu ta không nói với em nhưng em lại không dám hỏi, hai người yêu nhau có nghi ngờ thì rất nhanh sẽ chia tay, hôm nay chắc cậu ta uể oải lắm, cậu ta chính là như vậy, chuyện của Khổng Địch từ trước đến giờ đều có một nhóm ngươi giúp cậu ta xử lý, cậu ta có thói quen nhận lấy, cho nên đến thời điểm tự mình cần gánh vác, thì cậu ta lại bất lực, Đường Tiểu Duy, thử hỏi hai người ngây thơ như vậy, tại sao có thể ở chung với nhau, hai người không thích hợp, tin anh đi, đừng lãng phí thời gian của chúng ta nữa."

Sau khi Phương Đạc nói xong đoạn đầu tiên Đường Tiểu Duy vẫn đang nhắc nhở chính mình, không phải như thế, Phương Đạc sẽ có công tâm kế, không thể trúng kế, cô cố gắng duy trì lý trí, cố gắng cách phản bác lời nói của Phương Địch, chờ anh ta nói xong, Đường Tiểu Duy cúi đầu trầm tư rất lâu.

Phương Đạc cũng không sốt ruột, chờ cô suy nghĩ cẩn thận.

Lúc Đường Tiểu Duy ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rọi lưu chuyển, cô nhìn Phương Đạc cười: "Không đúng, anh nói không đúng, Khổng Địch đối với tôi không chỉ là nhường nhịn, anh ấy thích tôi nên có thể bao dung tất cả mọi thứ của tôi, về chuyện của anh ấy tôi không hỏi là vì tôi tôn trọng anh ấy, ai cũng có những bí mật tận sâu đáy lòng không muốn nói ra, đây không phải là nghi ngờ, hôm nay quả thật Khổng Địch rất uể oải, nhưng mà anh ấy chưa từng nói là bất lực, tuy rằng anh ấy sống trong sự bao bọc của các người, nhưng mà Khổng Địch không phải là người dễ dàng nhận thua, anh ấy rất thông minh, thủ đoạn và tâm tư của anh anh ấy đều biết, anh ấy không làm gì không phải vì anh ấy không thể gánh vác được, mà là anh ấy không muốn cùng anh đi đến bước đường kia, bởi vì đối với anh ấy anh rất quan trọng."

Phương Đạc nhìn Đường Tiểu Duy, cặp kia ánh mắt sâu thẳm giống như biển đêm, Đường Tiểu Duy không đọc được gì cả, cô tiếp tục nói: "Phương Đạc, đừng như vậy nữa, đừng làm Khổng Địch hoàn toàn thất vọng về anh, ở trước mặt hai người, mau thu lại hết nhưng âm mưu và thủ đoạn lại đi, đừng để cho anh ấy hoàn toàn mất kiên nhẫn với anh, lúc đó không thể cứu vãn được đâu."

Phương Đạc nhìn Đường Tiểu Duy như trước, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi không thể nhìn ra được chút giấu vết nào, anh ta nói: "Âm mưu thủ đoạn hình như không phải dùng như vậy."

Hiển nhiên, những lời này của anh ta là vì không tìm được gì để nói, sở dĩ anh ta lảng tránh vấn đề này vì anh ta không thể phản bác lại nó.

Hai người nhìn nhau thật lâu, là Ôn Nhã đánh vỡ sự bĩnh tĩnh của nơi này.

Chị dâu cả Ôn Nhã, mỉm cười bưng tới một đĩa dưa hấu: "Hai người các em cảm tình thật tốt, nhiều ẩn tình vậy mà cũng dám đối diện tất cả, chị thật xấu hổ khi làm phiền." Cô ấy đặt dưa hấu trên bàn nói: "Thím hai bảo chị mang dưa hấu đến cho các em, nếm thử đi, rất ngọt."

Đường Tiểu Duy hai mắt trợn trắng, thầm nghĩ, chị nhìn thế nào mà thấy chúng tôi cảm tình sâu đậm? Chị dâu cả à chị cũng thật là mắt kém quá đi

Ôn Nhã đặt dưa hấu xuống rồi nhanh chóng rời đi, dường như chỉ sợ quấy rầy đến bọn họ.

Đường Tiểu Duy cảm thấy có ngồi nữa cũng chẳng có gì hay cả, vì thế vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người.

"Chú Đường Thím Đường, con và Tiểu Duy xin phép đi trước, nếu có thời gian rảnh sẽ đến thăm hai người." Đường Tiểu Duy vừa đứng lên, chợt nghe thấy câu nói lễ phép kia của Phương Đạc, cô không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra được nụ cười của anh ta có bao nhiêu ấm áp, người này giỏi ngụy trang thật. 

Đường Thừa Chí cùng Từ An Lam vừa đi xuống cầu thang, nói rằng nhà bếp nấu đồ ăn cho cả Phương Đạc nữa, Phương Đạc nói anh ta và Đường Tiểu Duy ra ngoài hẹn hò, không ăn ở nhà.

Đường Tiểu Duy ngay cả chút khí lực phản bác cũng không có.

Mới vừa đi tới cửa, cửa lớn lại ở ra, Đường Lâm ồn ào lao vào.

"Ah, lạnh chết mất lạnh chết mất, hôm nay lạnh quá đi……." Cô ta ai oán xoa xoa bả vai bị đông cứng tiến vào phòng, nhìn thấy hai người trước cửa lại lặng một chút.

Từ An Lam trước tiên hỏi rồi nói: "Tiểu Duy vừa muốn về, con lại đến đây, tới đón em sao?"

Đường lâm không nhìn hai người ở cửa, đi đến bên người Từ An Lam, gác cánh tay lên người bà: "Mẹ, lâu rồi không gặp, hôm nay con thời gian đến thăm mẹ một chút."

"Con vẫn còn nhớ là có cái nhà này nữa à." Đường Thừa Chí nhìn thấy Đường Lâm thì lại muốn mắng vài câu.

"Cha, cha xem cha, mỗi lần gặp con đều là nói những lời này……..." Đường Lâm cợt nhả.

Đường Tiểu Duy đứng ở cửa không quay đầu lại, nghe âm thanh Đường Lâm cợt nhả sau lưng, cảm giác tất cả mọi thứ vẫn như cũ chưa từng thay đổi.

Cuối cùng, không dám quay đầu lại, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Duy, con không đi cùng Đường Lâm sao?" Từ An Lam Đường Tiểu Duy gọi lại.

"Tiểu Đạc đưa nó về là được rồi, lại muốn Đường Lâm làm bóng đèn à." Đường Thừa Chí nói.

Phương Đạc từ phía sau theo kịp, ôm bả vai Đường Tiểu Duy, quay đầu hướng về phía người của Đường gia nói: "Con đưa cô ấy trở về."

Đường Tiểu Duy đến bây giờ vẫn không dám gặp Đường Lâm, sợ nhìn thấy chị ấy không biết nói cái gì, sợ chị ấy coi cô là người dưng, sợ chị ấy vẫn hận cô như trước…..

"Người nhà em vẫn nghĩ em ở cùng nhà trọ với Đường Lâm?" Đi đến trong viện, Phương Đạc buông Đường Tiểu Duy ra, giống như vô ý hỏi.

Đường Tiểu Duy gật đầu, kỳ thật cô vẫn chờ một ngày người Đường gia mang cô trở về, không ngờ, vẫn chưa có động tĩnh, chắc là Đường Lâm vẫn chưa nói với người trong nhà về chuyện đó.

Phương Đạc đến gara lấy xe, lái xe đến bên cạnh Đường Tiểu Duy, anh ta còn đặc biệt thân sĩ tiêu xái mở cửa xe cho Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy vừa định đi lên, chợt nghe thấy tiếng còi xe, nhìn theo, Đường Lâm mở cửa Volkswagen Beetle đi ra, thấy Đường Tiểu Duy chú ý tới cô, vẫy tay với cô ý bảo cô lên xe.

Đường Tiểu Duy do dự một chút, đi về phía Đường Lâm, cô cảm thấy, hai người vẫn cần nói chuyện nghiêm túc.

Phương Đạc thức thời lái xe đi.

Đường Lâm theo sát sau đó, ra khỏi nhà họ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK