Editor: nhinhii1721
Khổng Địch nói là Sa Mạc trở lại, mà không phải là Dany Nhi trở lại, hai người đi tới thì thấy, quả thật là chỉ có xe của Sa Mạc, cô tiêu soái nhảy ra từ trong xe, xinh đẹp vỗ tay tán thưởng cùng với mấy người Lữ Nam Phương Đạc, sau khi cười đùa hồi lâu, xe của Dany Nhi mới trở về.
Quả nhiên giống với lời của Khổng Địch đã nói, Sa Mạc thắng.
“Các người thường xuyên đua xe cùng nhau sao?” Khổng Địch nắm rõ thời gian trở về của Sa Mạc trong lòng bàn tay, làm cho Đường Tiểu Duy rất tò mò.
Khổng Địch gật đầu, “Trước kia thường xuyên cùng nhau đua xe, về sau thì cùng nhau lái máy bay.”
Đường Tiểu Duy cho rằng anh đang nói đùa, “Thật hay giả?”
“Là thật.” Khổng Địch nói, “Năm đó bọn anh còn có Lữ Nam cùng nhau đi thi bằng phi công, kết quả anh và Mạc Mạc thi được, bây giờ anh và cô ấy đang làm trợ lý của huấn luyện viên ở trường học, cuối tháng sáu năm nay thì được lên máy bay rồi.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe, vẻ mặt hưng phấn, “Nữ phi công, cực kỳ khốc nha! Nhưng mà, tại sao Lữ Nam lại không thi được?”
Khổng Địch nhớ tới chuyện này liền cảm thấy buồn cười, “Khi đó bọn anh phải cởi sạch để tiếp nhận kiểm tra thân thể, tới Lữ Nam, nhân viên kiểm tra nhìn nhìn mặt của cậu ấy, nói, còn quá trẻ, không thích hợp.”
Vậy thì cần gì để cho người ta cởi sạch nữa chứ!
Đường Tiểu Duy không nhịn được cười, lúc nhìn Lữ Nam cảm thấy anh ta thật đáng thương
“Tiểu Đằng Nguyên, Tiểu Đằng Nguyên.....” Dany Nhi hình như thua đến tức giận rồi, hét to Tiểu Đằng Nguyên, đoán chừng là muốn để cho hắn ta giúp báo thù.
Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch chen qua đoàn người, đi đến chỗ bọn Phương Đạc.
“Sa Mạc, cô đừng đi, lại đấu một vòng với Tiểu Đằng Nguyên của bọn tôi đi.” Dany Nhi hét lớn.
Sa Mạc đưa tiền thắng trong tay cho Lý Lạp Phiến, mắt nhìn Dany Nhi, “Không có hứng thú.”
Lý Lạp Phiến bỏ tiền thắng vào trong túi, hừ một tiếng, học theo giọng điệu của Sa Mạc, “Không có hứng thú!”
“Cô sợ thua à?”
“Phép khích tướng* vô dụng đối với tôi.” Sa Mạc lập tức nói.
(*) Phép khích tướng: dùng lời lẽ để kích người ta làm gì đó.
Mặt của Dany Nhi trở nên tồi tệ, hoàn toàn không có biện pháp với người phụ nữ này.
“So đo với phụ nữ là có ý gì.” Một người đàn ông đi ra từ trong đám người ở phía sau Dany Nhi, “Người kia, cái người mà có bộ dạng giống với cái gối thêu hoa*, hai ta đua một trận.”
(*) Gối thêu hoa: Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng
“Tiểu Đằng Nguyên, anh giúp tôi mang tiền thắng trở về.” Dany Nhi vừa thấy người đàn ông này liền dán lên.
Đường Tiểu Duy nhìn qua, phát hiện cái người gọi là Tiểu Đằng Nguyên này không phải là người vừa rồi tiểu tiện bừa bãi sao.
Mà hướng của ngón tay hắn đang chỉ, vừa đúng là chỗ đứng của đám người Phương Đạc Khổng Địch, mọi người quét qua bộ dáng đẹp trai của đám người này, không thể nghi ngờ gối thêu hoa chính là nói vẻ đẹp của Khổng Địch rồi.
“Anh *** ** ** thử nói lại lần nữa?” Quốc Vương vừa nghe liền nổi giận, nắm chặt quả đấm muốn tiến lên.
Khổng Địch đưa tay ngăn anh ta lại, cực kỳ bình tĩnh mở mắt: “Chơi như thế nào?”
Nhìn anh tùy ý lộ ra phong thái khác thường, trong biểu cảm khinh thường mang theo một chút kiêu ngạo, còn chưa thi đấu nhưng sự kiêu ngạo đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, giống như anh đã là người thắng.
Tiểu Đằng Nguyên chính là đợi những lời nói này, hắn ta cực kỳ tự phụ cười, “Tôi thắng, muốn người phụ nữ bên cạnh anh.”
Đường Tiểu Duy sửng sốt, mắt nhìn về phía Khổng Địch, phát hiện đều là đàn ông, vậy hắn ta nói không phải là chính mình sao?
Khổng Địch cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén, “Không được.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, hoàn toàn không có bộ dáng thương lượng.
“Hừ!” Đường Tiểu Duy hít hít mũi nhỏ, chỉ dùng một chữ để bày tỏ tâm tình khó chịu của mình.
Tiểu Đằng Nguyên hình như cực kỳ thích Đường Tiểu Duy, hắn ta cười cực kỳ ôn nhu nói với cô, “Em xem người đàn ông mà em theo thật không có dũng khí, không dám cùng anh cá cược.”
Sa Mạc cực kỳ khinh bỉ hắn ta, cười giễu cợt, “Chẳng lẽ lấy vợ của mình để cá cược là có dũng khí sao? Hơn nữa, so tài với Khổng Địch anh nhất định sẽ thua.”
“Vậy thì để cho anh ta so tài với tôi xem thế nào.”
“Anh có cái gì để đặt cược? Không có loại đặt cược này chúng tôi có thể để ý tới, không thể so với Khổng Địch được.” Tiểu Bạch ôm cánh tay, cực kỳ vênh váo hung hăng hỏi.
“Nơi này không phải là đều dùng tiền để so sao?” Hắn ta nói xong nhìn nhìn Dany Nhi, Dany Nhi nhún nhún vai, “Ừm hử.”
“Anh cảm thấy chúng tôi thiếu tiền sao?” Phương Đạc hừ một tiếng, “Muốn để cho chúng tôi lấy Đường Tiểu Duy ra để đặt cược, các người ít nhất cũng phải đưa ra con số xứng với cô ấy.”
Dany chế nhạo, một người phụ nữ, có thể đáng giá bao nhiêu, anh ta quay lại vào trong xe lấy ra một cái rương nhỏ chứa tiền mặt ném xuống đất, hét lên, “Như thế nào?”
Phương Đạc nhếch môi lắc đầu, từ đầu tới cuối ý cười trên mặt cũng chưa từng biến mất, “Một chút tiền này? Cô gái nhà chúng tôi là.....”
“Vô giá!” Khổng Địch khẽ nói.
“Vậy hai chúng ta để không dùng tiền để so, các người thua thì để cho người phụ nữ kia bồi bạn thân của tôi chơi một đêm, ngày hôm sau sẽ trả về cho anh, bọn tôi thua, bạn thân của tôi sẽ xin lỗi các người, thừa nhận rằng anh ta không bằng cái gối thêu hoa.” Dany Nhi bước về phía trước, tự mãn nói.
Lời vừa nói xong, Quốc Vương lại tức giận, nếu không có Lữ Nam túm lại, khẳng định là đã bước lên đánh người rồi.
“Tôi thua giao xe cho các người, các người thua thì đứng ở trước mặt vợ của tôi thừa nhận rằng mình còn thối hơn hố phân, sau đó cởi sạch quần áo đi từ chỗ này về nhà.” Khổng Địch nhìn bọn hắn, không nặng không nhẹ nói.
Khổng Địch vừa nói dứt câu, Phương Đạc liền đưa ra ngón tay cái, đây là lời đề nghị vừa phù hợp vừa thỏa mãn nhất, “Ý kiến hay!”
“So tài với anh ta, vậy xe này cũng tốt lắm.” Dany Nhi trở nên hưng phấn, hơn nữa tự tin rằng Tiểu Đằng Nguyên nhất định sẽ thắng.
Tiểu Đằng Nguyên cũng không để Khổng Địch vào trong mắt, nhìn nhìn chiếc Maybach đã cải tiến của Khổng Địch, cực kỳ xúc động, vụ cá cược này thật là quá lời rồi, mở to miệng cười, “Được!”
“Ánh sáng so với tốc độ thì có ý tứ gì? Không bằng hai người chơi cái thú vị hơn đi.” Phương Đạc đi đến chính giữa xe của hai người, cánh tay một trái một phải để lên trên hai chiếc xe.
Khổng Địch không quan tâm gật gật đầu, Tiểu Đằng Nguyên cũng tự phụ hùa theo, “Được thôi, muốn chơi như thế nào? Cùng anh chơi tới cùng.”
“Được thôi.” Phương Đạc hét lên, “Nhàn rỗi, nhà máy ở đường kia có cọc gỗ và thùng dầu.”
Mười phút sau bày thùng dầu trên mặt đất ở trước cửa của nhà máy kia, cách bày hơi giống với phần thi trong kỳ thi bằng lái xe, nhưng mà lại nhiều hơn cái kia, Phương Đạc đứng ở trên một cái thùng dầu, “Không cần tôi nói đều đã hiểu, đi xuyên qua những thứ này, dưới tình huống không va chạm thùng dầu xem ai nhanh hơn.”
Tiếng hò hét của đám người nổi lên, có người trực tiếp thừa nhận mình không thể, có người nói nhất định sẽ va chạm, có người nói cái này quá khó, vừa phải tinh tế vừa phải nhanh.
Khổng Địch chậm rãi lái xe tới, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Đằng Nguyên.
Tiểu Đằng Nguyên tựa vào xe hút thuốc, giơ tay ý bảo Khổng Địch, “Anh đi trước đi.”
Khổng Địch từ chối cho ý kiến, khởi động xe, nhấn ga, phanh lại, đột nhiên thay đổi, động tác lưu loát dứt khoát, chiếc xe dễ dàng đi xuyên qua theo khe hở của những thùng dầu, làm cho mọi người liên tục kinh hô.
Một là kinh hô Phương Đạc vẫn đứng trên thùng dầu, hai là kinh hô kĩ thuật lái xe của Khổng Địch thật kinh người.
Phương Đạc không cảm thấy sợ hãi chút nào vẫn đứng ở trên thùng dầu, từ trên cao nhìn Khổng Địch nhanh chóng chạy tới đích, người tính thời gian ở một bên bấm máy tính giờ, đối chiếu thời gian của hai người.
Điếu thuốc ở trong miệng của Tiểu Đằng Nguyên rơi xuống đất, hắn cảm thấy chính mình đã quá xem thường Khổng Địch, vẻ mặt thoải mái trong nháy mắt trở nên thận trọng, Dany Nhi cũng hết sức ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tiểu Đằng Nguyên, Tiểu Đằng Nguyên xoay người đi tới xe của chính mình, khởi động, chạy tới những thùng dầu.
Phương Đạc ra hiệu cho hắn dừng lại một chút, sau đó từ trên thùng dầu nhảy xuống, “Tôi không tin anh.”
Tiểu Đằng Nguyên coi như không nghe thấy lời nói khiêu khích của Phương Đạc, chăm chú nhìn thùng dầu trước mặt, di chuyển xe.
Bởi vì trước đó có Khổng Địch làm mẫu, cho nên Tiểu Đằng Nguyên thuận lợi chạy qua, người khác cũng không cảm thấy hắn ta lợi hại, thậm chí so với Khổng Địch, Tiểu Đằng Nguyên càng không ăn khớp, dừng quá nhiều chỗ, không đi được một nửa, người xem đều cảm thấy mặc kệ là Tiểu Đằng Nguyên có thể an toàn về đích hay không nhưng hắn ta thua chắc rồi.
Tiểu Đằng Nguyên nom nớp lo sợ, cuối cùng khi đến hai cái thùng sau cùng, tại chỗ rẽ hình như có chút lo lắng, đuôi xe của hắn không cẩn thận quẹt vào mặt sau của thùng dầu, “Ầm!” Một tiếng, trận đấu kết thúc trước thời hạn.
Trọng tài tính thời gian thậm chí còn không cần đối chiếu thời gian, vui vẻ reo hò với đám người kia.
Dany Nhi tức giận chạy tới, đá ngã toàn bộ thùng dầu, bởi vì bộ dáng tức giận của Dany Nhi, tiếng huýt sáo tiếng reo hò của đám người nhất thời trở nên vang dội hơn.
Sa Mạc đi tới bên cạnh xe của Tiểu Đằng Nguyên, nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy hắn đang tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt cực kỳ tồi tệ, cô gõ gõ xe, “Còn ngồi ở đó làm gì, ra đây xin lỗi đi.”
Tiểu Đằng Nguyên quay đầu liếc nhìn cô một cái, dùng sức rút chìa khóa, từ trong xe chui ra.
“*** ** ** Dany Nhi, anh cho rằng Tiểu Nhị của chúng tôi là ai, bồi bạn thân của anh một đêm?” Lữ Nam tháo xuống mũ lưỡi trai ở trên đầu, ném vào người của Dany Nhi, “Hừ, lại còn bồi bạn thân của anh một đêm, anh có tin ba của Tiểu Nhị có thể trực tiếp giết chết bạn thân của anh trong một đêm hay không? Có tin là tới lúc đó ba của anh còn chưa có chiêu hay không?”
Dany Nhi lập tức trở nên tức giận, bước tới muốn nắm Lữ Nam lên, Tiểu Đằng Nguyên nắm chặt anh ta, “Chúng tôi thua rồi, chúng tôi xin lỗi.”
Đường Tiểu Duy buồn bực nhìn Lữ Nam, khẽ hỏi: “Ba của em là ai vậy? Lợi hại như vậy sao?”
“Không phải là Sâm ca sao?” Lữ Nam cũng buồn bực hỏi.
“Đường Quân Trúc nói, Kiều Sâm quá xấu không thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như em được.” Đường Tiểu Duy rất tin tưởng chuyện này không hề nghi ngờ.
“... ...” Mọi người đều bị nghẹn lại, đây là một đôi mẹ con gì vậy.
“Cô gái kia, thật xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi khốn nạn, thật sự là rất xin lỗi.” Tiểu Đằng Nguyên xin lỗi Đường Tiểu Duy, trong thâm tâm, hình như còn mang theo một chút thành ý.
Mà Dany Nhi trông mèo vẽ hổ*, nói lung tung, bộ dáng cực kỳ khó chịu, nói xong xoay người muốn đi.
(*) Trông mèo vẽ hổ: Bắt chước làm theo cái gì đó.
“Như vậy liền rời đi? Trước đó hình như tôi có nói các người tự đánh miệng của mình.” Khổng Địch đột nhiên nói.
Vẻ mặt của Dany Nhi trở nên vặn vẹo, “Các người đừng có quá đáng.”
“Trước khi đấu đã nói rồi.” Khổng Địch nhún nhún vai, biểu hiện không thương lượng.
“Đánh! Đánh! Đánh!.....” Quần chúng vây xem hét to, chân lý ngàn năm bất biến, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện!
Dany Nhi đánh một cái vào mặt của mình, sau đó chỉ vào bọn Khổng Địch, “Các người chờ đó.”
Tiểu Đằng Nguyên khá hơn Dany Nhi, hắn tự đánh mình hai cái, nhìn Đường Tiểu Duy, “Cô gái, miệng của tôi còn thối hơn hố phân!”
“Đừng quên cởi đồ đi về nhà, chúng tôi đều đang quan sát đấy.” Tiểu Bạch hét lên.
Kết quả, hôm đó, Dany Nhi và cái người giúp đỡ Tiểu Đằng Nguyên, thật sự là cởi hết chỉ còn lại quần lót chạy về nhà, may mắn là Dany Nhi có nhà ở ngoại ô, chỉ chạy không lâu thì tới nơi, nếu không thật sự muốn chạy tới nội thành, còn không bị lạnh chết sao.
Đám người Phương Đạc lái xe hộ tống bọn hắn một đoạn, Lữ Nam đưa đầu ra từ trong xe, huýt sáo để bọn hắn cố lên, Dany Nhi tức đến lấy đá ném anh ta, nhưng đều bị tránh né một cách dễ dàng, sau đó đám người reo hò lái xe rời đi.
Cho nên Lữ Nam nói, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với Khổng Địch, người khác chỉ nói Đường Tiểu Duy hai câu, nhìn xem anh xuống tay rất ngoan độc, khiến cho người ta cởi sạch chạy ngoài đường dưới trời đông.
Đoán chứng cái này coi như là vẫn còn nhẹ, may mắn cho Dany Nhi là đụng phải Khổng Địch mang tâm tình tốt!
Danh Sách Chương: