Ôn Noãn vẫn nhớ rõ mấy năm trước khi xem “Hà Dĩ Thâm Tiêu Mặc” của Rùa Mạn, từng có lời thề son sắt chủ yếu lấy Dĩ Thâm là tấm gương, mặc dù như vậy khả năng cả quãng đời còn lại là phải sống cô độc cũng không gượng ép mình chấp nhận người nào khác.
Nhưng mà sự thật là, năm năm sau Đồng Diệu rời đi , cô cuối cùng phản bội lời thề của mình, gả cho người có gia thế, người có tướng mạo mẫu mực phi thường - Đường Tử Khoáng. Cho nên hiện tại, vì ruồng bỏ lời thề nên báo ứng đến đây, ngày cá tháng tư hôm nay, Đường Tử Khoáng cùng nàng ký đơn ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hai năm...
Sắc trời ở Phong thành nhuộm một mảng màu xanh xám ảm đạm, ủ rũ như muốn khóc , gió lạnh mưa phùn, sương khói mênh mông. Ôn Noãn kéo rương hành lý đơn giản, không mục đích đi lang thang trên đường đã đầy nước, mặc cho gió mưa lạnh lẽo xẹt qua hai gò má, mặt trở nên tái nhợt vì xanh xao.
Buổi sáng từ trong ngôi nhà đã sống hai năm qua mà ra đi, cô cứ như vậy không biết mệt mỏi mà đi cả ngày, mái tóc dài cùng quần áo ướt đẫm, cảnh vật chung quanh không ngừng biến đổi, cô cũng không biết đi đến nơi nào.
Cha mẹ là chuyên viên thăm dò địa chất, quanh năm ở các tỉnh thành lăn lộn bôn ba. Chuyện ly hôn , tạm thời không thể để cho họ biết được, miễn làm hai vợ chồng già thương tâm lo lắng. Mà duy nhất bạn tốt Cố Khang Khang lại vừa vặn đi ra ngoài công tác, khi ra đi đã điện thoại, nhưng không người nghe máy, có thể là quá bận rộn, đến nay vẫn chưa thấy có hồi âm.
Bỗng nhiên cô phát hiện, Phong thành - nơi thành phố lớn hiện đại hoá như thế, vậy mà không có một chỗ nào là an toàn cho cô tránh mưa gió, không có một vòng tay nào là thiên đường ấm áp dành cho cô. Từ khi Đồng Diệu ra đi, mối quan hệ của cô với từng người trước đây đã có sự rạn nứt và ngăn cách, cô còn lại một mình, tất cả chỉ là một mình.
Cuối cùng đi quá mệt mỏi, cô ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, hai tay ôm lấy gối, khuôn mặt chôn sâu vào giữa hai đầu gối, trong lúc đó nước mắt hoà cùng nước mưa, rốt cục lã chã rơi xuống.
Cô cũng tình nguyện lần nữa bắt đầu, nhưng vẫn không chiếm được hạnh phúc , dù chỉ là một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, cũng không có được trọn vẹn cả đời.
“Tiểu thư, cô không sao chứ, có cần giúp một tay không?” Giọng nói trầm thấp xuyên thấu vào mưa gió rồi mơ hồ truyền vào tai, có lẽ là vì gió lớn vì mưa lạnh, thanh âm kia lại có chút hơi run rẫy, giống như dây đàn xêlô ngân rung.
Ôn Noãn chần chờ ngẩng đầu.
Lấy sắc xanh xám làm bối cảnh cho thế giới mưa bụi gió mù lúc này, một người đàn ông trong bộ âu phục màu xanh đen kết hợp áo sơmi trắng trang nhã đang cầm ô đứng ở trước mặt cô. Đôi mắt cô thấm đẫm nước mắt, gió rét mưa lạnh làm cho các giác quan gần như tê liệt, cô không nhìn rõ được mặt người đó, chỉ mơ hồ cảm giác ở sâu trong đôi mắt đen như màu mực kia có sự quan tâm lo lắng sâu sắc.
Sự quan tâm xa lạ ấy lại giống như ngọn lửa nhỏ bừng cháy, nháy mắt làm cho trái tim lạnh băng của cô ấm áp lên. Ban đầu lựa chọn kết hôn, mong muốn bất quá là cần có được sự ấm áp của một vòng tay, nhưng giờ đây, Đường Tử Khoáng đã không thể mang đến cho cô.