• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn tỉnh dậy, phát hiện Đường Tử Khoáng đang ngồi ở trên ghế trúc lẳng lặng nhìn cô ngủ, một ánh mắt kia bao hàm rất nhiều ý nghĩ, khiến cho con ngươi thâm thuý của hắn như nước xoáy không nhìn thấy đáy.

“Đường Tử Khoáng?” Giọng cô mang chút nghi ngờ khẽ gọi.

Đường Tử Khoáng như đột nhiên thức tỉnh từ trong trầm tư, có chút u mê, rồi lộ ra chút xấu hổ cười chua chát: “Đã tỉnh rồi à?”

Ôn Noãn nghiên đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, “Mấy giờ rồi?”

“Ba giờ chiều.”

“Em cần phải trở về.” Ôn Noãn lật người xuống ghế dựa, “Không ăn cơm tối ở đây đâu.” Nếu Lạc Phi lại đề cập đến vấn đề chuyển đến Đường Trạch ở, thì cô sẽ không biết phải ứng đối như thế nào.

Đường Tử Khoáng đè cô lại, “Ôn Noãn, đừng lo lắng, anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi, chúng ta sẽ không chuyển về ở, nhưng, có thể ngày mai mới có khả năng rời khỏi, mẹ đã gọi điện thông báo cho ba mẹ em, giai đoạn này công trình của bọn họ cũng vừa mới hoàn thành, năm rưỡi này sẽ bay về đến nơi, đến lúc đó chúng ta cùng đi đón.”

“Ba mẹ em muốn trở về?” Ôn Noãn giùng giằng ngồi dậy, sững sờ nhìn Đường Tử Khoáng, “Bọn họ cũng biết em…….”

Trong mắt Đường Tử Khoáng thoáng qua chút đau thương, hắn đứng lên cố gắng mỉm cười, “Em biết mẹ anh mà, vừa có chuyện vui mừng liền muốn tìm người chia sẻ, hơn nữa, bà vẫn mong đợi chúng ta có đứa bé, chung quy là bà lo lắng bệnh tình của mình sẽ không thể nhìn thấy cháu mình ra đời……”

Ôn Noãn nhìn sườn mặt Đường Tử Khoáng, ánh mắt phức tạp.

Năm rưỡi chiều, hai người ở sân bay đón ba mẹ Ôn Noãn: Ôn Tranh Vanh và Triệu Tình Nguyên.

Hai ông bà đều là nhà thăm dò địa chất, quanh năm vào nam ra bắc, hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh như cũ, bọn họ chỉ có một đứa con là Ôn Noãn, biến cố bảy năm trước làm trái tim họ phải gánh đủ, năm năm này bọn họ không sai biệt lắm đã buông bỏ công việc, tính xin nghỉ hưu sớm, cùng bảo hộ khuyên bảo cô, hai năm trước rốt cuộc cô kết hôn, mới lại lần nữa tiếp tục công việc mình yêu thích, vốn còn lo lắng cô cố chấp đến chết, hiện tại biết cô đã có đứa bé, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

“Từ Khoáng à, nhờ có con chăm sóc Ôn Noãn, làm tảng đá ở trong lòng chúng ta cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống rồi.” Ngồi trên xe, Triệu Tình Nguyên cười híp mắt, đối với người con rể này bà càng nhìn càng hài lòng.

“Mẹ nói gì vậy.” Đường Tử Khoáng tươi cười rạng rỡ đáp lại, “Chăm sóc Ôn Noãn là việc con cần phải làm.”

“Được, tốt!” Triệu Tình Nguyên vui vẻ, đối với người bạn già làm một ánh mắt vui mừng, Ôn Tranh Vanh cùng hài lòng cười.

Ôn Noãn nhìn ba mẹ được Đường Tử Khoáng dụ đến vui vẻ, không khỏi nổi lên một tia cảm thán. Hắn có một cái miệng thật hoạt bát, ngày trước lần đầu tiên cô dẫn hắn về nhà, mặc dù còn đang đắm chìm trong đau khổ vì thất tình, nhưng mặt hắn lại mang nụ cười khiến cho ba mẹ cô an tâm. Lúc ấy cô còn nghĩ, khiến ba mẹ vì cô tiều tuỵ mấy năm như vậy, cô gả cho người có thể làm bọn họ yên tâm, cũng coi như là đền bù việc bất hiếu của mình.

Sau đó chứng minh, hắn đối với ba mẹ cô quả thật còn hiếu thuận hơn so với mình.

Nếu như không có lần phản bội đó, nếu như hắn không có dễ dàng nói li hôn như vậy, bọn họ chưa chắc đã không thể an bình hoà hợp mà trải qua cả đời.

Đầu Ôn Noãn thoáng hoảng hốt, vùng vẫy với suy nghĩ trong đầu. Gương vỡ lại lành, dấu vết bể vỡ sẽ vẫn vĩnh viễn tồn tại, cho nên coi như hiện tại hắn có phát hiện ra hắn yêu cô, cô có đứa bé của hắn, cô cũng không bước qua được cái bóng đã khảm sâu trong lòng kia.

Cô chính là một người như vậy, một ý tưởng khi đã trở thành chấp niệm, rất khó thay đổi.

Khi tới khách sạn thì Đường Ký và Lạc Phi đã sớm chờ ở phòng bao, ba mẹ hai nhà quan hệ xưa nay đều thân mật, không thiếu được một hồi hàn huyên nhiệt tình.

Ôn Noãn không thể tránh ngồi bên cạnh Đường Tử Khoáng, hắn gắp thức ăn cho cô, động tác tự nhiên, giống như đã từng, giống như bọn họ chưa từng li hôn. Cô hơi lo lắng nhìn hắn thì hắn chỉ mỉm cười, ý bảo cô ăn.

Trong bữa tiệc không thể tránh khỏi nói tới chuyện Ôn Noãn mang thai, Lạc Phi và Triệu Tình Nguyên kể khổ, “Bà thông gia, bọn chúng làm tiểu bối mà không có chút nào thông cảm với lòng trưởng bối, tôi chỉ muốn nhìn đứa cháu trong bụng của con bé lớn từng chút từng chút một thôi, bảo bọn chúng chuyển về Đường Trạch, tôi tự mình chăm sóc Ôn Noãn thật tốt, ôi, vậy mà nói thế nào bọn chúng cũng không chịu!” Bà nói rồi liếc mắt qua Đường Tử Khoáng và Ôn Noãn một cái, đầy rẫy ai oán.

Đường Tử Khoáng làm một bộ khiêm tốn thụ giáo, chính là không có mở miệng nói chuyện, Ôn Noãn vùi đầu vào bới cơm, làm bộ như không nghe thấy.

Triệu Tình Nguyên cười: “Đó là bọn nhỏ thông cảm bà, hơn nữa, người trẻ tuổi bây giờ thế nào lại không thích thế giới của hai người, chúng ta là cha mẹ bình thường nên nhất định phải thông cảm.”

Ôn Noãn nghe xong quả nhiên rất muốn gật đầu thật mạnh, vẫn là mẹ ruột thay con gái nói chuyện, vậy mà lời nói của Triệu Tình Nguyên lại xoay chuyển: “Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, Ôn Noãn thật vất vả mới có bầu, đây là đại sự của hai nhà chúng ta. Lần này tôi trở lại sẽ về hưu, lão Ôn cũng điều chuyển về, Ôn Noãn chuyển về nhà tôi chăm sóc là được rồi!”

“Mẹ! Con có thể tự chăm sóc tốt mình.” Trước lúc Đường Tử Khoáng mở miệng, Ôn Noãn nóng lòng không kịp đợi đã chặn lại câu chuyện, cô không hy vọng tình hình phát triển ra ngoài khả năng khống chế.

Đường Tử Khoáng hơi ngừng động tác trên tay lại, sau khi nhìn Ôn Noãn một cái, như có như không có chuyện gì xảy ra cười: “Mọi người cũng đừng lo lắng, công việc trong tay con ba tháng tới đã hoàn thành trước rồi, con có thời gian chăm sóc Ôn Noãn, hai ba tháng tới Ôn Noãn đi làm không có bất tiện gì, lúc đấy sẽ mặc cho mọi người an bài.”

Lạc Phi và Triệu Tình Nguyên cũng không mở miệng nữa, hiển nhên là đối với câu trả lời như vậy không hài lòng lắm, ngược lại Đường Ký ngồi ở một bên vẫn chưa có nói nhiều mới gật nhẹ đầu một cái mở miệng: “Khó trách hai tuần lễ này ngày nối tiếp đêm con làm việc không có ngừng nghỉ, thì ra là đã sớm có an bài.” Ánh mắt băn khoăn của ông quăng qua chỗ Lạc Phi và Triệu Tình Nguyên, “Hiện tại hai người cũng không cần lo lắng, cứ theo bọn chúng đi!”

“Không được!” Lạc Phi và Triệu Tình Nguyên trăm miệng một lời, nghĩa chính nghiêm từ, mặt Lạc Phi càng thêm không vu nhìn Đường Ký, “Ông biết cái gì, mới bắt đầu mang thai nếu như không điều dưỡng tốt, đừng nói đứa bé không khoẻ mạnh, mà thân thể Ôn Noãn sau này cũng sẽ rất yết ớt!”

Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng do Ôn Tranh Vanh nói rất ít tổng kết: “Tâm nguyện của chúng ta là nghĩ cách giữ gìn đứa bé, không chuyển về Đường Trạch, cũng không về nhà họ Ôn, hai bà nếu thật sự không yên lòng, thì luân phiên nhau chăm sóc, thần kinh của chúng ta cũng bớt căng thẳng đôi chút!”

“Đồng ý!” Lúc này Lạc Phi và Triệu Tình Nguyên cũng không có ý kiến nữa, Triệu Tình Nguyên cười híp mắt nhìn về phía Đường Tử Khoáng, “Tử Khoáng, hẳn là con sẽ không để ý mẹ chuyển qua chứ?”

Lạc Phi cũng cười rạng rỡ: “Khoáng, mẹ nhớ được ở nhà con còn hai gian phòng khách, con cũng sẽ không để ý mẹ qua chứ?”

Việc đến nước này, Đường Tử Khoáng chỉ có thể cười nhận lời: “Dĩ nhiên không ngại……..” Hắn nhìn Ôn Noãn một cái, vẻ mặt cô khó xử, nụ cười của hắn từ từ rút lại từng chút từng chút một, chỉ còn chua xót và bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK