Hàn Triết lập tức nói tình hình Ôn Noãn vừa rồi, “Tôi đã tìm rất nhiều nơi, đều không có tìm thấy!” Cậu đã mệt đến thở không nổi.
“Làm sao anh có thể đề cập với cô ấy về Đồng…” Mặt Cố Dạ Thâm đã sớm đen lại, cau chặt lông mày, sau khi sắc mặt biến hoá mấy lần, mới thu lại tức giận trong mắt, chỉ trầm giọng nói: “Chia nhau ra, người nào tìm được trước thì báo lại.”
Bọn họ một mực tìm kiếm ở Phong Đại và vùng xung quanh, nhưng không biết Ôn Noãn đã trực tiếp ra khỏi sân trường, ngồi taxi chạy thẳng tới nghĩa trang công cộng Tây Sơn, đợi bọn họ nghĩ đến chạy tới thì cô cũng đã rời đi, chỉ để lại dấu vết đã từng tới.
Sau đó Cố Dạ Thâm lái xe qua phố mới Tây Trữ thì trong lòng khẽ động, đảo tay lái đi vào một ngõ nhỏ của Tây Trữ Lão Nhai, quả nhiên, ở nơi năm đó Đồng Diệu bị giết, Ôn Noãn đang đứng ở đó, đưa lưng về phía của anh.
Sau khi anh xuống xe thì xoải bước lớn đi qua, cô đang nắm chặt hai quả đấm, giống như một con thú nhỏ bị thương phát ra âm thanh đau đớn trầm thấp, hình như muốn khóc lớn, nhưng lại bị nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào, thân thể run rẩy như đè nén chính mình.
Vậy mà chính cái loại thống khổ đè nén này, cô lại không khóc nổi đến nhếch nhác, không chảy ra nước mắt bi ai, rõ ràng cô đau đớn đến tận xương.
“Noãn Noãn……..” Anh đè nén giọng nói đang run rẩy của mình, nhỏ giọng gọi đưa tay ra dìu cô.
Cô vô lực mềm yếu ở trong lòng anh, chợt há mồm cắn vào cánh tay anh thật chặt, giống như rốt cuộc bi thống ở trong máu nhanh chóng tìm được cách phát tiết qua miệng, hơi sức toàn thân đều cơ hồ tập trung ở trên hàm răng, anh cắn răng nhịn đau, rốt cuộc cô cũng khóc lên, lệ rơi đầy mặt.
“Em không quên Đồng Diệu, không quên anh ấy! Em nhớ lại toàn bộ rồi!” Ôn Noãn một tay nắm chặt cánh tay anh, một tay chỉ vào một chỗ trống, trống rỗng bi thương, “Ngực anh ấy có một con dao, chảy rất nhiều máu, anh ấy đã chết, Đồng Diệu anh ấy đã chết………..”
“Noãn Noãn, đừng như vậy! Em đừng như vậy!” Cố Dạ Thâm siết chặt lấy cô vào trong ngực, thấy cô càng không ngừng nói “Anh ấy đã chết”, thì anh không nói lời gì chỉ ôm cô dậy.
Đưa cô đến một khách sạn kiểu cũ ở vùng phụ cận, trong lúc đó anh nhanh chóng gọi điện: “Như Cẩn, có phiền toái lập tức đến Tây Nhữ Lão Nhai một chuyến.”
Kỷ Như Cần chạy tới rất nhanh, Ôn Noãn mở to hai mắt còn đang mê sảng, giống như mất đi ý thức, tỉ mỉ miêu tả tình cảnh Đồng Diệu bị giết, một chút chuyện nhỏ mà người khác không chú ý, cũng miêu tả rõ ràng đến mức dị thường, Cố Dạ Thâm chỉ gấp đến mức tay chân luống cuống.
Cô đẩy anh ra cửa: “Chờ ở bên ngoài, tôi sẽ thử tiến hành thôi miên một lần cho cô ấy, để cô ấy an tĩnh lại, không được để cho bất luận kẻ nào tới đây quấy rầy!”
Vào lúc thời gian trôi qua đặc biệt chậm này, Cố Dạ Thâm ở cửa cố gắng giữ vững trấn định, nhưng vẫn đứng ngồi không yên.
Sau ba giờ trôi qua, rốt cuộc Kỷ Như Cẩn cũng đi ra, khuôn mặt đầy mồ hôi.
“Như thế nào?” Cố Dạ Thâm nóng lòng hỏi.
“Dạ Thâm, trước kia tôi đã nói cô ấy có thể sẽ bị tâm thần phân liệt rất nguy hiểm, thật ra thì cũng giống như lúc nói nói dối anh là cô ấy mang thai, nhưng lần này, tình huống của cô ấy thật sự có chút nghiêm trọng.” Vẻ mặt Kỷ Như Cẩn từ trước đến nay chưa từng nặng nề.
“…………” Ánh mắt Cố Dạ Thâm căng thẳng.
Kỷ Như Cẩn nói tiếp: “Vốn trị liệu của cô ấy đã có thể lợi dụng thôi miên để hướng dẫn cô ấy quên đi giai đoạn đó, chỉ cần không chịu kích thích, đợi một thời gian nữa, những chuyện không vui kia trong ký ức của cô ấy có thể quên được, nhưng hiện tại, không chỉ công dã tràng, mà tâm tình của cô ấy còn phản phệ nghiêm trọng hơn, nhất là cảnh tượng khổ sở đó, càng bị nhớ thêm sâu sắc.”
Mặt Cố Dạ Thâm thoáng trắng bệch, tay chân có chút lạnh lẽo, tất cả cố gắng cũng uổng phí, “Hiện tại phải làm sao?” Giọng nói của anh không tự giác run rẩy.
“Cô ấy không chịu nhắm mắt, đại não cũng kháng cự tiếp nhận chỉ thị thôi miên.” Kỷ Như Cẩn nhức đầu cau chặt lông mày, “Rất khó giải quyết, cô ấy không an tĩnh được, tôi không có cách nào thi hành mộng cảnh cùng thôi miên trong lòng được.”
Cố Dạ Thâm nắm chặt hai tay.
“Giao cô ấy cho tôi, chính tôi sẽ an bài cho cô ấy một phòng bệnh ở ‘Vong Xuyên’, tôi nghĩ sẽ có biện pháp.” Kỷ Như Cẩn cam kết, “Nhất định sẽ đem hết toàn lực ra.”
Ôn Noãn như trở về giai đoạn Đồng Diệu mới mất kia, vô luận là nơi nào, đều không tự chủ nhớ tới cảnh tượng Đồng Diệu ngã trong vũng máu, mà chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cô cũng sẽ hiện lên tình cảnh lúc ấy, giống như ác mộng không xua đi được.
Kỷ Như Cẩn cố gắng điều chỉnh phương án trị liệu, nhưng hiệu quả quá nhỏ, Ôn Noãn vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, mặc dù không có như bệnh nhân tâm thần khóc rống lên, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ, tới buổi tối, cô rõ ràng là mệt mỏi, nhưng đều gắt gao trợn tròn mắt không chịu ngủ, cứ như vậy, mộng cảnh thôi miên không có cách nào tiến hành.
Mỗi lần Cố Dạ Thâm bó tay hết cách, chỉ có thể vô lực khuyên lơn: “Noãn Noãn, đừng như vậy, em có thể nghĩ đến chuyện khác………”
“Cố Dạ Thâm, em cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, nó sẽ tự động xuất hiện, em không khống chế được!” Ôn Noãn dùng sức lay đầu, mắt cố gắng mở thật to.
Một ngày kia, vốn là ngày hạnh phúc nhất trong sinh mệnh của cô, đột nhiên biến thành tột cùng thống khổ và tuyệt vọng, cô cũng hy vọng có thể giống như vài người, không cần đau khổ lâu như vậy, không cần tiếc nuối dài như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới mực nước chênh lệch khổng lồ của dòng sông so với mặt biển, cùng với một người không thể về được, tất cả phòng tuyến võ trang của cô, đều hỏng hết.
Cố Dạ Thâm không còn cách nào, chỉ có thể tìm Kỷ Như Cẩn thương lượng: “Dùng thuốc để cô ấy ngủ mê man, như vậy có thể tiến hành thôi miên không?”
Kỷ Như Cẩn lắc đầu, “Không được, dùng thuốc khống chế giấc ngủ, thì hiệu quả không lớn, phải tính biện pháp để cô ấy ngủ tự nhiên.”
Nhưng Ôn Noãn hình như có ý chí đặc biệt kiên cường, vô luận là Cố Dạ Thâm khuyên, hay Kỷ Như Cẩn dùng thôi miên hướng dẫn, cô đều chống lại không nhắm mắt.
Sau khi Hàn Triết nhận được tin tức chạy đến, Cố Dạ Thâm lúc ấy tức giận không thôi không nhịn được giận dữ níu lấy cổ áo của cậu: “Anh có biết anh đã làm cái gì hay không! Noãn Noãn vốn đã rất nhanh có thể quên những khổ sở kia, làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, nhắc nhở cô ấy nhớ lại tất cả những liên quan tới Đồng Diệu!”
Lúc đầu một trong những nguyên nhân anh mang Ôn Noãn đến thôi miên, là hoá giải áp lực và mệt mỏi, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất, còn là lợi dụng thôi miên để ổn định tâm tình của cô, cùng với việc hướng dẫn cô từ từ quên đi chuyện không vui trong quá khứ!
“Nhưng ký ức của cô ấy và Đồng Diệu ở cùng nhau rất quan trọng!” Hàn Triết chưa vào phòng bệnh, không biết tình huống trước mắt của Ôn Noãn, căn bản cậu không cho là mình có lỗi khi làm như vậy, Đồng Diệu đối với cô ấy quan trong bao nhiêu, cậu biết rõ.
“Rất quan trọng thì thế nào!” Cố Dạ Thâm đem tất cả tức giận và vô lực cùng một tia ý thức phát tác trên người cậu, “Anh cũng biết những năm này, cô ấy nhớ mãi không quên những chuyện kia, đối với bản thân cô ấy là một loại tàn nhẫn như thế nào! Chỉ cần vì một cảnh tượng tương tự cũng làm cô ấy liên tưởng đến bộ dáng chết thảm của Đồng Diệu, sẽ khóc đến sụp đổ, không khống chế được mình! Anh nói nhớ những thứ kia, đối với cô ấy có cái gì tốt! Hiện tại, cô ấy chỉ vừa nhắm mắt sẽ nghĩ đến cảnh Đồng Diệu ngã trong vũng máu, cái loại khoan tim khoét xương ấy, anh cho rằng đối với cô ấy có cái gì tốt!”
Hàn Triết ngạc nhiên, những ngày kia khi Đồng Diệu vừa rời đi, cậu thật sự thấy qua bộ dáng cô khóc đau lòng đến chết, nhưng chưa bao giờ biết, qua nhiều năm như vậy, chỉ cần cậu nhắc đến những cảnh tượng liên quan tới Đồng Diệu kia, cô lại có thể có phản ứng lớn như vậy.
Cậu lập tức chạy vội đến cửa phòng bệnh, Ôn Noãn ngồi xổm ở trên mặt đất, mắt mở thật to, cắn chặt răng tựa như đè nén chính mình, sắc mặt anh xám lại, lẩm bẩm nói nhỏ: “Tôi không biết, tôi không biết có thể như vậy……….” Cậu đứng ở cửa phòng, cũng không dám đi về phía trước một bước.
Rất nhiều ngày sau này, cậu đến xem cô, cũng không dám đi vào đối mặt với cô.
(Lovenoo1510: Đúng là không thể trách Hàn Triết được, cậu ấy không hề biết mà, tác giả ngược cậu ấy quá. Ta thương nha.)
Không lâu sau đó, điện thoại cầm tay của Ôn Noãn đổ chuông, Cố Dạ Thâm thấy Đường Tử Khoáng gọi tới, liền nghe thay.
Mấy ngày nay Đường Tử Khoáng đều ở nước ngoài tìm kiếm bác sĩ có thể trị được bệnh của Lạc Phí, vốn chỉ là gọi điện thoại cho Ôn Noãn tán dóc trước khi ngủ, biết được tình trạng của cô ấy bây giờ, lập tức gấp đến độ như kiến bò lòng chảo, hận không thể lập tức quay trở về, nhưng đã hẹn với mấy vị giáo sư chuyên gia gặp mặt, nếu lỡ hẹn, sẽ rất khó có thể hẹn lần hai.
Anh đang ở trong phòng ngủ của khách sạn đi tới đi lui tới mấy lần, sau đó gọi điện thoại lại: “Anh thử ôm cô ấy vào ngực, dùng lực lớn chút, tốt nhất là có thể làm cô ấy cảm thấy đau đớn, rồi ở bên tai cô ấy nhẹ giọng dụ dỗ, nhất định phải nói chuyện ở bên tai cô ấy, nhìn cô ấy một chút như vậy xem cô ấy có thể ngủ được hay không.”
Trong hai năm kết hôn, cô cũng từng vì nhớ tới cảnh máu đổ ngày ấy mà không chịu ngủ, một lần kia anh đã làm như vậy, sau đó cô lại như ngủ thiếp đi.
Sau khi Cố Dạ Thâm cúp điện thoại, mặc kệ phương pháp Đường Tử Khoáng có hiệu quả hay không, anh lập tức trở về phòng bệnh, ôm lấy Ôn Noãn trên mặt đất.
Vừa bắt đầu Ôn Noãn có giãy giụa, không chịu nằm trên giường, Cố Dạ Thâm dính vào bên tai cô nhỏ giọng dụ dỗ: “Noãn Noãn, nghe lời, chỉ là để cho em nằm thôi, ở trên đất rất lạnh.”
Anh mang theo giọng nói từ tính như ma chú, rốt cuộc cũng mê hoặc được cô nghiêng người nằm xuống, mắt cô vẫn mở thật to, anh ở phía sau ôm chặt lấy cô, cô khó chịu, muốn động, anh càng ôm chặt hơn, khàn giọng ở bên tai cô thong thả nói nhỏ: “Noãn Noãn, tin tưởng anh, anh không có ý mạo phạm em.”
Quả nhiên Ôn Noãn không hề động nữa, đó cũng không phải là lần đầu tiên anh ôm cô chặt như vậy, lúc cô rơi xuống nước vào đêm muộn ở Hokkaido kia, lúc ban đêm cô mới vừa vào Tân Giang Hoa Viên, ngực của anh thật ấm áp, cô cũng không bài xích, vì vậy an tĩnh mặc cho anh ôm chặt, trong đầu vẫn là cơn ác mộng không xua đi được kia, nhưng rõ ràng bởi vì anh thân cận, lực chú ý của cô đã bị phân tán đi một chút.
“Noãn Noãn, chúng ta trò chuyện………”
Giọng nói của anh luôn trầm thấp mang theo sự mê hoặc, cô chần chờ một chút, nói: “Được.” Tự nhốt mình đã lâu, cô cũng thật sự muốn từ từ giải thoát.
Anh ở bên tai cô nói về tuổi thơ không buồn không lo của anh, thời học sinh cương quyết bướng bỉnh, ước mơ thủa nhỏ muốn làm phi hành gia, cùng với, việc anh thích ca kịch Hoàng Mai truyền kỳ do bà nội nhồi nhét khi còn sống
Tự nhận biết anh đến nay, cô chưa bao giờ nghe thấy anh nói liên tục và nhiều lời như thế, nhưng, cô vừa bắt đầu cũng không thể hoàn toàn tĩnh tâm, rồi từ từ, lực chú ý của cô bị dời đi từng chút từng chút một, thỉnh thoảng sẽ mở miệng hỏi một câu.
Nhớ tới bia mộ của bà nội Cố ở nghĩa địa vào ngày giỗ của Đồng Diệu, cô thở dài: “Bà nội Cố cũng rời đi rất nhiều năm rồi………….”
“Ừ, bà rời đi bảy năm rồi, không quá nửa năm đại thọ tám mươi, buồn bực sầu não mà chết.”
“Tại sao?” Cô không nhịn được ân cần hỏi.
“…………” Cố Dạ Thâm dừng một chút, mới mở miệng, “Trong lúc vô tình bà đã làm một chuyện khiến cho mình áy này……….Được rồi, không nói đến bà nữa, em nói một chút mộng tưởng thủa ban đầu của em đi, cũng là làm chuyên gia thiết kế thời trang sao?” Anh nói sang chuyện khác.
“Không phải, là muốn trồng một vườn hoa lớn, kiến tạo một nhà kính trồng hoa………..” Ôn Noãn chợt dừng lại, bỗng nhiên phát giác, hơi thở ấm áp của anh phun bên tai cô ngưa ngứa, đồng thời hình như máu đều dồn về phía sau tai, nơi đó hình như bắt đầu nóng lên.