• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn lắng nghe những lời nói điên cuồng này, chỉ ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch.

Chân Điềm Điềm hả hê cười: “Nếu như cô không có dáng dấp rất giống Ôn Thanh Lương, cô cho rằng, Đồng Diệu sẽ ở cùng cô sao! Nếu như tôi nói không sai, thì Đồng Diệu còn chưa từng nói qua ‘anh yêu em’ với cô!”

Giống như là kinh sợ, Ôn Noãn thừ người như bị chém hoàn hồn lại, nhìn Chân Điềm Điềm thắng lợi xoay người rời đi, trong lòng một mảnh bi ai.

Đồng Diệu không yêu cô, chưa từng yêu cô, cô chỉ là bóng dáng, chỉ là thế thân! Rất buồn cười, anh đã chết mà cô vẫn yêu anh nhiều năm như vậy!

Thật ra nghĩ kỹ lại một chút, ban đầu vẫn có dấu vết rất nhỏ có thể tìm ra.

Cô nhớ một lần, Đồng Diệu ngoài ý muốn thấy ảnh cô và Ôn Thanh Lương chụp vào mùa hè, ánh mắt anh nhất thời trợn trắng, cô tò mò hỏi: “Sao thế?”

Ánh mắt anh loé lên vài cái, khen: “Không nhìn ra em rất ăn ảnh.” Sau đó anh lại như không có chuyện gì rất tự nhiên hỏi, “Ôi, người bên cạnh em là người nào, hình như không phải ở ký túc xá của em?”

Lúc ấy cô không suy nghĩ nhiều như vậy, đã nói: “Đó là chị gái em.”

“Cô ấy ở đâu?” Anh hỏi rất nóng nảy, thấy cô cau mày không giải thích được, anh lại bình thản ung dung cười, “Ý của anh là, cô ấy học ở đâu?”

“Chị ấy biến mất rất lâu rồi.” Cô buồn buồn trả lời, sau đó lập tức phát hiện trong nháy mắt anh mất hồn, cô liền hỏi, “Tại sao anh lại chú ý tới chị ấy?”

Anh lấy lại tinh thần, khôi phục lại tất cả trạng thái như cũ, giống như cái mất hồn trong nháy mắt kia chỉ là ảo ảnh, vẻ mặt anh cợt nhả không đứng đắn: “Anh à, là thưởng thức vẻ dịu dàng an tĩnh của cô gái nhỏ, em nha, như hiếu động quá, đứa bé này, phải tìm người cho em bắt chước, cô ấy lại là chị của em, hai người khác nhau một trời một vực, đương nhiên là anh thấy lạ rồi!”

Lúc ấy cô xem thường anh, nhưng sau đó, tính khí bé trai của cô từ từ thu liễm, càng lúc càng giống bộ dáng nữ sinh.

Không chỉ có thế, anh thường nhìn cô đến ngẩn người, một bộ dáng như có điều suy nghĩ, thậm chí, lần đầu tiên anh mang cô về nhà, cha Đồng mẹ Đồng thấy cô trong mắt thoáng kinh ngạc………

Chẳng qua khi đó, cô đều hiểu thành ý tứ khác.

Ai sẽ nghĩ tới, bọn họ ở trước cô, lại có liên quan sâu sắc như thế!

Mà cẩn thận hồi tưởng đoạn quan hệ nước chảy thành sông của hai người, cũng có quá nhiều sơ hở.

Chưa từng có nghi thức xác định quan hệ lẫn nhau, anh cũng chưa từng nói qua ba chữ “Anh yêu em”, ngay cả cầu hôn cũng chỉ là “Phân công hợp tác” hoàn thành tâm nguyện lớn thứ hai của cô!

Cô cho là anh chất phác, làm bất cứ chuyện gì đều chỉ dùng hành động chứng minh, nhưng không ngờ, không phải là không muốn nói, muốn nói, nhưng chưa bao giờ là cô.

Tất cả mộng đẹp, trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ.

Thì ra, chân tướng là như vậy.

Gặp nhau dưới tàng cây hoa anh đào, cũng không phải là lần đầu tien anh nhìn thấy cô, cũng có khả năng, không phải là trùng hợp, mà con phố hoa anh đào kia, là thời gian đẹp đẽ nhất của anh và Ôn Thanh Lương.

Biết sau đó hai người luôn có thể trùng hợp gặp nhau, nhưng mà cũng chỉ là anh đang tìm kiếm hình ảnh của Ôn Thanh Lương;

Trước khi kết hôn anh không chịu đụng vào cô, có lẽ, chỉ là không nghĩ tới vạn bất đắc dĩ, mà chỉ muốn giữ vững sự chung thuỷ với Ôn Thanh Lương;

Cuối cùng nguyện ý cưới cô, nhưng cũng chỉ là vì, Ôn Thanh Lương sẽ không về nữa, không bằng tìm người giống người mình yêu……..

Trong thời gian ngắn cô biết được tất cả, nghĩ thông suốt một chút, Ôn Noãn cho là mình sẽ khóc, nhưng cô không khóc, chỉ đi không có mục đích trên đường vắng lặng đầy gió thu, tim thót lại đầy bi thương, cuối cùng chết lặng.

Cô đi tới trạm ô tô đi đường dài, mua vé đi trấn Anh Hoa, ngồi lên xe khách, gọi điện thoại cho Tổng Giám thiết kế Đái Nhiêu: “Tổng Giám Đới, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày……..”

Sau khi Đái Nhiêu đồng ý, cô lại gọi điện cho Cố Khang Khang, báo bận, đành gửi một tin nhắn qua: “Khang Khang, mình muốn rời đi một thời gian, sẽ trở lại trước khi buổi họp báo của các cậu diễn ra, không cần tìm mình.”

Sau khi gửi xong, tháo pin điện thoại, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng quay ngược, cô nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Trấn Anh Hoa là một vùng đất thanh bình, quê hương của Đồng Diệu, chị gái cô Ôn Thanh Lương từ nhỏ đã sinh trưởng ở đây, nơi đó có từng mảng từng mảng đồng ruộng lớn giăng khắp nơi, mùa thu hoạch đã qua, chỉ còn một mảnh hoang vu.

Lúc cô tới, đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời an tĩnh, khói bếp lượn lờ.

Cô đặt chân vào một ngôi nhà bình thường đã được cải tạo thành một quán nhỏ, cả đêm cô không ngủ, sáng ngày thứ hai, trời còn tờ mờ sáng, cô đã ra cửa.

Cô hướng về phía ông cụ dậy sớm hỏi: “Cụ à, ngài có biết Nguyễn Thư Mạn đã từng ở nơi nào không?”

Ông cụ tỉ mỉ quan sát cô một phen, chỉ đường còn nói: “Cô ấy đã sớm không còn ở đây nữa.”

Ôn Noãn gật đầu:”Cháu biết rõ ạ. Cảm ơn cụ.”

Đi qua đường xi măng thật dài, dọc theo bờ ruộng lượn sóng, trời sáng rõ thì cô đi đến một căn nhà nhỏ ở dưới chân núi.

Một căn phòng bằng gạch dĩ nhiên là sụp đổ, chỉ còn dư lại tường đổ, chung quanh là rơm chất cao đã héo khô, một mảnh thê lương.

Sau đó, cô đến nhà Đồng Diệu đã từng ở, nhà đá đỏ ngói xanh, không có người ở lâu năm, cũng đã cũ kỹ đổ nát.

Sau đó, cô đi đến phố Anh Hoa lần đầu tiên gặp anh, vào thu, chỉ còn lại cành cây khô héo thê lương hướng lên trời, cảnh tượng Anh Hoa tưng bừng náo nhiệt, đã không còn nữa.

Cảnh còn người mất mọi chuyện kết thúc.

Liên tiếp mấy ngày, cô đều trằn trọc với mỗi con đường trên trấn nhỏ này, suy nghĩ những năm đó của Đồng Diều và Ôn Thanh Lương, có từng đi qua hay không.

Những ngày đó, cô đã trải qua tâm cảnh như thế nào, dù là ai cũng không có cách nào tưởng tượng được.

Cách buổi họp báo tác phẩm còn ba ngày, cô thu dọn đồ đạc, trả phòng, cuối cùng lại đi một chuyến tới phố Anh Hoa nơi bắt đầu giấc mộng kia.

Ôn Noãn không biết vì sao sau khi biết Đồng Diệu chưa từng yêu cô, cô lại còn đến nơi này.

Chỉ là, tới nhìn một chút.

Hoặc là nó, từ biệt.

Từ lúc bắt đầu dưới tàng cây hoa anh đào, giờ lại từ nơi này từ biệt, tự nhốt mình nhiều năm, sau khi đã rõ chân tướng, cô nên để mình tự do.

Sau khi trở về, cô không cần phải đi “Vong Xuyên” làm thôi miên để quên Đồng Diệu nữa, bởi vì, đã không cần quên đi.

Anh không yêu cô, có lẽ một khắc rời đi kia, ngược lại anh đã được giải thoát, mà bây giờ, rốt cuộc cô cũng muốn từ trong gông xiềng giam cầm mình đi ra, từ đó, bất luận là thân thể hay trái tim, sẽ một lần nữa thuộc về người nào khác, đều sẽ không liên quan tới Đồng Diệu nữa.

Anh không yêu cô, cô cũng không coi là phản bội anh nữa.

Đứng ở gốc cây nhớ lại một lần nữa từng có một đứa bé bướng bỉnh lắc làm hoa anh đào rơi rối rít xuống dưới tàng cây, xoay người, có một chiếc xe BMW màu đen chậm rãi trong dừng ở cách đó không xa trong gió thu.

Cửa xe mở, Cố Dạ Thâm mặc tây trang thẳng thớm đi từ trong xe ra ngoài, vóc người cao lớn cứng cáp, dưới trời chiều ánh mặt trời vàng óng nhàn nhạt ấm áp chiếu rõ hình dáng của anh, hết sức tuấn tú kiêu ngạo.

Anh không vội tới đây, chỉ đứng ở khoảng cách không gần không xa khoá cô lại thật sâu.

Không có chướng ngại vật gì, không có bất kỳ cố kỵ nào, cô chạy tới nhào vào lồng ngực dày rộng của anh, ôm thật chặt hông của anh, trong thoáng chốc hốc mắt đã ướt át.

Thân thể của anh bỗng chốc cứng ngắc, tiếp theo đó anh đưa tay ra nhẹ nhàng mơn trớn lưng cô, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ trên đỉnh đầu cô vang lên:

“Noãn Noãn, anh tới đón em về nhà.”

Tác giả có lời muốn nói:

1 Thật ra thì, ta đã giả thiết, đến cuối cùng Đồng Diệu cũng vẫn yêu Ôn Noãn, dù sao thì hai chị em có tính cách hoàn toàn bất đồng, mỗi người một vẻ, dần dần yêu cũng hợp tình hợp lý.

Chẳng qua, hiện tại Đồng Diệu đã chết không có đối chứng, không có biện pháp nhảy ra thanh minh cho bản thân mình, cũng chỉ để hắn uất ức thôi, bởi vì cái dạng này, thì Ôn Noãn mới có thể không có gánh nặng mà tiếp nhận Cố Dạ Thâm.

Cái chướng ngại vật này đã được tiêu diệt một cách hoàn mỹ nha!

2 Cuối cùng Ôn Noãn sẽ chọn ai, dù sao kết quả cũng sẽ không làm mọi người quá thất vọng, ta là mẹ ruột nha, chính tông mẹ ruột, sẽ để Ôn Noãn có được hạnh phúc tốt nhất.

3 Sau lần thay đổi này sẽ có một chút tình tiết ôn nhu, nhưng là ở phía sau, Cố Dạ Thâm cũng sắp bị ra bôi đen rồi. Hắc! Hắc! Hắc!

(Lovenoo1510: Trong truyện bạn Đồng Diệu này chưa sống một phút nào, chỉ qua hoài niệm của Ôn Noãn, nhưng lại là nguyên nhân gây ra đau khổ của tất cả mọi người. Hầy, đây mới là thâm tàng bất lộ.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK