Sau một tuần lễ trở lại trường học, Học viện Quảng Cáo Đại Phong liên kết với Học viện Công nghệ Thời trang phát động một hoạt động hết sức thú vị, bởi vì cả hai trường về mặt chuyên môn đều đề cập đến sắc thái học, nên chủ đề của sự kiện này được lấy tên là “ Sự hiểu biết và ứng dụng màu sắc”
Nội dung của hoạt động là: tất cả mọi người sẽ căn cứ theo chuyên ngành của mình mà sản xuất ra một tác phẩm rồi dựa trên sự hiểu biết của riêng mình về màu sắc mà thuyết minh một cách chuyên nghiệp. Ứng dụng màu sắc trong các lĩnh vực khác nhau không tuân theo các nguyên tắc tương tự, nhưng không thể thiếu tính phổ biến chung.
Sự kiện này cuối cùng muốn đi đến kết quả là: tìm ra sự tương đồng và khác biệt giữa hai bên Thời trang và Quảng cáo, cũng gồm cả đối với các lĩnh vực khác. Trang phục thực sự có thể được cho là một loại hình của quảng cáo, ngoại trừ nó được thiết kế chuyên dành cho mọi người mà mới đem đi quảng cáo, khi đó nó sẽ có đặc thù riêng của mình.
Về sau khi hoạt động mới bắt đầu, Ôn Noãn tìm bóng râm của một cây đại thụ, ngồi dưới đó bắt đầu viết ra ý tưởng, thái độ vô cùng chuyên chú và nghiêm túc. Bỗng nhiên, chàng trai ngồi ở phía bên kia gốc cây nghiêng người quay đầu sang,“ Bạn học, có thể cho mình mượn thuốc vẽ màu xám bạc dùng một chút được không?”
Cô chọn màu và quay đầu lại đưa qua, ánh mắt liền dừng ngay trên khuôn mặt thanh tú mượt mà kia, đôi mắt đen của người đối diện cũng nhìn thấy cô và giam lại hình ảnh cô vào trong đôi mắt ấy.
“Ồ, tại sao là bạn?”
Hai người lần nữa hai miệng đồng thanh, trong giọng nói đầy sự bất ngờ, cảm giác kinh ngạc của người này cũng không ít hơn so với người kia.
Sau đó mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng này, Ôn Noãn cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ điều kì diệu đó. Trong hàng ngàn hàng vạn người mà ta gặp, trong số hàng ngàn hàng vạn năm, thời gian như sa mạc vô tận, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, sẽ vừa đúng lúc bắt kịp, khi đó không có thêm lời nào để nói, chỉ nhẹ nhàng hỏi một tiếng “Ồ, bạn cũng đang ở đây sao?” Có lẽ, điều này được gọi là duyên phận, ngày hôm đó, một Ôn Noãn thật hiếm khi dịu dàng lại đang mặc một chiếc váy màu trắng.
Mà duyên phận một khi đã đến thì thật đặc biệt kỳ lạ. Đồng Diệu là sinh viên năm hai Học viện Quảng cáo, cô là sinh viên năm một ở Học viện Thời trang. Trước cuộc gặp gỡ ở dưới tàng cây hoa anh đào, bọn họ có lẽ trước kia đã từng nhiều lần vô tình đi lướt qua nhau, lại chưa từng biết đối phương. Mà từ sau lần gặp nhau đó, mặc dù hai người ở hai Học viện khác nhau, đi lại ở trong vườn trường, cuối cùng có thể không hẹn mà gặp.
Ôn Noãn không nhớ rõ bọn họ là từ lúc nào đi đến với nhau, cũng không nhớ rõ giữa họ thì ai là người từng hướng đến đối phương tỏ tình trước, nói chung vấn đề đó là lẽ tất nhiên như nước chảy thành sông. Ngay trong thời gian này, bạn bè xung quanh đều có nhận thức: Đồng Diệu cùng Ôn Noãn yêu nhau.
Mặc dù không có bất kỳ nghi thức nào xác định quan hệ lẫn nhau, bọn họ lại như nước hoà tan quấn quýt bên nhau ba năm, cho đến ngày đó Đồng Diệu tốt nghiệp, anh nói với cô: “ Noãn Noãn, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ cưới em ngay vào cửa.” Bạn học chung quanh cũng hâm mộ ca ngợi họ là “ so với chuyện thần tiên còn thần tiên hơn” .
So với chuyện thần tiên còn thần tiên hơn.....
Đứng dưới gốc cây anh đào ở Hokkaido, khuôn mặt Ôn Noãn không biết từ khi nào đã đầy nước mắt, cô nghĩ rất nhiều năm ép mình nở nụ cười cho đủ mạnh mẽ để đối mặt với cuộc sống, nhớ đến Đồng Diệu cũng sẽ không buồn, nhưng thực tế là khi nhớ về những ký ức trong khoảng thời gian tốt đẹp cùng với anh ấy, lại không thể ngăn những giọt nước mắt ngừng rơi.
Từng có một đoạn thời gian, cô lên mạng xem tiểu thuyết trực tuyến, đặc biệt mê luyến kiểu tình yêu BL (Boy's love), Đồng Diệu dung túng cưng chìu đưa cô tìm đến phim của Vương Gia Vệ năm 1997 [Xuân quang xạ tiết ] (1)
(1) Phim “Happy Together” năm 97- đạo diễn Vương Gia Vệ
Diễn viên Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vỹ trong phim diễn vai một cặp tình nhân đồng tính. Bắt đầu phim, hai người yêu nhau đi tìm từ các cửa hàng để mua một cái đèn ngủ kiểu dáng hình thác nước, nó làm người ta tâm trí hướng về thác Iguazu đầy cuốn hút. Sau đó trong hành trình đi đến thác nước Iguazu, nhưng chỉ còn một người, cuối cùng là cảnh người đàn ông đứng trước thác nước gương mặt đau đớn, anh ta nói: “. Tôi luôn luôn nghĩ rằng, đứng ở đây phải là hai người.” (Lạc: Đoạn này ta hơi chém một tí, mong thông cảm)
Ôn Noãn cũng luôn nghĩ như thế, đứng dưới hàng cây hoa anh đào này vốn dĩ là hai người họ. Đồng Diệu từng nói, chờ anh kiếm đủ rồi tiền nhất định đưa cô đến Hokkaido thưởng thức hoa. Nhưng cuối cùng, chỉ còn mỗi mình cô đứng giữa nơi đây cùng với những cánh anh đào rực rỡ rơi lả tả, nước mắt cũng tuôn chảy không ngừng.
Trong những năm qua, cô không phải không có năng lực kinh tế đi đến Hokkaido, chẳng qua câu chuyện cổ tích kia đã kết thúc chỉ để lại cô một mình. Hokkaido hoa anh đào nở rộ vừa đẹp vừa sum sê cùng nụ cười trên gương mặt anh làm thế nào không nhiễm một chút bụi trần? Cuối cùng dưới sự khích lệ và sắp xếp của Khang Khang, cô đã trèo non lội suối vượt thụ xuyên hoa chạy đến, anh vẫn còn đó như năm xưa nhưng bóng hình đã xa xôi ngăn cách một đời hoa ảnh.
Không bao giờ còn gặp lại...