• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không hy vọng xa vời không có nghĩa là người kia sẽ không xuất hiện.

Mấy ngày này cô mải mê mô phỏng tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, thời điểm cô chăm chỉ mô phỏng tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng mang lại cho cô cảm xúc để chỉnh sửa, đúng lúc ấy Nam Phong Lâm đi qua bắt gặp, cô ngượng ngùng, Nam Phong Lâm đứng đắn đi qua chỉ cười cũng không nói gì.

“Chị Noãn uống chén nước.” Sau khi Nam Phong Lâm rời đi, Chân Điềm Điềm mang đến một chén nước, cười ngọt ngào, “Chị có thời gian rảnh vẽ bản thiết kế đều là nhờ công lao của Tổng Giám đốc nha! Những ngày qua anh ấy giúp chị rất nhiều!”

“Cảm ơn.” Ôn Noãn nhận lấy uống một hớp nước, nhưng với câu nói kế tiếp lại không hiểu, “Giúp chị rất nhiều sao? Chị còn không biết Tổng Giám đốc là ai!” Những chuyện này cũng không phải là việc cô nên quan tâm, huống chi cô là một nhân viên làm việc vặt, cùng Tổng Giám đốc cũng sẽ không xuất hiện cùng một chỗ với nhau.

Chân Điềm Điềm mặt mày hớn hở tiến tới bên tai cô, “Bởi vì Tổng Giám đốc tới làm, anh ấy chưa kết hốn nên các cô gái đều mượn cớ đưa tài liệu đến phòng sản xuất để tạo cơ hội như vô tình gặp Tổng Giám đốc nha, nên chị mới được nhàn rỗi, như vậy có được tính là công lao của Tổng Giám đốc hay không?”

Ôn Noãn cười, nghiêng đầu một chút, “Quả nhiên để ý tới.” Nhưng em, cô gái nhỏ tại sao lại không đi tham gia náo nhiệt vậy?”

Chân Điềm Điềm che miệng, “Em đã là mẹ của bé ba tuổi rồi, đâu còn có cảm xúc rung động này nữa, ngược lại chị Noãn, chị còn độc thân chứ? Có muốn em giúp một tay tạo cơ hội cho chị không?” Trong mắt cô lộ vẻ tinh quái, vô cùng nghịch ngợm. Thời gian đã đến giờ ăn trưa, nhân viên đều đã ra ngoài ăn cơm, cô ấy nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì nữa.

“Điềm Điềm em đừng làm loạn, chị ăn cơm no là có việc phải làm, chị người phụ nữ lớn tuổi này không thích hợp cho việc phong hoa tuyết nguyện (tình yêu trai gái) trong phòng làm việc đâu.” Ôn Noãn chính nghĩa nghiêm lời (lời nói chính nghĩa nghiêm túc), sau đó cô nhìn Điềm Điềm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, híp mắt lại, “Em là mẹ của bé ba tuổi thật sao? Là trẻ vị thành niên ăn trộm trái cấm à?”

Khuôn mặt Chân Điềm Điềm nho nhỏ, ăn mặt cũng rất thời trang, có lúc còn bắt trước trào lưu của giới trẻ 9X, nhìn thế nào cũng thấy giống một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi.

“Đúng vậy, em là mẹ của bé ba tuổi. Nhưng chị Noãn, em không phải là trẻ vị thành niên ăn trộm trái cấm nha, mặc dù tuổi của phụ nữ là một bí mật, nhưng nói cho chị biết cũng không sao…, em năm nay 27 tuổi, đúng tiêu chuẩn thục nữ!” Chân Điềm Điềm dí dỏm cười một tiếng, sau đó là tới bên tai Ôn Noãn, “Chồng em là nhân viên hoá trang của công ty, cho nên em không cần tốn tiền cũng được bảo dưỡng tốt, dĩ nhiên em ở trong phòng vẫn nguỵ trang là đang độc thân, chị Ôn Noãn giữ bí mật giúp em nhé. Chồng em hẹn em đi ăn cơm tây rồi, bái bai!” Nói xong cô liền hướng cửa đi ra, vẫn không quên quay đầu lại nghịch ngợm nháy mắt, “Tổng Giám đốc của chúng ta là một cực phẩm, nếu chị gặp được chớ bỏ qua cơ hội nha!” Âm thanh chưa dứt người đã biến mất.

Ôn Noãn đứng lên, nụ cười từ từ u ám, trải qua việc của Đồng Diệu, cô đã biến đổi lớn, kết thúc hai năm hôn nhân cùng Đường Tử Khoáng, cô nào còn có hơi sức suy nghĩ đến những thứ này, Khang Khang nói sẽ có người tới yêu cô, mặc dù cô xúc động, nhưng thật sự không dám hy vọng xa vời.

Cô không hy vọng xa vời không có nghĩa là người kia sẽ không xuất hiện.

Đến giờ tan làm, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Hàn Triết hẹn cô ra ngoài ăn cơm tối, cô do dự chốc lát, nghĩ đến lần trước ở quán “Ấm áp” nói chuyện cũng vui vẻ, cô liền đồng ý, dù sao tất cả quá khứ đều đã trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK