Cô vừa nói vừa đi, Cố Dạ Thâm chợt ném túi hàng xuống, bất chấp tất cả mãnh liệt xuyên qua dòng xe đang chạy, hướng về phía đường đối diện, cô chỉ kịp hô một tiếng “Anh”, anh đã bắt lấy cánh tay của một cô gái mặc bộ quần áo dài màu xanh dương.
Đợi cô cẩn thận xuyên qua dòng xe chạy đến, thì anh đã ngơ ngác đứng đó buồn bã như người mất hồn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra không phải là cô ấy, làm sao có thể là cô ấy được……..”
Cô nhìn cô gái đã đi xa kia, nhất thời mắt mũi đều chua xót, bóng lưng cô gái ấy, rất giống Ôn Noãn.
Quay lại nhặt đồ, Cố Khang Khang lôi Cố Dạ Thâm vào khách sạn Nhất Gia Phong Vị, nhưng nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị, anh chỉ giơ đũa lên rồi chậm chạp không gắp, rốt cuộc nửa ngày lại hạ xuống: “Khang Khang, anh ăn không vô.”
“Anh, như vậy sao được!” Khang Khang gắp chút cá xắt láy và một ít rau, “Dù sao cũng ăn một chút, bộ dáng của anh đoạn thời gian này, em đều là phải gạt cha mẹ, nếu để bọn họ thấy, sẽ khó mà nói được! Anh còn phải để cho bọn họ lo lắng nữa sao?”
Nghe thấy lời nói này, Cố Dạ Tham chỉ đành phải cầm đũa lên lần nữa, ăn một chút rau, cơm được nửa miếng, lại phun ra, anh để đũa xuống, đôi tay đè lên trán: “Khang Khang, hiện tại anh thật sự ăn không vô, một chút cũng ăn không vô!”
Khang Khang không thể làm gì, đứng dậy tính tiền: “Thôi, món ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, về nhà làm cũng được.”
Mùa xuân ở Phong Thành nhiều mưa, trước một khắc còn nắng ấm, sau một khắc bầu trời đã chuyển tối, ngay sau đó mưa phùn mù mịt bay xuống.
Sau khi hai người rời khỏi, gió khẽ thổi tới, cả trời đã là một làn mưa bụi sương mù.
Cố Dạ Thâm cởi áo khoác tây trang xuống khoác lên đầu Khang Khang, có người bên cạnh giơ điện thoại qua, nội dung nói chuyện làm động tác trên tay anh cứng lại: “Ôn Noãn, đang làm gì đó? Mình lập tức sẽ tới, giúp mình chọn mấy bồn hoa cúc tháng sáu nhé, còn có………”
Anh đột nhiên quay đầu lại, thấy rõ Hàn Triết đi sát qua mình, tế bào toàn thân anh giống như sống lại.
Hình như Khang Khang cũng chú ý tới, trợn to mắt không thể tin.
“Khang Khang, em ngồi taxi về Đại trạch trước đi.” Cố Dạ Thâm đỡ Khang Khang đến ven đường, ngăn một chiếc xe lại.
Sau khi Khang Khang lên xe, anh xách thức ăn sải bước về bãi đậu xe, thấy Hàn Triết vào một chiếc xe ở xa xa, anh lập tức chạy về phía BMW của mình, Niếp Niếp đang nằm ở trên cửa sổ chờ anh, sau khi anh tiến vào, xe Hàn Triết vừa lúc đi qua bên cạnh xe anh, anh lập tức đi theo.
Rốt cuộc, anh đã cảm thấy trái tim mình đập lại.
Xe đi về phía tây, kiến trúc các tòa nhà chọc trời dần dần thành nhà dân thấp bé, tới một mảnh ruộng đồng cây cối xanh ngắt trống trải thì đã rời khỏi Phong Thành, từ từ, tiến về phía Hoa Huỷ nơi trồng muôn vàn hoa nổi danh của Sóc Thành, mưa phùn rơi liên miên.
Cuối cùng Hàn Triết cũng dừng xe ở trước cửa một căn nhà hai tầng phổ thông, sau khi cậu tiến vào, khoảng nửa giờ đã ra ngoài, có mấy cô gái trẻ ôm hoa cúc tháng sáu để vào đuôi xe, cậu cũng không lái xe về phía đường cũ, mà trực tiếp đi dọc theo con đường phía trước.
Cố Dạ Thâm lập tức khởi động xe lần nữa, đi qua hàng nhà dân thì tốc độ của anh chậm lại, xe Hàn Triết đã không thấy bóng dáng, vì vậy anh xuống xe.
Đi tới cửa một căn nhà, anh liền thấy trong phòng có mấy người phụ nữ nông thôn đang ngồi chơi mạt chược tại một chỗ, một bàn khác có mấy cô gái trẻ đang xúm vào chơi tú lơ khơ, huyên náo náo nhiệt.
Có cô gái nhỏ xinh đẹp vậy ở bên cạnh nhìn thấy anh, lập tức cười khanh khách tiến lên: “Chào anh, tôi là A Khuyết, anh tới đặt hàng hoa sao?”
Cố Dạ Thâm khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi tới tìm người, xin hỏi ở chỗ các cô có cô gái nào tên là Ôn Noãn không?”
“Ôn Noãn?” Những người khác nghe thấy cũng nhìn sang, ánh mắt lóe lên.
Cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh anh cười lắc đầu: “Chỗ chúng tôi không có ai là Ôn Noãn, anh tìm cô ấy sao? Cô ấy là gì của anh?”
Cô ấy là gì của anh?
Cố Dạ Thâm cười khổ, nói cám ơn rồi xoay người rời đi.
Lái xe lượn một vòng quanh Hoa Hủy, trừ văn phòng cao ốc và một ít tòa nhà hai tầng, vài dặm xung quanh đều không có một căn nhà nào, đến văn phòng cao ốc hỏi thăm, cũng không có người nào là Ôn Noãn.
Cuối cùng, anh lại trở lại nơi dừng xe.
Hàn Triết gọi một tiếng Ôn Noãn trong điện thoại kia, có phải là do anh nghe nhầm không? Bia mộ Ôn Noãn rõ ràng đang ở bên cạnh Đồng Diệu!
Người chết không thể sống lại, cô sẽ có ở đây sao? Cô còn có thể ở đây sao?
Niếp Niếp nhảy vào trong ngực anh, kêu ư ử, lúc này anh mới phát hiện sắc trời đã tối, Niếp Niếp đại khái là đã rất đói bụng rồi.
Từ sau xe nhấc tới túi mua hàng, thật may là anh lo lắng Khang Khang cầm những đồ này bất tiện, nên anh đem lên xe, lấy ra hai hộp sữa tươi và một cái bánh bao, cắm ống hút vào, đem hộp sữa bò đặt ở trên ghế lót giấy ăn xung quanh trước mặt Niếp Niếp, đồng thời còn xé một miếng bánh bao để lên giấy.
Niếp Niếp vô cùng thông minh, chẳng những biết dùng ly uống sữa tươi, còn biết dùng ống hút, nó liếm hai miếng bánh bao rồi vui vẻ ngậm ống hút, trong miệng thỉnh thoảng phát ta tiếng “ư ư ư” thỏa mãn.
Rốt cuộc Cố Dạ Thâm cũng cảm thấy đói, ăn nửa cái bánh bao còn dư lại và uống một hộp sữa tươi khác.
Khang Khang gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống, anh nói đúng sự thật, cô buồn bã than thở: “Đúng vậy, tự em đi tham dự tang lễ của Ôn Noãn mà, còn ôm bình gốm đựng tro cốt của cô ấy nữa, cô ấy làm sao có thể khải tử hoàn sinh đây.”
Anh yên lặng không nói, tim như bị dao xiết chặt đau đớn, cô còn nói: “Nhưng rõ ràng Hàn Triết còn gọi Ôn Noãn trong điện thoại, thật kỳ quái.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dạ Thâm cũng không có ý định rời đi ngay, mặc dù biết rõ, nơi này không có Ôn Noãn, cô đã ngủ sâu ở nghĩa trang công cộng Tây Sơn rồi.
Sau khi Niếp Niếp ăn xong thì chơi ở trong xe một hồi liền khéo léo co rúc ở ghế lại phụ ngủ, anh đắp cho nó một cái chăn mền chuyên dụng cho chó ở trong xe, sau đó an tĩnh nghe radio trên xe.
Bỗng có người gõ cửa xe, là cô gái ban ngày tên A Khuyết kia, sau khi mở cửa xe xuống, thấy cô che dù cười nhẹ nhàng: “Anh trai trẻ, nhất định là anh chưa có ăn cơm, buổi tối chúng ta nấu cháo trứng muối thịt nạc, gọi anh vào ăn chắc anh sẽ xấu hổ, cho nên tôi múc một chút tới đây.” Cô đưa bình nước giữ ấm trong tay ra.”
Mới đầu Cố Dạ Thâm còn dùng ngôn ngữ uyển chuyển để cự tuyệt, nhưng không chống đỡ được A Khuyết trái khuyên phải khuyên: “Anh trai trẻ, tôi đều đã lấy ra đây rồi, anh cứ ăn đi, hơn nữa anh không ăn tôi sẽ vứt hết, tùy tiện vứt sẽ rất đáng tiếc, không phải sao?”
Cô gái trẻ ăn mặc nhà nông tự nhiên sẽ không có ác ý gì, vì không muốn trái ý tốt của cô, nên anh đành phải nhận, cũng không ăn ngay, A Khuyết lại đứng tại chỗ không đi, cười híp mắt: “Anh trai trẻ, anh sợ tôi hạ thuốc chuột bên trong sao, tôi đợi anh ăn xong, còn phải lấy bình giữ ấm về rửa đấy.”
“Vậy, cảm ơn cô.” Cố Dạ Thâm bất đắc dĩ, chỉ đành mở bình giữ ấm ra, cháo còn nóng, hiển nhiên là vừa đổ vào, có mùi vị rất quen thuộc xông vào mũi.
Trong lòng anh khẽ động, trước cái nhìn soi mói của A Khuyết, anh ăn một miếng, còn không kịp nuốt, toàn thân đã chấn động, anh quay đầu lại ánh mắt thâm trầm: “Xin hỏi, cháo này là tay nghề của vị nào nấu vậy?”
Chỉ một miếng, anh liền biết là mùi vị của Ôn Noãn, bình thường cô nấu cháo trứng muối thịt nạc đều cảm giác có chút mát, vì cô cho tăng thêm Bì Đản.
A Khuyết mở to mắt nhìn một cái, cười hắc hắc: “Là dì nhỏ của tôi, cũng là cô ấy bảo đưa tới cho anh.”
Cảm giác chán nản mất mác đánh úp tới tròng mắt, hương vị trong miệng Cố Dạ Thâm, hoảng hốt, mùi vị giống như vậy, giống như vậy, giống đến nỗi tim anh cũng bắt đầu co rút đau đớn.
“Tôi chờ anh ăn xong rồi sẽ quay lại lấy bình giữ nhiệt.” A Khuyết chợt nói, không đợi anh đáp lại đã giơ cao ô chạy đi như một làn khói.
Cố Dạ Thâm buồn bã, tỉ mỉ thưởng thức tư vị của cháo, càng ăn càng cảm thấy mùi vị càng giống của Ôn Noãn nấu như đúc.
Anh ăn hết toàn bộ bát cháo.
Sau đó không lâu, A Khuyết tới lấy bình giữ nhiệt, đồng thời đưa cho anh một cái chăn nhung để giữ ấm, cùng nụ cười dạt dào nói: “Dì nhỏ của tôi đoán tối nay anh sẽ ngủ trong xe, sợ anh chết lạnh, nên kêu tôi lấy cái này cho anh.”
Đại khái là người phụ nữ nhà nông chất phát lương thiện, nên mới chăm sóc như vậy với một người xa lạ.
Anh đắp chăn nhung nằm trên ghế ngồi, áo khoác đã đưa cho Khang Khang, nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc màu xanh dương, đêm mùa xuân khá lạnh, anh ngủ vẫn phải mở máy sưởi.
Ngủ cũng không an ổn, có chút mưa rơi ngoài cửa kính, hình như ở trong mộng, lại như ở ngoài mộng, lúc nửa tỉnh nửa mê, anh luôn có cảm giác mình ăn cháo trứng muối thịt nạc, lại giống như có cô gái nhỏ cầm ô đi một vòng bên ngoài xe, anh không nhìn rõ mặt cô, chỉ cảm thấy tư thái rất quen thuộc, muốn cố gắng thấy rõ, nhưng chung quanh chỉ là một mảnh tối mịt.
Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Niếp Niếp ở trong xe không ngừng kêu, bị giam trong xe hơn mười giờ, đại khái là nó bị nín đến hỏng rồi.
Khí hậu mùa xuân thay đổi rất nhiều, tối hôm qua còn mưa phùn tí tách, sáng sớm đã có nắng ấm nhè nhẹ, anh mở cửa xe, thả Niếp Niếp ra ngoài, mình cùng xuống xe theo.
Thời tiết đẹp, tấm màng mỏng che chắn đã bị để xuống, từng tảng lớn hoa cỏ nở muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp nhiều vẻ, dõi mắt nhìn lại, thật là hùng vĩ, có nhân viên của Hoa Huỷ đang bận rộn.
Niếp Niếp giống như mới từ trong lồng giam được thả, đạt được tự do xông vào trong Hoa Huỷ, bốn chiếc chân nhỏ tung tăng chạy nhảy vui vẻ, nhưng nó rất khéo léo và thông minh, mặc dù hưng phấn đến mức kêu gâu gâu, nhưng lại không xông vào giữa giẫm hỏng hoa non, chỉ chạy dọc theo bờ ruộng.
Cố Dạ Thâm cũng từ từ đi dịch bờ ruộng, gió mát mang theo từng đợt mùi hoa nhẹ nhàng thổi qua, không khí rất mát mẻ, dưới trời xanh mây trắng là một mảng biển hoa lớn, tâm cảnh tự dưng trống trải không ít.
Coi như không vì cái gì, thì ở trên xe cả một đêm, vào giờ phút này cũng cảm thấy thật đáng giá, trong nội thành nào có cảnh trống trải xa xa như vậy.
Phía trước có tiếng nói cười của mấy cô gái cùng với tiếng kêu hưng phấn của Niếp Niếp, anh lững thững đi qua, A Khuyết đang ôm Niếp Niếp ở trong ngực: “Niếp Niếp, Niếp Niếp, ngươi còn nhớ ta không?”
Trong lòng anh có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, anh không khỏi mở miệng hỏi: “Cô biết Niếp Niếp sao?”
A Khuyết ngẩng đầu, cười sáng chói: “Chào anh trai! Thời gian trước, tôi có chăm sóc Niếp Niếp mấy ngày, nó thật đáng yêu, mọi người chúng tôi ai cũng thích.”
“À....” Cố Dạ Thâm chậm rãi gật đầu, “Là người nào tốt bụng đưa nó tới đây......” Chợt, trong lúc vô tình ánh mắt anh dán lại bất động ở nơi xa, tiếp theo đó là chấn động toàn thân, hô hấp đều ngừng trệ theo.
Dưới trời xanh bao la, các loại hoa cỏ mênh mông bát ngát, biển hoa và trời xanh gặp nhau ở tận cuối đường, một cô gái mặc bộ quần áo dài màu xanh dương đứng cô đơn giữa khóm hoa, gió thổi mái tóc dài mềm mại như thác nước của cô, giống như duy nhất trong ống kính của MV.
Mệnh lệnh trong đầu chưa phát ra, anh đã nhấc chân chạy về phía cô.
Xuyên qua bờ ruộng giăng khắp nơi, lướt qua hương thơm hoa cỏ ở bốn phía, bên tai là tiếng gào thét của gió, ánh mắt của anh chỉ vững vàng khóa lại một bóng hình, dưới chân một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Cách cô chừng mười mét thì bước chân chậm dần, anh đã sớm mệt mỏi thở không ngừng, anh chậm rãi vuốt trái tim đang đập cuồng loạn, không thể nói ra được sự vui mừng cùng cẩn trọng.
Đợi tới khi chỉ còn cách khoảng ba mét, anh dừng bước chân, nhẹ nhàng, thấp giọng thử dò xét gọi: “Noãn Noãn...”
Cô gái nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu, tóc dài quét qua khuôn mặt, sau khi quan sát anh một chút, thì từ từ xoay người, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp đến sóng nước chẳng xao: “Chào anh, anh tới đặt hàng hoa sao?”
Cố Dạ Thâm ngẩn người, tiếp theo bước nhanh về phía trước ôm cô vào trong ngực thật chặt: “Noãn Noãn, là em! Lần này thật sự là em rồi!”
Anh dùng lực buộc chặt hai cánh tay làm cô đau, anh giống như hận không thể đem cô khắc vào cốt nhục, từ đó hai người sẽ không bao giờ chia lìa nhau nữa, Ôn Noãn dãy dụa một cái, không tránh được trói buộc của anh, chỉ có thể mặc cho anh ôm, lại không nói tiếng nào.
Cảm thấy người trong ngực an tĩnh không bình thường, Cố Dạ Thâm từ từ buông hai cánh tay ra, lại phát hiện Ôn Noãn đã rơi lệ đầy mặt, anh nhất thời luống cuống tay chân: “Noãn Noãn......”
Đưa tay ra muốn lau nước mắt bên má cô, lại bị tay cô dùng lực gạt ra: “Anh đừng đụng vào em, em không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Ánh mắt Cố Dạ Thâm đau đớn kịch liệt: “Noãn Noãn, anh thật sự xin lỗi em, nhìn thấy em vẫn còn sống, thì dù lập tức chết đi, anh cũng hài lòng.”
Ôn Noãn tức giận nhìn anh, tận lực tỉnh táo dùng ngữ điệu hờ hững: “Cố Dạ Thâm, anh có lỗi gì với em sao? Anh bị bệnh hiểm nghèo, tỷ lệ phẫu thuật thành công không tới 20% vừa bắt đầu sẽ mất trí nhớ, sau sẽ chết, anh không có thời gian cho em hạnh phúc, cho nên mới phí hết tâm tư đẩy em ra, còn thay em chọn kết quả tốt, tình yêu của anh cao thượng vĩ đại như vậy, làm gì có chỗ nào có lỗi với em! Em không chấp nhận ý tốt của anh an bài chẳng lẽ không phải là không biết điều!”
Cô chợt không khống chế được tâm tình của mình, gần như giận đến mức không thể kiềm chế được tiếp tục tố cáo: “Chết! Anh chỉ biết chết! Cố Dạ Thâm, anh có biết nếu như phẫu thuật thất bại, em vẫn có thể biết kết quả, cho dù anh đã đẩy em ra, nhưng đột nhiên chứng kiến bia mộ lạnh lẽo của người mình yêu, anh cho rằng lòng của em sẽ không đau sao? Nếu như anh cho rằng không đau, như vậy khi nhìn thấy bia mộ của em bên cạnh mộ của Đồng Diệu, anh có cảm giác gì! Nói cho em biết anh có cảm giác gì!”
Cố Dạ Thâm vô lực cãi lại, chỉ lần nữa đem cô đang khóc không thành tiếng ôm vào trong ngực, đau đớn xin lỗi: “Nhìn thấy bia mộ của em, anh rất đau, rất đau, đau đến mức hận không thể lập tức chết đi. Noãn Noãn, anh hiểu mình đã sai rồi, vô cùng sai.”
Ôn Noãn từ từ bình phục lại tâm tình vô cùng kích động, cọ ở trong lòng anh, lấy áo sơ mi của anh lau nước mắt, thật lâu mới tức giận ngập ngừng nói: “Còn biết mình sai, cũng không đến mức bất trị.”
Giọng nói ngữ điệu cũng phát sinh biến hóa rõ ràng, Cố Dạ Thâm sững sờ, tiếp đó là mừng rỡ, cẩn thận thử dò xét: “Noãn Noãn, em hết giận rồi?”
“Giận! Rất tức giận! Em bị uất ức lớn như vậy, làm sao có thể không tức giận chứ!” giọng nói của Ôn Noãn đầy phẫn uất, vòng hai tay qua eo của anh thắt càng ngày càng chặt, “
Giống như làm nũng lúc giận dữ, ánh mắt Cố Dạ Thâm thật sâu nhìn người trong ngực: “Được, em cứ trút hết lên anh, anh chịu, cam tâm tình nguyện chịu.”
Ôn Noãn muốn nghiêm mặt lên nổi giận tố cáo anh một phen, chợt không nhịn được cười lên, cảm thấy không khí này bị chính mình biến thành không nghiêm túc, thu lại nụ cười, giơ cánh tay lên vòng qua cổ của anh, đầu tựa vào vòm ngực anh cọ cọ, không nói một câu nào.
Thôi, anh còn có thể cho cô dựa vào đầy chân thực như vậy, thì cái gì cũng đều không cần để ý.
Cơm trưa là ăn ở trong phòng toà nhà hai tầng, đây là căn nhà của A Khuyết, hiện tại Ôn Noãn đang ở cùng cô ấy.
Lúc ăn cơm A Khuyết trêu ghẹo Ôn Noãn: “Tôi đã nói rồi, tối hôm qua vừa tự mình nấu cháo, vừa đưa chăn nhung, làm sao có thể chăm sóc như vậy với một người xa lạ được! Chẳng qua cô cũng thật nhẫn tâm, hai người náo thì có người khó chịu, để cho anh ấy phải ngủ trên xe một đêm.”
Ôn Noãn thẹn đỏ mặt, ngẩng đầu lên lại thấy con ngươi của Cố Dạ Thâm sóng cuộn phản chiếu hình ảnh rạng rỡ, trong lúc nhất thời làm cô đỏ đến tận mang tai.
buổi chiều, Ôn Noãn đổi đồng phục làm việc, cùng Cố Dạ Thâm dẫn theo Niếp Niếp đi Hoa Huỷ, công việc của cô ở đây chủ yếu là tuần tra xem các loại hoa có bị gãy dập, hư hỏng hay bị côn trùng phá vào cuối chiều hay không, nếu phát hiện thì sẽ kịp thời xử lý, tránh ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của các cây hoa khoẻ mạnh.
Nơi này được chia làm năm khu vực lớn là đông tay nam bắc và trung tâm, cô và A Khuyết cùng mấy cô gái nhỏ phụ trách khu phiá đông.
Cố Dạ Thâm cũng vén tay áo lên nhặt những cành hoa bị hư hại, mỗi ngày đều tuần tra một lần, hoa cỏ ở Hoa Huỷ mọc rất tốt, hai người giống như đang đi ngắm hoa cỏ vậy.