“ Hai vị tiểu thư, xin làm phiền chút ” người phục vụ được gọi A Khuyết bưng một cái khay mang tới, lễ phép đặt trước mặt Ôn Noãn:“ Đây là do bếp trưởng điểm tâm của chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này thưởng thức bánh ngọt . ”
Ôn Noãn cùng Cố Khang Khang đồng thời trợn to mắt nhìn đến bánh ngọt đặt trong dĩa ước chừng kích cỡ như một chén cơm lớn, không phải bởi vì bánh ngọt chế biến có nhiều điều mới lạ mà là xung quanh trái cây viền lên vành bánh ngọt, ngay chính giữa bánh dùng kem màu đỏ xuất ra một cách rõ ràng “ Ly hôn vui vẻ ” bốn chữ.
Ôn Noãn nhíu mày nhìn Cố Khang Khang ý nói: đây là chủ ý của cậu?
Lần trước đã ăn mừng lần này còn ăn mừng nữa, mặc dù không tính là thương gân lỗi cốt, nhưng tốt hơn là đừng xát muối lên mặt như vậy có chút không nhân đạo nha!
Cố Khang Khang trả lại cô ánh mắt thật oan uổng, đồng thời mãnh liệt lắc đầu giơ hai tay bảo đảm: tuyệt đối không phải là mình nha!
Ôn Noãn buồn bực .
Vừa rồi cô cùng Khang Khang đối thoại bị vị bếp trưởng kia nghe đi, nhưng vì cái gì trừ Khang Khang còn có người vui lòng khi thấy cô ly hôn ? Quay đầu hướng đến người phục vụ A Khuyết : “ Là do ý vị bếp trưởng kia của các người đây?”
A Khuyết mỉm cười một cách công thức hóa: “ Tiểu thư, anh ta đưa bánh ngọt tới đây lúc đã tan việc, anh ta nói nếu như cô hỏi tới, thì nói lại rằng sau này sẽ có cơ hội gặp mặt . ”
Ôn Noãn còn đang hoang mang không hiểu, Cố Khang Khang ở một bên nháy mắt đi nháy mắt lại, khóe miệng co quắp trêu ghẹo: “ Noãn Noãn, cậu nói thử xem có phải hay không vị bếp trưởng điểm tâm kia coi trọng cậu? Xem đi xem đi, nhất định là do con rắn hoàng đạo kia tới lúc phát huy tác dụng, chỉ nhìn thời gian này xem, lập tức thuyên chuyển cho cậu có số đào hoa . ”
“ Khang Khang cậu nói nhăng nói cuội gì đấy! “ Ôn Noãn lườm cô một cái, nhưng cũng cảm thấy bối rối, thật kỳ hoặc mà.
“ Tốt thôi, mình không nói bậy.” Cố Khang Khang lưu chuyển con ngươi, “ Đúng rồi Noãn Noãn, tóm lại hiện cậu ở mãi khách sạn cũng không phải biện pháp, mình vài ngày trước có lưu ý xem được một căn nhà, chốc lát mình dẫn cậu đi xem thử, tiểu khu đó hoàn cảnh không tệ nha, tiền thuê cũng không đắt . ”
“ Ừhm!” Ôn Noãn gật đầu, dịu dàng mỉm cười, “Cám ơn cậu, Khang Khang.”
“ Ngốc nha.” Cố Khang Khang đưa tay dính đầy kem véo mặt cô, “ Bà chị đây là thượng đế phái tới chăm sóc cậu thật tốt, cậu muốn cảm tạ, đi mà cảm tạ ngay thượng đế thì tốt hơn.” Nàng ta vui thích nháy mắt mấy cái, lộ ra bộ dạng nghịch ngợm.
Ôn Noãn bị nàng chọc cười, đúng vậy, Cố Khang Khang thật sự là thượng đế phái tới chăm sóc cô.
Quen biết Cố Khang Khang là vào thời điểm không lâu sau tang lễ của Đồng Diệu. Khi đó cô cả ngày canh giữ ở trước mộ Đồng Diệu, dù người nhà khuyên như thế nào cũng không chịu rời đi, cha mẹ không cưỡng được cô chỉ có thể yên lặng nhìn cô như thế mà rơi lệ. Cho đến có một ngày, cơn mưa đối lưu(*) vào hạ đỗ xuống, vốn mặt trời đã quá chói chang, cô tiếp xúc với ánh nắng nhiều ngày lại không ăn uống rốt cục chịu đựng không được ngất xỉu trên đất.
(*) Mưa đối lưu: mưa rơi phần lớn từ mây vũ tích hình thành bởi dòng đối lưu, thường là mưa rào, với lượng mưa khá lớn trong thời gian ngắn, xuất hiện vào mùa hè, mưa đối lưu thường ứng với dông nhiệt. (Theo daitudien.net)
Khi tỉnh lại cô đã ở trong một gian phòng lịch sự tao nhã, mở mắt ra liền thấy bóng dáng bận rộn của một cô gái có lẽ tuổi tác cũng xấp xỉ so với cô , vóc người yểu điệu, ăn mặc thoải mái tùy ý, tóc buộc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái.
“ Cô là ai ? Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Cô yếu ớt hỏi nhỏ.
Cô gái thấy cô tỉnh lại, lập tức chạy tới đỡ cô dậy. Sau đó lộ ra nụ cười đầy vẻ vui thích: “ Tôi là Cố Khang Khang, ở khu mộ Tây Viên thấy cô té xỉu, nên mới mang cô trở về đây. ” Cô nàng vừa nói vừa cười khẽ nháy mắt mấy cái.
Lần đó cô ở lại nhà Khang Khang vài ngày đến khi thân thể khá hơn chút, sau đó cô được đưa về nhà, và kể từ đó Khang Khang thường đến tìm cô. Thời gian sau cũng không biết thế nào cô cùng Cố Khang Khang đã trở thành bạn thân.
Khang Khang so với cô lớn hơn vài tháng, làm việc thì hấp tấp, thường thích lấy tư cách chị gái đối xử với cô, cô ấy quả thật cũng giống như một người chị. Lúc Ôn Noãn đã thân thiết như em gái, cả hai đã cùng nhau trải qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc sống, vẫn luôn là cô ấy ở bên cạnh khuyên nhủ cô, ủng hộ cô, chăm sóc cô, khích lệ cô.
Sau này cô mới biết, thật ra thì khi đó Khang Khang cùng bạn trai đi lại bốn năm vừa chia tay không lâu, nhưng coi như là phải rơi lệ, cũng nhất định là mang theo nụ cười, không ở trước mặt cô lộ ra bi thương tâm tình, về phần này thật sự để cho cô đặc biệt cảm động và cảm kích cô ấy.