Edit, Beta: Min
XT, cổng thông tin esport hàng đầu Trung Quốc.
Xưa nay trên trang chủ luôn khiến người xem hoa cả mắt, với hàng loạt hình chấm trên bảng biểu ngữ quảng cáo. Ngoại trừ các tin sự kiện, thì là các ông bố kim chủ nạp vào lượng lớn tiền của đang tranh tài khoe khoang.
Nhưng hôm nay, đầu trang chủ lù lù bất động một tin đã liên tục trồi lên hơn sáu tiếng đồng hồ.
Chỉ vỏn vẹn một tin.
Nền đen, chữ trắng, thấy mà rợn người—-
【LIAR giải nghệ.】
Trên vô vàn màn hình máy tính, người người dại ra, run rẩy chầm chậm di chuột click vào.
Một tấm áp phích đen xì nhảy ra.
Trên đấy là một bức hình chụp góc nghiêng.
Ảnh chụp là một người đội mũ lưỡi trai, bên tai trái người nọ đính một chiếc khuyên tai đá đen hình chữ “L”. Gương mặt nổi tiếng với tất cả người chơi trong khu vực Trung Quốc—người đàn ông này trước màn hình ống kính quanh năm không bao giờ bỏ chiếc khẩu trang đen đi.
Dòng chữ in thuần một màu trắng: LIAR.
Mũ lưỡi trai và khẩu trang gần như che kín mặt anh.
Chỉ để lộ ra bên ngoài đôi mắt đen nhánh và lạnh lùng.
Dưới ảnh chụp chi chít dòng chữ nho nhỏ, ghi chép lại sự nghiệp cuộc đời anh:
******
Liar, đi rừng đẳng cấp thế giới, huyền thoại số một giải LPL(*).
(*) LPL là tên viết tắt của giải đấu League of Legends Pro League. Đây chính là giải đấu vô địch Liên Minh huyền Thoại lớn nhất tại Trung Quốc đại lục.
Mười sáu tuổi gia nhập chiến đội ZXN, sau khi nhập đội thì có sự đột phá liên tục, chiếu cố toàn cục, giúp ZXN năm đó đạt cúp quán quân thế giới giải đấu S(*). Vừa ra mắt lập tức đứng trên đỉnh cao.
(*) Giải S là tên gọi khác của giải đấu Liên minh huyền thoại.
Khi ở đường Jungle thì xuất quỷ nhập thần, thu thập vô số đầu người, được gọi là “Top 1 đi rừng”
Nhập đội một năm, dựa vào khả năng siêu thần cùng với tốc độ tay thuộc hàng top, Liar đã trở thành trung tâm của đội, tiếp nhận vị trí chỉ huy, tiến lên với tốc độ khủng bố.
Năm thứ hai, Liar dẫn đội đi lấy đầu địch, thành công giữ chức quán quân giải S, duy trì kỷ lục không bị giết lần nào, nổi bần bật trong những cuộc thi đấu quốc tế, được phong danh “Đi rừng số 1 thế giới”.
Năm thứ ba, tay Liar ngoài ý muốn bị thương. Cùng lúc đó trong trận tứ kết cuộc thi S, kỷ lục không bị giết lần nào của Liar chính thức bị phá vỡ thì ZXN mới lọt vào trận bán kết. Đến trận chung kết, quán quân tụt khỏi tay.
Ngày một tháng tám, hợp đồng ba năm của Liar và chiến đội kết thúc, tuyên bố giải nghệ.
*****
Đến hai từ “Giải nghệ”, tấm áp phích không còn viết thêm nữa.
Trên tấm áp phích, là một gương mặt tái nhợt.
Trong một buổi sáng, toàn bộ cư dân mạng bị tin tức này làm cho long trời lở đất.
Các cổng thông tin, các trang web với nền tảng về game khóc lụt trời.
Lần đầu tiên trên trang chủ của chiến đội ZXN mà Liar trực thuộc bị “nổ sập” vì sự tức giận của fan. Trong phần bình luận có người khóc thét, có người đau lòng nên mắng la, cũng có người nghiến răng nghiến lợi vỗ tay tán thưởng.
【Đây không phải là sự thật. Tôi không tin đâu.】
【Có ý gì chứ, đừng làm e sợ, sau này….chúng ta không còn được nhìn thấy Liar thi đấu nữa ư?】
【ZXN lăn ra đây giải thích đi! Tại sao lại muốn Liar giải nghệ?! Hai lần đạt quán quân còn là công thần lớn nhất, top một khu vực thi đấu LPL! Khả năng chỉ huy và thao tác có thể nói là truyền nhân trong vị trí đi rừng! Năm nay cậu ấy còn chưa đến hai mươi, dù tay có bị thương đi nữa thì cũng còn quãng thời gian sau này! Người như thế mà mấy người muốn từ bỏ, điên rồi đấy à??】
【Có tam quan không hả hả hả!】
【Thần L mà không còn nữa thì tôi đi nhảy sông đây, tôi nói thật đó, hu hu hu hu】
【Chỉ là một lần thất bại thôi mà. Bị thương thì dưỡng, có sai thì sửa, thần L chúng tôi theo các người từ thuở mới vào nghề, cầu xin công ty đừng từ bỏ mà.】
【Ha ha ha đây là thần trong miệng mấy mày đấy à? Hy vọng của khu thi đấu LPL? Mắc cười chết cha tao, thôi thì đi về ăn kẹo với bà đi!】
【Lầu trên là thằng con hiếu thảo nhà ai rơi rớt đấy, có bản lĩnh thì báo tên ID và fan tuyển thủ chiến đội nào đi? Tao muốn nhìn xem chiến đội thi đấu LPL nhà ai mà trâu bò thế, nuôi được chó dám chê top một à?】
【…..】
Trong vô vàn các bình luận oán giận, không cam lòng, tức giận, đột nhiên nhảy ra một cái bình luận mới nhất, chiếm lấy tầm nhìn của mọi người.
【Lê Tử mở livestream.】
Bình luận này vừa xuất hiện, tương tác tăng vọt.
【Hu hu hu, cái biệt danh mà Lê Tử đặt cho Liar quả thật không sai mà, tên khốn giới Esport, hoàn toàn xứng đáng luôn!】
【Lê Tử? Lại là kẻ vô danh nào nữa?】
【Anh Lê mà bạn cũng không biết à, có vẻ như bạn không hay chinh chiến trong các bot hay các bảng xếp hạng nhỉ?】
【Đây, để phổ cập kiến thức cho—-Lê Tử, streamer ký hợp đồng với nền tảng XT, ADC(*) không chuyên top một. Báu vật trần gian, dựa vào tấn công. Đồng thời cũng là fan nữ đu livestream và trèo top số một của thần L, tặng 2000 tên lửa mà cứ như tặng mấy cái pháo hoa 2 đồng 5 xu một cái vậy. 】
(*) ADC: (2): ADC là viết tắt của Attack Damage Carry nghĩa là Xạ Thủ Gánh Team.
【Ha hả, cứ chém gió đi.】
【Chỉ biết ké fame Liar, ói vào.】
【Ai biết được cái vẻ ngoài kia là do trang điểm hay photoshop? Fan thì nịnh bợ, y chang idol. Idol càng không biết xấu hổ, ngày nào cũng vào kênh livestream của thần L để tìm cảm giác tồn tại, mà Liar có liếc mắt nhìn cô ta được cái nào sao?】
【……】
Cái bình luận này vừa lúc giúp cho chiến đội ZXN giảm được một lượng fan nóng nảy.
Trên mạng cả đám khóc hết nước mắt, lại bất hạnh không có chỗ phát tác, vào lúc này như được tiêm máu gà, lấy nước mắt làm nước miếng, căm giận chui vào trong kênh livestream của kênh 【Lê Tử】 thuộc nền tảng XT.
Mới vừa vào, đã nghênh đón gương mặt xinh xắn động lòng người.
Đẹp sao mà đẹp luôn.
Khác với những gương mặt tiêu chuẩn của các ngôi sao streamer mạng nổi tiếng, cô gái trên màn hình có vẻ ngoài lai tây căng mọng.
Ngũ quan lập thể. Đôi mắt hạnh no đủ, khóe mắt xếch lên rất tự nhiên, con ngươi đen nhánh, mũi cao, chóp mũi cong cong, đôi môi đỏ mọng tự nhiên không tô son, nom vô cùng động lòng người.
Báu vật nhân gian, quả là danh bất hư truyền.
Và danh hiệu tấn công lại càng không phải giả.
Vào livestream rõ ràng thấy được, mái tóc xoăn dài qua vai được nhuộm màu trắng ngà, tóc cột đuôi ngựa.
Lớp make up trên mặt còn khoa trương hơn, có điều không giống như mấy chủ kênh livestream da trắng môi đỏ, mà màu nhuộm làm cô trông cứ như một cô nhóc con thích nghịch ngợm—–từ chóp mũi đến hai bên má, makeup lấp lánh phát sáng, nhìn rất chói mắt.
Những mỹ nhân bình thường thật không thể tự ‘làm hư’ bản thân như thế này được.
Người nào mới vào kênh livestream này để đi bạo phá chủ kênh cũng phải sững sờ bởi vẻ đẹp này, mà cô gái trước màn livestream đã sắp xếp xong, đang chiến đấu với làn đạn(*).
(*) Làn đạn trên màn hình khi livestream sẽ tương tự như hình bên dưới.
“Tên khốn giới Esport?”
Kênh livestream vang lên giọng nữ trong trẻo, không phải quá đặc biệt nhưng nghe rất êm tai.
Đàm Lê tiện tay nổ cái xe pháo. Đầu lưỡi chạm vào viên kẹo nén, viên kẹo lăn nửa vòng.
“Đúng thế, là biệt danh mình đặt cho Liar.”
“Tại sao á? Còn có thể là tại sao nữa?”
Một tiếng cười khẽ, theo dàn âm thanh chất lượng cao chui vào lỗ tai của những người xem livestream. Tiếng cười như lông chim nhỏ, cào cào làm tim ngứa ngáy.
Mà trước màn ảnh, Đàm Lê nhanh chóng thu đầu ADC đối phương, ngưỡng mặt cười vừa nghịch ngợm vừa mĩ miều, không tim không phổi.
“Chơi game thôi mà đẹp trai như vậy đấy, lại không yêu đương, làm thương tổn biết bao trái tim thiếu nữ? Anh ấy không phải tên khốn số một Esport thì còn ai nữa?”
Làn đạn ngày càng chằng chịt. Khóc có cười có mắng cũng có, fan của Đàm Lê bị chìm trong đám đông người qua đường vào đóng đô.
Quản lý kênh bấy giờ phải bận tối mặt tối mày.
Ấy thế mà Đàm Lê còn bình tâm đùa giỡn, thỉnh thoảng chọn đại một câu hỏi để trả lời.
“Mình và Liar có ân oán cá nhân không ư? Đương nhiên là có rồi.”
【Xin hãy trả lời đúng trọng tâm đi.】
【Lại nữa, cô ta lại đến ké fame thần L rồi.】
【Thần L giải nghệ mà cô ta tươi cười xán lạn thế đấy, còn tự nhận mình là fans Liar, tao nhổ vào!】
【Xem như trước kia mắt tôi mù rồi.】
【……】
Những trận bão chửi rủa thế này Đàm Lê làm như không thấy.
Đầu lưỡi chạm vào viên kẹo đã sắp tan, chỉ còn lại một mảnh nhỏ, được cô đè xuống lưỡi khẽ liếm.
Cười đến mĩ miều.
“Ngày kỷ niệm Liar nhập đội, bố đây ngồi xổm trong kênh livestream của anh ấy tặng mấy cái tên lửa liền, ngón tay bị chà sát muốn hư luôn, chỉ để đổi lấy một câu của anh. Mình yêu cầu anh ấy tùy tiện tỏ tình một câu thôi, có lệ cũng được nốt. Kết quả thì sao, mấy bạn nhớ chứ?”
Làn đạn trên kênh ngừng một giây.
Sau đó là chuỗi spam ha ha ha, rưng rưng nước mắt, hả giận, trào phúng, muốn cái gì cũng có.
Ai mà không nhớ rõ, dù sao lần đó cũng náo lên đến hot search. Si tâm bao lâu lại đổi lấy một câu mà phải thông qua quản lý kênh truyền đạt lại ——
“Bảo cô ta tìm ác mộng đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Nghe thấy những lời này, bọn họ đã có thể tưởng tượng ra được vị lãnh cảm giới esport kia đã dùng dáng vẻ không để bụng, cười lạnh một tiếng nói ra.
Trong phòng livestream, đối diện màn hình đang nóng nhiệt, Đàm Lê chầm chậm xoa ngón tay vùi mình trên ghế gaming(*).
(*) Ghế gaming
Một lọn tóc xoăn trắng rơi xuống sượt qua đôi mắt, sắc môi nhẹ màu, thiếu chút khí sắc.
Cô lại không quá để ý, cắn cắn môi.
“Anh ấy kêu mình nằm mơ đó, thù này lớn lắm.”
Làn đạn vẫn chi chít như cũ.
Cho đến khi có một acc clone hiện lên phía trên màn.
【Trên trang đầu của ZXN báo Liar giải nghệ, Lê Tử thấy rồi chứ.】
Đàm Lê không ngừng nắn bóp ngón tay đột nhiên khựng lại.
Mấy giây yên lặng trôi qua, cô cong cong mắt cười: “Thấy chứ, trên đấy viết hết cuộc đời sự nghiệp Liar ra cứ như tưởng niệm đến nơi vậy mà.”
Tĩnh mịch.
Sau hồi lấy lại tinh thần, quản lý kênh muốn nứt toác cả đầu, làn đạn cũng hoàn toàn chật kín.
【Lê Tử cô có trái tim không hả】
【Không ké fame thì chết à??】
【Uổng công tôi vừa tặng cô quà! Thôi xem như cho chó ăn đi!】
【Vậy mà còn giả fan thần L cái gì! Thiếu chút fame đó à! Xứng đáng Liar không thèm liếc nhìn cô!】
【……】
Trong tiếng chửi rủa, Đàm Lê lại mở một acc trên weibo ra.
“Theo hỗ trợ đánh với em mấy trận.”
“Mấy trận?” Đối phương trả lời rất nhanh.
“Không biết.”
Đối phương trầm mặc vài giây, nhắc nhở: “Cố tình đồ sát(*), phải cẩn thận không thì sẽ bị báo cáo tài khoản đấy.”
(*) Đồ sát như kiểu đi giết người một cách vô cớ, đồ sát 1 người nhiều lần hoặc nhiều người.
“…”
Đàm Lê cong cong miệng, trên chóp mũi make up chói sáng, như khóc như cười.
Cô chậm rãi đánh máy: “Tùy ý đi.”
【Đồ sát? Tôi không nhìn lầm đấy chứ, thế kỷ nào rồi mà còn chơi trò trắng trợn thế nữa?】
【Ha ha, cho dù có là tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp đi chăng nữa, mà không có ADC hỗ trợ thì có khác trẻ mồ côi không. Tùy tiện gọi là hỗ trợ đôi đã muốn tiến đến đồ sát, cô cho rằng bạn cô là hỗ trợ cấp thế giới đấy à? 】
【Lúc trước cũng không biết xấu hổ mà đi ké fame Liar thế này đấy.】
【Cô cũng xứng đáng là fan Liar à?】
【Liar xui tám kiếp mới gặp phải loại fan như này đây!】
【……】
Đổ thêm dầu vào lửa.
Những lời bình luận nhục mạ chiếm cứ hết màn hình, quản lý kênh gần như muốn khóc luôn rồi, trực tiếp chui vào kênh của Đàm Lê muốn xử lý.
“Quản lý kênh không cần báo cáo đâu.”
“….”
“Cứ để cho bọn họ mắng.”
“….”
Làn đạn tĩnh mịch vào giây, sau đó gần như bùng nổ.
Mảnh kẹo cuối cùng tan vào giữa làn môi, hóa thành hư không.
Đầu lưỡi vắng vẻ.
Đàm Lê liếm liếm khóe môi, trên đôi môi hiện lên một lớp nước mỏng.
Cô nghĩ,
Miếu thần sụp rồi,
Có nên gọi anh rủ lòng thương phân phát cho con dân đang tuyệt vọng không.
*
Mắng lần này là mắng từ sáng đến tận tối.
Bên ngoài cửa sổ trời đã hừng đông, bên trong phòng được ánh chiều tà từ phía tây mạ xuống bên cửa.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có tia sáng ảm đạm từ màn hình đang phát livestream.
Làn đạn trên màn bấy giờ chỉ còn linh tinh vài cái bình luận, ảm đạm u ám cứ như một đất nước bị tàn sát.
Nói đồ sát thì chính là đồ sát.
Giết dư cả người.
Trong kênh livestream còn chừng mấy chục nghìn người, cả căn phòng an tĩnh như đang hành hương.
Đàm Lê live cả ngày trời, từ sáng sớm đến giờ chưa uống được ngụm nước nào, trên chóp mũi và hai bên má gần như mất đi huyết sắc, ấy thế mà vẫn mỹ miều như bức tranh sơn dầu.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Viên pha lê cuối cùng nổ tung.
Xếp hạng một.
Đàm Lê ngồi không biết bao lâu, sau đó mới hoàn hồn.
Cô trượt dài trên ghế gaming, ngón tay cương cứng chầm chậm siết lại, đốt ngón tay trắng bạch.
Làn đạn lại trở nên sôi nổi.
Những bình luận chê cười mắng nhiếc tức giận bị che phủ bởi bình luận “trâu bò quá”, Đàm Lê lại làm như không thấy.
Cả ngày không được uống nước, cô đỡ cạnh bàn đứng dậy.
Một góc nhỏ trên màn hình, mái tóc đuôi ngựa trắng ngà bay giữa không trung, hai bên má cô gái nhiễm màu tươi sáng, và cô thì cười phóng túng, tuy khoa trương nhưng rất diễm lệ.
“Ngừng hoạt động! Tương lai sẽ không quay lại nữa.”
Màn hình tối đen.
*
11:54 tối.
Thân là một trong những trường đại học top đầu của nước, đại học F tuy chưa chính thức khai giảng nhưng trong trường đã có không ít sinh viên.
Có điều cũng chỉ vào ban ngày.
Gần về khuya, khuôn viên trường những ngày chưa khai giảng trống trơn. Siêu thị trong trường đóng cửa, nhà ăn thì càng khỏi phải nói.
Dạ dày réo như hát.
Đàm Lê quơ quơ hộp kẹo nén trong tay, không tiếng động.
Hết rồi.
Cơm có thể không ăn, nhưng kẹo không thể không có.
Đàm Lê hạ quyết tâm, trùm áo khoác vào mình xoay người đi ra cổng trường.
Cách cổng trường ở phía tây 300 mét, có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Khi chuông gió treo trên cửa hàng vang tiếng ‘tin tin’, đồng hồ đối diện cây kim phút đã điểm hơn một phần tư đồng hồ.
Đàm Lê bước vào trong tiệm.
0:15 thì cũng xem như là khuya.
Trong cửa hàng tiện lợi không có người, sau quầy tính tiền có một nhân viên đang ngáp, khu thực phẩm có một người vóc dáng nhỏ bé nhìn không ra nam hay nữ.
Đàm Lê đi đến trước quầy.
Chọn một hộp kẹo vị blueberry, lúc quay đầu lại quầy tính tiền, thì bạn nhân viên ban nãy vừa ngáp bấy giờ vẫn còn ngáp dở đang ngây ngốc há mồm nhìn cô.
Cũng không biết là vì sợ màu tóc của cô, lớp make up, hay là khuôn mặt cô.
Đàm Lê không quá để bụng.
Cô cười xán lạn: “Tôi đẹp thế này thì có thể được miễn phí chứ, anh trai nhỏ?”
Tiếng chuông gió vang lên quấn lấy giọng nói của cô.
Liếc mắt có một thân ảnh thon dài bước vào trong tiệm, rồi dừng lại chỗ cô.
Một hai giây sau người nọ ngoảnh đầu lại.
Đàm Lê không quay đầu, cô từ đó đến nay quái đản nên còn lâu mới thèm để ý đến việc người ta nghĩ gì về cô. Chờ cậu nhân viên đỏ mặt quét mã lấy tiền, Đàm Lê mới vừa ý lấy hộp kẹo lên, khi cho vào túi lại vô tình giương mắt nhìn.
Quầy sau lưng là quầy thuốc lá.
Trên quầy có một lớp kính phản chiếu, một người đàn ông mặc áo khoác mỏng đen và mũ đen đi lướt ra sau cô.
Đàm Lê chợt hốt hoảng.
Trước màn hình Liar chưa từng cởi bỏ lớp khẩu trang màu đen, nhưng cô đã từng nghiên cứu qua góc nghiêng sườn mặt của anh vô số lần rồi.
Nếu tháo ra, thì tuy mơ hồ thôi, nhưng hẳn là người ấy sẽ có một cái mũi cao thẳng và khuôn mặt sắc bén, biểu cảm lạnh nhạt…
Đàm Lê chưa kịp tưởng tượng xong.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét bén nhọn muốn rách màng nhĩ cô:
“Bắt lấy bắt lấy——cướp!”
“?”
Đàm Lê hoàn hồn.
Vóc dáng bé nhỏ ở khu thực phẩm không biết tự bao giờ đã xuất hiện bên cạnh cô, hắn đội cái mũ trùm đầu kéo khóa kín đến mũi.
Trong tay hắn cầm một cây dao rọc giấy như cái bút chì, tay còn run lẩy bẩy.
Nhân viên bị dao rọc giấy chĩa vào ngây dại, máu trên mặt gần như rút sạch trông trắng bệch.
Cậu hoảng sợ nhìn Đàm Lê.
Đàm Lê khựng lại rồi vô tội buông tay: “Tuy tôi nhìn giống thiếu nữ bất lương, nhưng nhất định sẽ không chọn đồng đội run thế này đâu.”
Hai người trong quầy không kịp phản ứng lại, Đàm Lê lấy một viên kẹo trong hộp ra, cho vào đầu lưỡi cuốn lấy, sau đó lọt vào trong.
Cô nghiêng nghiêng đầu.
Mái tóc đuôi ngựa màu trắng quét qua không trung.
Gương mặt hiện lên nụ cười diễm lệ.
Vóc dáng nhỏ bé đang cầm dao rọc giấy kia vừa kịp nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mỹ miều, và nụ cười động lòng người nọ.
Khuỷu tay căng cứng, sau đó trời đất quay cuồng.
“Rầm.”
Vóc dáng nhỏ bé bị một cái quật vai nặng nề ngã trên nền sứ trắng, còn không kịp rên lấy một lời.
Nhân viên cửa hàng há hốc mồm.
Dúm tóc không nghe lời kia lại rũ xuống, môi dưới Đàm Lê nhếch lên thổi bay nó đi, rồi lười nhác vén qua khỏi mi mắt.
Cô vỗ vỗ tay đứng dậy, chợt đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Cách mấy mét ngay quầy đông lạnh.
Người đàn ông nọ nghiêng thân, mái tóc đen lộ ra vầng trán sắc lạnh, đuôi lông mày sắc lẹm giấu nhẹm trong làn tóc mái.
Mà đôi mắt nọ, lại cực kỳ giống với Li….
“Suytttttt.”
Cánh tay Đàm Lê đột nhiên tê rần.
Vóc dáng nhỏ nằm trên mắt đất cuộn tròn lại không biết đã bò dậy tự lúc nào, dao trên tay sượt qua khuỷu tay cô.
Trên làn da trắng như tuyết, nháy mắt xuất hiện một vệt máu.
Màu đỏ tươi chảy ra.
Lách tách, lách tách.
Hai giọt máu làm ướt nền sứ trắng.
Hết thảy mọi sự cũng chỉ mới có vài giây trôi qua.
Nhìn thấy máu, cái tên nhỏ người theo bản năng la lên rồi bừng tỉnh lại, quái dị hét lớn xoay người chạy ra khỏi cửa hàng.
Mà nhân viên sau quầy tính tiền bấy giờ mới hoàn hồn lại, chưa hết kinh hãi run run giọng: “Cô ơi, tôi…tôi gọi điện thoại cho… cảnh sát giúp cô được không?”
Đàm Lê không đáp, thậm chí còn không quan tâm đến cái tay chảy máu của mình.
Cô ngẩng đầu rất cố chấp nhìn người đàn ông đang đứng cách mình mấy mét kia—-tầm mắt cô nhìn thẳng tắp bên tai trái của anh, ánh nhìn tựa như mang theo thâm thù huyết hải lắm.
Nhưng không có.
Không có cái khuyên tai đen đính đá kia. Nhìn càng sâu, vành tai trơn bóng, trắng bạch lạnh lẽo. Một vạch xước còn không có chứ đừng nói đến lỗ khuyên.
Anh ta không phải anh.
Đàm Lê cắn viên kẹo trong miệng.
Ngọt phát khổ.
Cô ngồi dậy, vệt sáng thấm nơi chóp mũi, Đàm Lê nhìn nhân viên cười khinh thường: “Báo cảnh sát cho tôi? Vậy thuận tiện có nên gọi thêm 120 cho tôi luôn không??”
Nhân viên ngây ngốc không phản ứng lại.
Đàm Lê nâng tay, nhìn vết máu nhàn nhạt chảy xuống rồi khô đi lưu trên đầu ngón tay.
Cô tùy tiện đảo mắt nhìn quanh: “Băng cá nhân để ở đâu?”
Nhân viên đờ đẫn chỉ qua một hướng.
Đàm Lê đi đến, bóng dáng thoăn thoắt lưu loát, không hề lưu luyến chút nào.
Khi cô cầm băng cá nhân lại quầy tính tiền, người đàn ông vừa nãy đã không còn trong tiệm nữa rồi.
Nhân viên tiệm luống cuống nói lời cảm ơn với cô, kinh sợ tiễn cô ra cửa.
Cứ như tiễn một ôn thần.
Gió đêm hiu hiu lạnh.
Thấp thoáng vài ngọn đèn đường dưới tán cây nom tăm tối quá.
Đàm Lê ra khỏi tiệm được vài bước thì chợt nhớ mình quên mua đồ ăn rồi, nhưng lại lười quay lại. Miệng vết thương mới đầu còn chết lặng nay bắt đầu ẩn ẩn đau.
Cô cong cánh tay bị thương lên, cắn mở băng cá nhân, cúi đầu dán lên vết thương.
Một tay dán băng cá nhân có hơi khó, vua thao tác trong làng game nghiệp dư cũng không cứu vớt được.
Đáy lòng Đàm Lê chết lặng đè miếng dán, bỗng dưng cảm thấy cả người thật bức bối.
Vết máu dưới tầm nhìn của cô càng thêm mở rộng.
Giống như tan trong nước, sau đó chầm chậm tụ lại, thành hình, biến thành một mảnh đen nhánh, trông thật nổi bật trên làn trắng.
【Liar giải nghệ】
Trước mắt Đàm Lê tối sầm, bước chân bỗng loạng choạng.
Đói cả ngày trời, thần tụt huyết áp vừa lúc cũng nhớ đến cô rồi.
“Bịch”.
Đàm Lê đâm sầm vào một vòm ngực xa lạ.
Phản lực càng khiến Đàm Lê hoa mắt lùi về sau nửa bước. Lực đạo trên đùi mềm nhũn, tia ý thức duy nhất đã cứu vớt cô không ngã khuỵu xuống mặt đất.
Nhưng trước khi thân thể hôn đất thì có một bàn tay kịp thời chống đỡ bả vai cô.
Đàm Lê hoảng hốt thấy rõ.
Là người đàn ông ở cửa hàng tiện lợi nọ.
Đứng dưới tán cây ven đường, Tần Ẩn nhíu mày dời mắt đi: “Tôi đến trường rồi, cậu tới đây rồi nói tiếp.” Tay trái cầm di động tắt đi, cuộc trò chuyện bị anh cắt ngang.
Sau đó Tần Ẩn hạ mắt nhìn.
Thấy cô nàng được anh đỡ ở bên phải mình. Cô cúi đầu lặng yên. Mái tóc trắng ngà xoăn tít rũ xuống cần cổ trắng nõn, vài lọn dính lên xương quai xanh của anh, dưới ánh đèn đường nghiễm nhiên trở thành một quang cảnh ái muội.
Nhưng tâm tình Tần Ẩn bấy giờ không tốt lắm.
Giữ người là phản ứng tự nhiên của anh, sau khi giữ được thì anh lại muốn buông ra ngay.
Nhưng Tần Ẩn nhẫn nhịn.
“Cô bị gì sao?”
“….”
Đàm Lê nghe thấy trên đỉnh đầu có một âm thanh như bay đến từ chân trời. Trầm thấp, từ tính, và lạnh lùng. Một chút lưu luyến dưới làn gió đêm lạnh, tựa đầm lầy thật dễ khiến con người ta sa chân vào.
Không vùng ra được khỏi đầm lầy này, cô đã nhảy vào cái đầm khác.
Đàm Lê chậm rãi ổn định lại thân thể, lùi về sau nửa bước.
Lọn tóc trắng kia lại rũ bên má cô, dính ngay trước khóe môi.
Cô khẽ hé miệng nhưng không nói gì.
Bàn tay đỡ nơi sườn vai cô không chút do dự rút lại, thậm chí cô còn cảm nhận được cái lạnh thấu xương tựa đêm đen.
Người nọ xoay người rời đi.
【Bảo cô ta đi tìm ác mộng đi, trong mơ cái gì cũng có.】
Liar.
Kẻ lừa đảo.
Người cũng như tên.
Trong mơ nào có anh đâu.
Sau này, trong tầm mắt cũng chẳng còn anh nữa.
Miếu thần sụp đổ rồi.
Tín đồ đã không còn chỗ dung thân.
…
Đáy lòng bị đập cho tan nát.
Cảm xúc tiêu cực cả ngày trời, vào khoảnh khắc này rốt cuộc đã tràn bờ đê.
Trong miệng trống vắng.
“Liar, tên khốn nạn này!!”
Cách mấy mét ngoài kia.
Tần Ẩn vừa muốn rời đi bỗng cứng đờ. Qua vài giây, anh nâng mắt chậm rãi quay đầu lại:
“…..?”