Tiêu Nhất Dương chậm rì rì nâng tay lên ngoáy một bên tai, vừa làu bàu: “Có phải hai ngày nay tôi thức đêm dữ quá không vậy, sao lại xuất hiện ảo giác thế này?”
“Không phải ảo giác.”
Tần Ẩn đỡ cửa xe, trầm mặc một hồi mới cười nhạt: “Thôi. Xem như tôi chưa hỏi đi.”
Tần Ẩn nghiêng người xuống xe.
Tiêu Nhất Dương nóng nảy: “Này đừng vậy chứ! Anh anh anh ơi, em sai rồi anh, anh nói em nghe với, cô em gái hôm nay thật sự quen với anh đấy à?”
“…..”
Tần Ẩn không thèm quan tâm đến cậu, vừa khép cánh cửa xe lại liền xoay người đi ngay.
“Tôi nói cho cậu, tôi nói ngay đây không được ư?”
“Hết hứng.”
“…Mẹ nó cậu xứng đáng FA!” Tiêu Nhất Dương tức giận nói, “Chín trăm triệu fan nữ nhà cậu thì tôi không thể nào nhớ được, nhưng lại có ấn tượng nhất với một người đã gây náo động hết cả giới.”
Tần Ẩn đứng lại xoay sườn người: “Náo gì cơ?”
“Cậu có hứng thú lại rồi đấy à?”
Sợ chọc trúng lông mao tên chó này, Tiêu Nhất Dương nhanh nhẹn nói hết cả câu chuyện ra.
“Thì còn có thể náo gì nữa, có nhớ cái đợt kỷ niệm một năm cậu nhập đội không, người xếp hạng một trên bảng thổ hào có đề ra một cái yêu cầu—người ta đã liên tục tặng tên lửa trong kênh livestream nhà cậu cũng chỉ vì muốn được cậu tặng cho một câu tỏ tình, kết quả cậu chỉ để lại một câu ‘tìm ác mộng đi, trong mơ gì cũng có’ rồi đuổi người ta luôn.”
Bầu không khí trầm mặc thật lâu sau đó.
Tần Ẩn nâng mắt ăn ngay nói thật: “Không ấn tượng.”
Tiêu Nhất Dương cười lạnh thành tiếng: “Một câu của cậu lần ấy leo lên tận hotsearch, cô bé ấy bị đùa cợt hai năm liền, ấy thế mà lương tâm cậu lại quên mất ư?”
“…..”
Trước mắt Tần Ẩn thoáng qua hình ảnh ban nãy.
Đêm khuya phố vắng, chỉ có ngọn đèn hiu quạnh, cô gái vốn có dáng vẻ vô lo vô nghĩ khi xuất hiện trong cửa hàng tiện lợi lại đột nhiên ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất khóc đến tuyệt vọng.
“…Có điều cô bé đó cũng ghê gớm,” Tiêu Nhất Dương đột nhiên cười thành tiếng, gợi lại tinh thần Tần Ẩn, “Cuối cùng trở thành một streamer tự phong là fan cậu, người ta quay đầu liền tặng quà đáp lễ cho cậu rất tàn nhẫn luôn.”
Tần Ẩn giương mắt: “Streamer?”
Tiêu Nhất Dương đặc biệt vui vẻ khi thấy bạn gặp họa: “Đúng. Này mà cậu cũng không biết á? Cái biệt danh ‘tên khốn giới Esport’ của cậu cũng là sau sự việc này, cô ấy đã thân tặng cho cậu ngay trong buổi livestream của mình đó!”
“……?”
【Tên chó khốn nạn.】
Bên tai vọng lại.
Tần Ẩn khẽ híp mắt.
Vài giây trước đáy lòng còn nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi, vào giây phút này đã tiêu tán không còn tăm hơi.
“Sao đấy, có ấn tượng gì với cô bé này không, vậy em gái kia rốt cuộc có phải là cô bé đó không?” Tiêu Nhất Dương không cười nữa, hỏi.
“Không biết.” Tần Ẩn nhạt nhẽo đáp.
“Tôi cũng chỉ thấy có chút giống thôi, nói gì thì nói màu tóc ấy mà có thể đi ra ngoài, thật sự không có mấy ai cân nổi đâu.”
“Ừm.”
“Gì? Đây là cậu đang thừa nhận cô bé ấy xinh đẹp à?”
“….”
Tần Ẩn liếc cậu, ánh mắt kiểu như ‘cậu có thấy nhàm chán không thế’.
Tiêu Nhất Dương nghẹn cười: “Được rồi không tán dóc với cậu nữa, cái loại lãnh cảm này của cậu thì còn trông chờ cậu rung động được à? Vào chuyện chính đây.”
“Cậu thì có chuyện chính gì?”
“Bớt xem thường nhau đi, nói gì thì tôi cũng là tuyển thủ đương nhiệm của WWW đấy.”
Tần Ẩn lạnh nhạt hỏi: “Đương nhiệm nhà nào, công ty lọc nước kia à?”
“Cút cút cút.” Tiêu Nhất Dương tức giận đến độ muốn lấy dao xiên anh luôn. “Tôi chỉ thay giám đốc chúng tôi đến hỏi một câu, cậu…thật sự không quay lại nữa à?”
Bầu không khí tịch mịch.
Bầu không khí trầm mặc thế này làm Tiêu Nhất Dương nghẹn một hồi, lại nói: “Mấy hôm trước giám đốc chúng tôi có hỏi thăm tôi, là có phải cậu chịu ấm ức gì trong ZXN không, còn tỏ vẻ đặc biệt hoan nghênh cậu đến với đội tuyển của chúng tôi này.”
Tần Ẩn nâng mắt: “Đến đội các cậu làm cái gì?”
Tiêu Nhất Dương bị ánh mắt này kích thích, xù lông: “Gì, kinh thường team bọn này à? Tuy rằng team chúng tôi chưa đạt quán quân giải S, nhưng nói gì thì cũng là đội mạnh trong khu vực chứ. Hỗ trợ Sheng đứng top một khu thi đấu LPL thuộc team bọn này nè.”
“Đừng nhạy cảm.” Khóe môi Tần Ẩn cong nhẹ.
Tiêu Nhất Dương nghi ngờ: “Thế ý cậu là gì?”
“Tôi đến, đi rừng đội cậu tính thế nào?”
Tiêu Nhất Dương: “……”
Tiêu Nhất Dương nghiến răng: “Cậu còn mặt mũi mà nhắc đến, sau khi PK hữu nghị với chiến đội nhà cậu vài lần, má nó chứ thằng nhóc đi rừng nhà tôi sợ đến mức bị liệt vào hàng ngũ PTSD(*) đây!”
(*) Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.
Tần Ẩn rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt như cười như không: “Từ người chơi không chuyên thăng cấp lên người chuyên nghiệp thì phải đuổi kịp tiết tấu chuyên nghiệp, vốn dĩ là cần phải luyện tập nhiều.”
“Cậu như vậy là luyện tập à? Cái cậu nói là luyện ngục.”
“Tùy thôi.”
Tần Ẩn lại có vẻ không mấy hứng thú nữa rồi.
Tiêu Nhất Dương truy hỏi: “Thật sự không quay về à? Giám đốc chúng tôi biết tình huống mà, vì cậu thì cái gì cũng có thể bỏ được để bổ sung thêm một cái ghế nữa đấy.”
“Không về.”
Người đàn ông thấp giọng đáp, lười biếng trở về trong màn đêm.
Tiêu Nhất Dương đứng bên xe tựa vào cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định la lên: “Tại sao chứ?”
“Không tại sao cả.”
Tiêu Nhất Dương còn đang há mồm muốn tiếp tục câu chuyện.
Người nọ cuối cùng cũng đáp lại một câu rồi quay đi, lưu luyến trong màn gió đêm lạnh lẽo: “Đồng ý rồi. Nguyên tắc mà thôi.”
“….”
Đến khi người nọ hòa vào trong lòng biệt thự, Tiêu Nhất Dương mới tiếc nuối rời đi.
Cậu khởi động xe, vẫn không cam lòng thầm thì: “Nguyên tắc nguyên tắc nguyên tắc, chỉ biết mỗi nguyên tắc….cũng không biết nhà họ Tần phải dùng bao nhiêu thanh danh giới luật mới tu dưỡng ra một ông tổ sống như vậy nữa.”
Vừa tiếc nuối vừa bất mãn, Tiêu Nhất Dương cũng chỉ có thể hậm hực nén lại. Cậu quen Tần Ẩn mười mấy năm, cũng biết sơ sơ—-
Chuyện mà Tần Ẩn đã quyết, không một ai có thể dao động được—–
*
Đêm đó sau khi về trường học, Đàm Lê tự nhốt mình cả một tuần—–
Tắt mạng internet, tắt điện thoại, mỗi ngày đều rất quy củ, nghiêm túc thực hiện chế độ bảy giờ sáng chín giờ tối, ngâm mình trong một biển tri thức của đại học F.
Một tuần trôi qua, Đàm Lê cảm nhận được bản thân đã đạt đến cảnh giới thăng hoa luôn rồi.
Ngoại trừ cái đầu nhuộm trắng tóc buộc đuôi ngựa xoăn dài khiến cho 100% người gặp là ngoảnh lại nhìn, Đàm Lê cảm thấy bản thân đúng là rất hòa hợp với khí chất trong trường này.
Vậy nên sau khi về Đàm Lê lại mở internet lên, đăng nhập vào tài khoản nền tảng XT, mục tin nhắn của cô gần như phát nổ.
Đại đa số đều là fan nhắn gửi, nghi ngờ có dò hỏi có, về chuyện ngày hôm đó cô thông báo ngừng hoạt động.
Cách mấy tin, là phía quản lý nền tảng XT.
Dù sao cũng đã ký hợp đồng Streamer, nói gì thì cái ID 【Lê Tử】trong nước cũng không phải là hạng vô danh, phát ngôn ‘ngừng hoạt động’ nhắc đến quá nhẹ nhàng, muốn giải quyết triệt để cũng không dễ dàng.
Hơn nữa vì trong giới này còn mang danh top một fan nữ của Liar, cô trực tiếp bị móc nối với sự kiện giải nghệ của Liar. Một trận bão tố không cần thiết này, sự tích ‘tướng quân nổi giận dựng ngọc tóc vì kẻ má hồng’ kia không phải ngày một ngày hai là giải quyết được.
Một đống tin nhắn nhanh chóng lướt qua, Đàm Lê không thấy cái nào phản ứng quá đà, đến khi cô chuẩn bị thoát ra ngoài thì con chuột dừng lại trên một đoạn tin.
Tay trái Đàm Lê chống má, con chuột khẽ click vào trong.
【Lê Tử, ngày hôm đó người hỗ trợ cậu lên top thao tác đáng sợ thật đó nha. Chuyện là tớ cũng có quen với một nhân viên công tác bên chiến đội WWW ấy, cậu ta nghe trong đó bọn họ nói đó là account cá nhân của Sheng, thật hay giả đó?】
Đọc tin nhắn xong, đầu ngón tay Đàm Lê gõ khẽ trên thái dương. Cô từ bỏ việc xử lý hủy hợp đồng với nền tảng XT trước, lấy điện thoại ra.
Vừa khởi động máy thì hàng loạt các đoạn tin nhắn cùng vô số con số màu đỏ nhảy ra.
Đàm Lê không để ý.
Cô mở danh bạ lên nhanh chóng lướt tìm một dãy số.
Vài giây sau điện thoại được kết nối.
“Lê Tử?” Đối phương là một giọng nói ôn hòa.
Đàm Lê: “Anh Sanh, em thấy trong tin nhắn bên bạn em nói, chiến đội anh có người biết account clone của anh à?”
“Ừm.”
Đàm Lê nhíu mày, vô thức duỗi tay sờ đến hộp kẹo nén kim loại trên bàn.
Hộp kẹo lạnh băng cũng khiến cho ý thức của Đàm Lê tỉnh táo hơn, cô khẽ thở nhẹ: “Xin lỗi anh nhiều lắm, là do ngày hôm đó em xúc động quá mà không suy xét đến hậu quả nên đã làm liên lụy đến anh.”
“Không sao.” Thịnh Sanh vui đùa, “Anh cũng muốn thăng cấp mà.”
“Vậy trong đội anh có phản ứng gì không?”
“Vốn cũng có đó.”
“Vốn?”
Đàm Lê hơi bất ngờ khi Thịnh Sanh dùng từ này.
Thật ra thì không có gì. Chuyện này xảy ra đúng lúc có lịch thi đấu, tuy nói nhỏ không nhỏ lớn không lớn, nhưng chiến đội phản ứng cũng không quá khoa học.
Đàm Lê đang muốn hỏi thì bên trong điện thoại người nọ cười rộ lên rất dịu dàng, hình như là đang nói chuyện với người ngồi bên cạnh: “Còn thiếu 372 tổ nữa là hoàn thành, cố lên nào.”
Một giọng nói vừa xa lạ nhưng phảng phất đôi chút quen thuộc thảm thiết kêu than: “Tôi chết rồi tôi đã chết tôi muốn chết, cái loại huấn luyện lập 500 tổ đội này còn không bằng nói tôi quỳ ở cửa đến chết luôn cho rồi!”
“Ai bảo trong thời kỳ thi đấu cậu lại lén đi ra ngoài?”
“Tôi đó là, là…”
“Là gì?”
“Là bí mật không thể nói ra mà, huhuhu, nói ra là bị giết người diệt khẩu ngay đó.”
“Ừm, vậy cậu cũng đâu thể trách giám đốc phạt cậu được đâu.” Thịnh Sanh lại cười.
“Anh Thịnh ơi, anh không thể tàn nhẫn như vậy được, tôi đã chống đỡ cho anh đấy, sao ngay cả anh cũng cười nhạo tôi thế!”
“Vậy, cảm ơn nhé?”
“….”
Người bên kia đầu dây hẳn là bị chọc cho tức chết rồi.
Đàm Lê nghe xong thì đại khái cũng hiểu hết toàn bộ câu chuyện, cô cười rạng rỡ như không hề có sự đồng cảm với nạn nhân, “Trong kỳ luyện thi mà lại trốn ra khỏi căn cứ, khó trách bị bêu tên, là người đi rừng mới của chiến đội bọn anh đấy à?”
“Không phải.” Thịnh Sanh đổi bên điện thoại, tiếng kêu thảm thiết cũng dần nhỏ lại, “Là Đường giữa, Yiy.”
“Yiy?” Lục lọi trong bộ sưu tập trí nhớ của mình, Đàm Lê bỗng dưng bật thốt lên, “Á, là người duy nhất trong Liên Minh Huyền Thoại có mối quan hệ không tồi với Liar ấy à—-”
Tiếng líu lo dừng lại.
Một hai giây sau, Đàm Lê tiếc nuối buông tiếng thở dài: “Cả biển tri thức trong đầu cũng không thể gột rửa được vị trí tên khốn này trong lòng em mà.”
Ý cười trong giọng nói của Thịnh Sanh nhạt bớt đi, mang theo chút giáo huấn của một người anh cả trong nhà: “Lê Tử này, trước kia anh đã nói với em rồi, Liar chỉ là một ký hiệu. Người kia có thể tuyệt tình đến mức dễ dàng tách biệt hoàn toàn sinh hoạt cá nhân khỏi thân phận tuyển thủ của anh ta, để rồi cuối cùng biến mất không còn tăm hơi đấy thôi. Em không nên hãm sâu quá mức.”
“….”
Ý cười trên gương mặt Đàm Lê phai nhạt.
Ngón tay của cô quấn lấy lọn tóc dài đang rũ xuống trước trán, chậm rãi cuốn quanh ngón tay, siết thật chặt.
“Ừm, sự thật chứng minh, anh nói câu nào trúng ngay câu đó.”
Thịnh Sanh: “Em không tin anh?”
“Không phải không tin, chỉ là,” Đàm Lê cười rộ lên, cô nhìn bản thân trong gương, cô gái trong ấy có đôi mắt u sầu lấp lánh ánh nước, “Em chỉ không ngờ được rằng ngày đó sẽ đến nhanh đến vậy, bất ngờ không kịp phòng bị mà thôi.”
Thịnh Sanh trầm mặc.
Giọng Đàm Lê nhẹ nhàng, tựa như vui sướng lắm: “Anh Sanh, anh nói xem, sau này em có còn cơ hội được nhìn thấy anh ấy nữa không?”
Thịnh Sanh nhíu mày.
Trầm mặc thật lâu, anh ấy mới tàn nhẫn đáp lại: “Cho đến tận bây giờ em cũng chưa từng thấy anh ta lần nào. Liar chân thật, chưa một ai được gặp qua.”
Ngón tay quấn lấy lọn tóc bỗng run rẩy.
Sau đó cô gái ngồi trước bàn cười rộ lên, hơi ngã người ra sau, cô lúc này tựa một cánh hoa đang lay lắt trong màn mưa bụi, tươi đẹp động lòng người: “Ừm anh nói đúng.”
Thịnh Sanh thở dài: “Vậy nên đừng để bản thân hãm quá sâu vào vũng bùn.”
“Được ạ. Em sẽ quên.”
Sau khi nghe được cô cam đoan Thịnh Sanh mới thả lỏng tâm tình. Tán dóc thêm vài câu anh ấy lại nhắc sang chuyện khác: “Nền tảng XT trước đó có tìm anh, bọn họ nói không liên hệ được với em.”
Đàm Lê ngáp một cái, không còn ngữ điệu nghiêm trang nữa: “Đúng rồi, em tắt máy mà. Vùi trong thư viện một tuần, tiếp thu kiến thức tự cổ chí kiêm, từ trong nước đến ngoài nước.”
Thịnh Sanh bất đắc dĩ: “Bọn họ tìm được đến anh rồi, vậy thì hợp đồng ký livestream với bên đấy em tính thế nào?”
“Bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Đàm Lê không thèm để ý.
“Bọn họ không thiếu tiền.”
“?”
“Họ hy vọng em tiếp tục livestream, ít nhất là đến khi mãn hạn hợp đồng.”
“Không có chuyện đấy đâu.” Đàm Lê còn không cần nghĩ, “Em đã quyết tâm học hành một lòng hướng thiện. Bắt đầu từ hôm nay em quyết định sẽ không sát sinh, cho dù chỉ là một tiểu tốt trên núi cũng không.”
Thịnh Sanh hiếm khi bị làm cho nghẹn họng không nói được lời nào. Sắp xếp đầu óc một hồi lâu sau anh ấy mới cẩn thận nhắc nhở: “Em còn nhớ rõ lần đó, lúc ký hợp đồng livestream với bên đấy, phải còn thiếu nửa năm em mới trưởng thành, nhớ chứ.”
“Ừm.” Đàm Lê thuận tiện đáp lại, nâng hai má, “Vậy thì sao, bọn họ muốn giở trò quỷ gì nữa?”
Thịnh Sanh: “Nếu em không chịu thực hiện lời hứa, có thể họ sẽ liên hệ với ba em.”
Đàm Lê cứng đờ.
Giây lát sau, cô nhếch mắt. Cô siết hộp kẹo kim loại rồi thả ra, dùng một tay mở hộp, đổ một viên kẹo ra lòng bàn tay và cho vào miệng.
Đàm Lê chậm rãi cắn kẹo, nở nụ cười nhạt.
“Em sẽ làm, sẽ thực hiện lời hứa.”
“……”
Trò chuyện chấm dứt.
Ý cười trên nét mặt cô cứng đờ rồi suy sụp hẳn đi. Thân thể cũng thả lỏng, tựa như không xương không cốt dựa vào trên ghế gaming.
Đàm Lê nhìn trần nhà trắng như tuyết, ánh mắt vô hồn.
Thiếu chút là quên rồi.
Cô ỷ lại vào kẹo ngọt để an ủi, đó chính là khoảng thời gian một tháng sau khi mẹ qua đời, ba của cô dẫn theo một người phụ nữ tiến vào cửa nhà bọn họ.
……Làm sao mà cô quên được chứ.
Đàm Lê cắn môi cười cười, hộp kẹo kim loại kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái, khẽ lắc nhẹ.
Leng keng…leng keng.
Trong âm thanh này, Đàm Lê lại đột nhiên nhớ đến một đôi mắt đen nhánh, còn có….
“Leng keng.”
Sau khi khởi động thì điện thoại không cam lòng yên tĩnh.
Đáy mắt Đàm Lê hiện lên gợn sóng.
Ý thức bị bắt phải quay về hiện thực. Cô buông hộp kẹo chán chết cầm điện thoại mở màn hình lên.
Tin nhắn từ diễn đàn QQ.
Thông tin từ khoa công nghệ thông tin đại học F, lớp 1 khóa 72, group của sinh viên năm nhất. Nhóm có 30 sinh viên và 1 giảng viên hướng dẫn.
Tin nhắn mới nhất chỉ có hai tin.
【Giảng viên chủ nhiệm】: Khoa công nghệ thông tin chúng ta có một bạn bảo lưu vài năm, năm nay vừa quay về và được phân đến lớp 1.
【Giảng viên chủ nhiệm】: Sau khi khai giảng sỉ số sẽ là 31 sinh viên, mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé.
Ngay sau đó, trên nhóm lớp hiện ra thông báo.
【Giảng viên chủ nhiệm】đồng ý thêm【Y】vào nhóm.
Một giây sau.
Như để chứng minh bản thân được vào nhóm lớp, bạn học Y với cái avatar thuần một màu đen, xuất hiện trong tầm mắt của Đàm Lê.
【Y】:.
Đàm Lê: “……”
Ập vào trước mặt một làn hơi thở lạnh lùng.
Thế giới mới đã bị quần thể lãnh cảm chiếm đóng rồi ư?
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Lê Tử: Sợ ghê á.