Thầy cố tiêu cơn tức, xua tay: “Sau này các bạn vào học tiết của tôi, nếu buổi tối hôm trước mà ngủ không đủ thì lên lớp ngủ vẫn được, nhưng đừng ngủ ở hàng giữa có được không? Cả tiết học nói liên hồi không hề ngừng mà ngủ sâu như vậy, nó đả kích đến niềm tin dạy học của tôi lắm đấy có biết không?”
Cả phòng cười rộ lên.
Đàm Lê được bảo ngồi xuống bèn đè nén cơn thèm ngáp của mình mà ngồi về chỗ. Vừa ngồi xuống cô mới chú ý tới tấm áo vừa nãy trượt xuống khỏi vai theo động tác đứng dậy của cô…..
Áo khoác đen?
Đàm Lê mờ mịt xách áo khoác đen này lên.
Dù cho cô có mang theo trạng thái nửa tỉnh nửa mê đi học này đi chăng nữa, cũng đâu thể nào mà một cái áo khoác đen nam lại nằm trong phòng ký túc xá nữ được chứ.
Hơn nữa, mùi nước hoa Cologn nhàn nhạt này, dường như cô từng ngửi qua rồi?
“Tiếp đến đây, trong một năm tới các bạn sẽ phải học tiết Toán cao cấp của tôi, vậy nên tôi sẽ tạo nhóm với các bạn ngồi đây thành một lớp. Trước tiên bầu ra hai lớp trưởng để tôi giao phần việc và chuyển đạt ý của mình đến cho hai bạn ấy. Về phần lớp trưởng thì các bạn cũng có thể tự đề cử bản thân.”
Đại học F là trường tập trung sinh viên mũi nhọn trong cả nước, thói quen là người ưu tú và không bị tụt lại phía sau thì sinh viên nào cũng giống nhau, vậy nên vừa nghe giảng viên nói xong thì các bạn trong phòng lục tục giơ tay lên.
Giảng viên toán cao cấp vừa vui cũng vừa rối rắm: “Nhìn thái độ học tập của các bạn rất rốt. Có điều chúng ta chỉ cần hai lớp trưởng là được rồi, vậy thì…..”
Trong bầu không khí hài hòa tích cực đi về phía trước, thì có hai cá thể hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến.
“Của tôi.”
“?”
Âm thanh lãnh cảm này khiến cho Đàm Lê cảm giác bản thân sinh ra mộng ảo. Cô nghiêng đầu về hướng tiếng nói—–cách một chỗ ngồi Đàm Lê nhìn thấy sườn mặt của Tần Ẩn.
Đàm Lê cho rằng bản thân ngủ chưa tỉnh nên hỏi lại theo bản năng: “Anh theo giấc mộng của tôi đi ra ngoài ư?”
Tần Ẩn cười đến là lạnh nhạt: “Tôi ở trong mộng cô làm gì.”
“—–!”
Đàm Lê bỗng tỉnh táo hẳn. Ý thức cũng theo đó hoàn hồn về, ý cười trên mắt thêm nồng đậm, tựa như cô đã quên mấy chuyện vừa xảy ra một giây trước, nom rất vô tội chuyển đề tài: “Anh trai nhỏ, anh ngồi bên cạnh tôi làm gì thế?”
Tần Ẩn nhếch mày trả đũa cô nàng vô lại này: “Là cô ngồi vào cạnh chỗ tôi.’
“Ồ, thế á?” Đàm Lê cười không tim không phổi, “Vậy thì thôi, cảm ơn áo khoác của anh.”
Đàm Lê đưa qua.
Trên bục, giảng viên lại nói: “Tôi nhớ là trong khoa công nghệ thông tin này có hai bạn học đạt điểm tuyệt đối môn Toán kỳ thi tuyển sinh nhỉ. Là hai bạn nào có thể đứng lên cho tôi làm quen được không?”
“…..”
Cả phòng ồ lên—–
Kỳ thi tuyển sinh lần này đề toán phải nói là khó có tiếng, hơn nữa hai câu hỏi cuối cùng của đề đại số đã xô đổ vô số các chư vị anh hùng hảo hán.
Có thể đạt được điểm tuyệt đối, sinh viên như thế sao không đến Khoa chuyên khoa học đi.
Giảng viên lại nhớ ra bèn quay đầu đi lên bục giảng cầm danh sách: “Tôi nhớ một trong hai bạn đó là người bảo lưu 3 năm, đúng không? Năm đó đề thi cũng khó không kém năm nay, đã hai năm nay khoa chúng ta không có được hạt mầm thế này, bạn lại lạc đến khóa chúng ta.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hóa ra là thế của các bạn học trong lớp đồng loạt hướng về phía Tần Ẩn.
Mà bàn tay đang cầm lấy áo khoác của Tần Ẩn bấy giờ cũng khựng lại.
“Bạn Tần Ẩn,” Giảng viên nhìn danh sách xong rồi ngẩng đầu lên nhìn cả phòng học, “Bạn Tần Ẩn có ở đây không?”
Tần Ẩn dời mắt đứng dậy.
Thấy rõ người đứng dậy thì giảng viên cũng khá bất ngờ, bèn cười đùa: “Chọn bạn làm lớp trưởng, thì chắc sau này các bạn trong lớp sẽ không còn lòng dạ nào mà nghe tôi giảng bài mất.”
Trong phòng lại cười rộ lên.
“Còn một bạn….” Chưa nói xong, giảng viên tiện thể thấy cách một chỗ ngồi cạnh Tần Ẩn là Đàm Lê cũng đứng dậy, thầy run sợ bảo, “Không phải phạt đứng đâu, đại học rồi không có hình thức phạt này, em ngồi xuống đi.”
“Thầy ơi, là thầy bảo em đứng lên mà.”
“?”
Thầy toán cao cấp đứng như tượng trong hai giây, đại não linh hoạt rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề. Thầy cương cổ cúi đầu nhìn xong thì hít một hơi khí lạnh và ngẩng đầu: “Em chính là Đàm—-”
Đàm Lê khiêm tốn mà cười: “Đàm Lê.”
Giảng viên: “…….”
Bạn học: “…….”
Người trong phòng tựa như hóa đá, mà Đàm Lê thì bình tĩnh đứng đấy như đội quân đất nung. Cô khẽ nghiêng đầu tay đặt trước môi, hơi thở cùng ánh mắt tựa như đang thổi về bên cạnh, không thèm che giấu sự đùa bỡn—–
“Duyên phận rồi anh trai nhỏ ơi.”
Tần Ẩn khẽ nheo mắt lại.
Anh lại nhớ đến ngày hôm đó nhờ Tiêu Nhất Dương nhắc nhở nên có về tìm hiểu qua streamer 【Lê Tử Lizi】 trên nền tảng XT. Trong đó có hàng loạt lời nói đùa.
Anh Lê, kẹo là quan trọng nhất, fan số một của Liar, báu vật nhân gian cậy đẹp mà gây thương nhớ…..
Cũng là, cô gái thiên tài có vấn đề.
“Thiên tài”, “vấn đề”.
Tần Ẩn rũ mi rồi khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.
Không biết là ai tổng kết nên, nhưng quả thật rất ngắn gọn và sâu sắc.
Trên bục giảng.
Nhìn vẻ mặt của giảng viên nom cũng hối hận dữ lắm, chỉ có thể tập làm quen, thầy có hơi tức giận vẫn hòa hảo cười: “Được rồi, vậy thì tạm quyết định hai bạn này là lớp trưởng đi. Hai bạn ở lại một lát, các bạn khác tan học đi.”
“……”
Hai thân ảnh đứng trong căn phòng mờ tối hư ảo, hai người ngồi xuống cách nhau một chỗ trống, tựa như một bức tranh an tĩnh.
Bên cạnh hỗn loạn.
Một khắc yên tĩnh nọ Tần Ẩn nghe thấy cô gái đột nhiên cười rộ lên.
Anh ngoái đầu nhìn lại.
Một tay cô chống qua chỗ không người ngồi kia, thân hơi nhếch đến gần, con ngươi trong trẻo như nước: “Tôi vừa mới hoàn hồn xong.”
Tần Ẩn vẫn bình thản: “Gì cơ?”
“Rõ ràng anh chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi thôi, vậy mà ngày hôm đó ở ký túc xá của anh….”
“Hai em lại đây đi.” Giảng viên quay đầu lại kêu.
“Được ạ.” Cô gái nhẹ giọng trả lời.
Sau đó Đàm Lê đứng dậy, hô hấp lướt qua ặt Tần Ẩn, mùi kẹo ngọt thơm thơm, lưu luyến, và ý cười động lòng người——
“Anh à, lần đó anh….gọi ai là cô bé thế?”
Hai vị lớp trưởng vừa mới nhậm chức, và cũng là lần đầu tiên họ bị giảng viên toán học dặn dò đến chừng mười phút.
Chờ hai người ra ngoài thì sinh viên trong trường đã sớm giải tán hết sạch.
Chỉ là cách phòng họ chừng hai lớp học ngay hành lang, có một cô gái mặc đồ đồng phục cấp ba nom rất ngoan ngoãn.
Hình như là tân sinh viên khoa công nghệ thông tin, Đàm Lê có chút ấn tượng với cô nàng, vẻ ngoài vô cùng ngoan, thậm chí gương mặt và chóp mũi cứ như dính chữ chăm và hiền lên vậy, rất thích hợp với hình tượng mặc váy trắng áo xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, với các bạn nam thì chính là kiểu tiên nữ bé nhỏ hạ phàm vậy.
Tổng kết ra thì, từ trong ra ngoài ngoại trừ hai từ xinh đẹp ra Đàm Lê không tìm thấy một nét nào nữa.
Đàm Lê đi trước, vốn dĩ cô cũng không phát hiện ra ý đồ của cô gái này, cho đến khi cô nàng cứ vụng trộm nhìn lén người ở phía sau cô, đôi mắt hiện lên nét thẹn thùng và cả tâm tư thiếu nữ khó nói.
Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn thấy Tần Ẩn đang cầm áo khoác, đôi chân dài bước ra khỏi cửa phòng, được ánh nắng xuyên qua phòng học rọi vào người anh.
Vẻ ngoài đẹp thế chứ lại, tóc thôi cũng đẹp.
Đàm Lê hiểu ra vấn đề lại nhìn về cô gái kia.
Mà cô nàng cũng đã hành động, cô ấy nhanh chóng đi qua, lúc sượt qua người Đàm Lê còn hơi chần hừ, khóe mắt đều là sự đề phòng.
Đàm Lê không quan tâm, cô cắn viên kẹo nén trong miệng ôm cánh tay, đứng ở xa xa xem chuyện vui.
Khi cô gái đó dừng lại trước mặt Tần Ẩn, bàn tay ôm hai cuốn sách trong ngực siết đến trắng bạch, rõ ràng là căng thẳng.
Cô ấy nói câu gì đó cô nghe không rõ.
Đàm Lê chỉ thấy cái người đứng ở xa xa nọ còn tính dựng cái vòng lãnh cảm quanh mình lại đột nhiên khựng lại, ánh mắt đen nhánh lưỡng lự nhìn cô nữ sinh đang cúi đầu nọ.
“Chậc chậc.”
Đàm Lê vô tâm vô phế cảm khái.
Quả nhiên, mấy tên đàn ông bây giờ…trừ cái tên khốn nào đó, thì đều không chịu đựng nổi quả pháo bọc đường.
Mà nếu chịu được, thì cũng chỉ chứng minh là đường không đủ ngọt, pháo không đủ mạnh. Nhìn người ta một cái, rồi không phải là nói chừng vài ba câu liền ôm ấp người ta.
Đàm Lê đang suy nghĩ xem mình có nên tìm cô gái nọ hỏi thăm lấy kinh nghiệm hay không, mũi chân di di trên đất chuẩn bị xoay người đi thì chợt nhìn thấy, pháo bọc đường sắp không chịu đựng nổi kia lại liếc mắt nhìn qua.
Con ngươi đen nhánh đối diện với ánh nhìn của cô.
“——-”
Đột nhiên đối mắt như thế làm Đàm Lê thiếu chút nữa là nuốt trọng viên kẹo rồi.
Mà Tần Ẩn nhìn nơi hành lang, thấy cô nàng Đàm Lê bày ra dáng vẻ không thèm đếm xỉa chỉ chực chờ trò vui đó, anh rũ mi dời mắt đi.
“Đúng vậy.”
Đàm Lê cũng không rõ rốt cuộc bọn họ giao lưu triết học gì, cô chỉ thấy người lãnh cảm kia nhìn cô chằm chằm rồi nói hai từ đó, cô gái ôm sách quay đầu lại, ấm ức đau thương liếc mắt nhìn Đàm Lê.
Sau đó cô ấy quay đầu lại chạy.
Lại…..chạy.
Đàm Lê mút kẹo, trong lòng vừa mờ mịt vừa tiếc nuối.
Sao lại chạy thế kia, cô còn chưa kịp đi lại thăm hỏi cách thuần phục người lãnh cảm nữa đó.
Đàm Lê chưa kịp mơ màng được lâu, Tần Ẩn đã đi đến trước mặt cô.
“Vui mắt không?”
“Hả?” Đàm Lê quay đầu lại, “Cái gì vui?”
“Hóng chuyện.”
“À….” Đàm Lê chột dạ khẩy chóp mũi, “Chẳng nhẽ vừa nãy anh không ôm được người đẹp về là do công suất bóng đèn của tôi cao quá sao?”
Tần Ẩn không đáp, đôi môi mỏng nhếch lên.
Đẹp quá dễ làm cho người ta sinh ra ảo giác, nhìn không ra được biểu cảm như thế này của anh là đang bực mình hay đang lạnh nhạt nữa.
Mà biết đâu là cả hai thì sao.
Đàm Lê tự giác hoàn hồn: “Lần sau mà có người đẹp nào tỏ tình với anh, tôi nhất định sẽ đứng xa thật là xa.”
“…..”
Khi Đàm Lê vừa nói xong, bỗng nghe thấy trên hành lang im lặng lại vang lên tiếng bước chân.
Cô quay đầu thì thấy một nam sinh khá thanh tú, lộ ra nét mặt không khác mấy với cô nàng vừa mới chạy đi kia, nhìn bọn họ ra vẻ muốn nói lại thôi.
Đàm Lê: …..Ố ồ hiểu luôn.
Đàm Lê quay đầu lại kính nể mà nhìn Tần Ẩn: “Anh trai nhỏ khá đấy, nam nữ diệt tất.”
Tần Ẩn nhíu mày nghiêng mắt nhìn.
Một hai giây sau anh mới mở miệng: “Tìm cô.”
Đàm Lê: “?”
Đàm Lê quay lại: “Cậu tìm ai, tôi à?”
“Đúng, đúng rồi.”
Đàm Lê khá bất ngờ.
Từ năm cấp hai cô đã có được vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cũng có tiếng ‘ác’ rồi, vậy nên nhỏ đến lớn chưa gặp một nam sinh nào trong trường dám thổ lộ với cô.
Thật ra cũng từng có mấy tên côn đồ ngả ngớn xin phương thức liên hệ với cô, nhưng cô lại không để ý, thậm chí còn động tay động chân với mấy gã này…..
Chính thức được tỏ tình, đây là lần đầu.
——Nếu đây là tỏ tình trong huyền thoại.
Đáng tiếc lại không phải.
Đàm Lê chú ý đến mấy người thấp thoáng trong bụi cỏ cạnh đó còn cổ vũ cho người anh em tốt của mình, thì nghe đối phương khó khăn mở miệng: “Em, em là Lê đúng không?”
Đàm Lê: “?”
Lê này là lê tây lê ta hay là cái gì mà không có ám hiệu gì thêm thế?
May mà nam sinh khó khăn bồi thêm câu thứ hai: “Streamer Lê Tử của nền tảng XT?”
Đàm Lê giật mình. Đắm chìm trong cảm giác xúc động vì được fan nhận ra, cô gật đầu: “Không phải, bạn nhận nhầm người rồi.”
Tần Ẩn liếc cô.
Đàm Lê lại không có tí chột dạ gì, vẫn nở nụ cười tươi rói: “Còn có việc gì không bạn học, không có gì thì tôi đi nhé. Người được ủy quyền, à không, lớp trưởng như chúng tôi đây bận rộn lắm.”
“Đàn em à, em đừng hiểu lầm, anh không có khác.”
Nam sinh cuống quít ngăn cô lại, không biết lấy từ đâu ra một tấm tờ rơi được giữ rất cẩn thận, nghiêm túc vuốt ve nó rồi đưa đến trước mặt Đàm Lê——-
“Anh là đại diện cho câu lạc bộ Esport đại học F, vô, vô cùng chân thành mời em gia nhập! Mong em cho bọn anh một cơ hội!”
Đàm Lê quá bất ngờ chớp chớp mắt.
Có lẽ là vì động tác vuốt nọ đã tác động đến cô, vốn định từ chối nhưng Đàm Lê vẫn duỗi tay nhận lấy tấm tờ rơi đó.
Phản ứng này ngay lập tức khích lệ mấy anh trai nấp sau bụi cỏ. Bọn họ chỉ thiếu điều khoác tay nhau tiến lên, mồm năm miệng mười bắt đầu thuyết phục.
“Anh Lê, anh có xem livestream của em này, khả năng và thao tác của em thật sự rất cừ! Không ngờ em lại là tân sinh viên của đại học F chúng ta.”
“Ngày hôm đó Cát Tĩnh nhìn thấy em ở tòa ký túc xá nam, bọn anh còn không tin đó.”
“Anh cũng giống em nè, cùng là fan của Liar!”
“Cút xéo đi, bớt lôi kéo làm quen đi, giới LOL có mấy ai không phải là fan của Liar hả, này có gì mà giống nhau.”
“Anh Lê ơi, em vào câu lạc bộ của bọn anh đi, vị trí trưởng sẽ dành cho em luôn!”
“?? Trưởng tôi đã đồng ý chưa vậy?”
“Trưởng cậu không đồng ý à? Vậy cậu đi solo với anh Lê một ván đi.”
“Mơ à, tôi cũng không muốn tự rước lấy nhục đâu!”
“…..”
Đàm Lê đang rơi vào trạng thái tự kỷ, hiện tại lại bất ngờ bởi sự nhiệt tình nở rộ trên gương mặt của các nam sinh thích Esport này.
“Cảm ơn vì đã mời, nhưng thật sự em,” Đàm Lê còn chưa nói xong thì gương mặt đối diện gần như chực trào lã chã, làm cô không tự chủ phải đổi lời, “Tại sao các anh lại nhất định muốn em gia nhập?”
Trưởng câu lạc bộ bị đẩy lên liền nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Bởi vì em là ánh sáng của câu lạc bộ Esport, là tương lai để câu lạc bộ hướng đến.”
Đàm Lê: “……”
Được rồi, nhiều năm ngâm mình, cũng là người có kinh nghiệm.
Có vẻ nhìn ra những lời này không đả động đến ý chí sắt đá của Đàm Lê, trưởng câu lạc bộ cúi đầu ăn ngay nói thật: “Câu lạc bộ của đại học rất đa dạng, nên nhà trường không mấy….coi trọng câu lạc bộ Esport.”
Đàm Lê không mấy bất ngờ.
Với địa vị và bầu không khí học thuật bao trùm đại học F, các ngành các nghề của trường đều rất cừ khôi, tùy ý chọn ra một ngành cũng đều có thể đi ngược lại dòng phát triển 5000 năm của loài người. Loại trò chơi điện tử bắt nguồn từ Internet và chỉ dùng cho giải trí thế này, nói ‘không coi trọng’ cũng là nói khéo rồi.
Trưởng câu lạc bộ dài mặt, nhìn lại chặng đường đã trải qua thì chua xót, mặt như trái mướp đắng kể lại: “Thầy cô không coi trọng, học sinh tự nhiên cũng không mấy quan tâm. Nhưng danh tiếng đại học F chúng ta rất cao, nên Legue bên ngoài cũng thường xuyên đến mời bọn anh, khi họ thắng lại bảo đại học F đại bại…..”
“Ấm ức quá.” Có người đứng ở sau nhịn không được cuộn tay lên tiếng.
“Còn cách nào nữa đâu,” Người thứ ba tự giễu, “Thi đấu thể thao điện tử là nguyên tội rồi.”
Trưởng câu lạc bộ bấy giờ ngẩng đầu kiên định: “Vậy nên bọn anh mới muốn mời đàn em Đàm Lê đây, anh biết em có rất nhiều lựa chọn, không ít câu lạc bộ muốn tranh nhau cướp mời em—-nhưng rất mong em hãy quan tâm chú ý đến câu lạc bộ Esport của bọn anh!”
“……”
Đàm Lê cúi đầu không đáp.
Cô nhìn tờ rơi trong tay mang phong cách tuyên truyền như của thập niên 70-80, trầm mặc thật lâu sau cô gái mới ngẩng đầu.
Dưới cái nhìn của mọi người, Đàm Lê liếm viên kẹo rồi nở nụ cười nhàn nhạt: “Bốn năm học đại học mà không làm nên chuyện gì thì sau này hồi tưởng cũng không vui, vậy là nhàm chán lắm.”
Mấy nam sinh sáng mắt hẳn lên: “Em nguyện ý suy xét đến bọn anh à?””
Đàm Lê vuốt thẳng tấm tờ rơi, thỏa đáng trả lời: “Ừm, hoạt động ‘trăm câu lạc bộ nạp thành viên mới’ tổ chức cuối tuần này nhỉ? Đến lúc đó em sẽ đến cổ động.”
“…..”
Mấy anh trai không ngờ mọi chuyện lại tiến triển êm xuôi thế này, nhất thời cảm động bày ra tư thế như thể lệ nóng dâng trào.
Đàm Lê chỉ sợ bọn họ sẽ nhào lên diễn cảnh nhìn thấy đồng hương nên rơm rớm nước mắt thâm tình trọng nghĩa, châm chước hai giây cô mới thu lại ý cười, chuẩn bị rời đi: “Các anh nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé? Buổi chiều em còn có tiết.”
“Hết rồi không còn gì nữa đâu!”
“Đàn em đi thong thả.”
“Đàn em bảo trọng!”
“Anh Lê cố lên! Anh vẫn sẽ ngồi chực chờ em livestream đó!”
Các anh trai đồng loạt nhường đường.
Đàm Lê ngoái đầu lại, nhìn về phía Tần Ẩn vì bị cô ‘liên lụy’ mà chưa đi được bước nào.
Người nọ từ đầu đến đuôi không hề phát ra tiếng nào, lui về một bước không vội không nóng mà chờ. Cho đến khi bọn họ chấm dứt hội thoại mới thong thả bước đi.
“Không đi sao.”
“…..”
Lúc này Đàm Lê lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn lại nhóm câu lạc bộ Esport: “Em chỉ hỏi một tí, nếu được thì em có thể dẫn thêm một người cùng gia nhập được không?”
Hai bên đột nhiên im bặt.
Ngoại trừ câu lạc bộ Esport này, ngoại trừ Đàm Lê, thì hiển nhiên chỉ còn lại một người.
Muốn dẫn ai thì nhìn là biết ngay.
Nhóm câu lạc bộ Esport chụm đầu vào nhau bàn bạc.
“Đẹp ơi là đẹp luôn, có thể dựa vào mặt để ăn cơm nữa là.”
“Giá trị nhan sắc này mà muốn ăn cơm, thì cả Trung Quốc đều có người nguyện ý đút cho đó. Nếu có cậu ấy thì sau này chúng ta sẽ không phải phiền muộn âu sầu tìm người nữa.”
“Còn không cần phải lo địa điểm nữa.”
“Nhưng mà…..”
Thảo luận một hồi, trưởng câu lạc bộ lại bị đẩy lên.
Anh ta có vẻ mặt nghiêm trọng: “Em Đàm Lê à, không phải bọn anh không cho em mặt mũi. Chỉ là trường học cho bọn anh số tân sinh viên tham gia vô cùng ít, hơn nữa, câu lạc bộ Esport bọn anh từ khi thành lập đa có văn bản quy định rõ ràng.”
Đàm Lê bất ngờ: “Văn bản gì cơ?”
Trưởng câu lạc bộ nhìn thoáng qua gương mặt vô cảm của Tần Ẩn, giọng nói cũng đau run rẩy, hạ giọng trầm thấp:
“Bọn anh không nhận bình hoa.”
Ve sầu cũng nghẹn.
Vài giây sau,
Tần Ẩn lười nhác nhấc mắt: “?”
———
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Tần-số một Đi rừng thế giới-bình hoa-Ẩn