Thứ tư, ngày 25 tháng 9, tiết trời sáng sủa.
Đại học F đã gần như chấm dứt các hoạt động chào đón tân sinh viên, trong tuần này hoàn thành khóa tuyển rồi sẽ bắt đầu đi học lại bình thường.
10 giờ sáng thứ tư, đại học F sẽ khai giảng lớp học căn bản và các lớp giáo dục thể chất của học kỳ này.
Được sự chỉ điểm của các đàn anh đàn chị có kinh nghiệm, các tân sinh viên đã được nghe qua về tầm quan trọng trong phân đoạn lựa khóa học. Vậy nên từ sáng sớm các bạn đã bò dậy, hầm hè xoa tay chuẩn bị ‘vào trường chém giết’.
Nhưng phàm thì luôn có ngoại lệ—–
Đồng hồ sinh học của Đàm Lê rất đúng giờ không như một thiếu nữ nghiện game, 7 giờ rưỡi sáng đã trợn mắt xuống giường rửa mặt. Sau khi về giường cô cầm điện thoại lên bật sáng màn hình.
Một loạt cuộc gọi nhỡ từ “Đàm Văn Khiêm”.
Cùng một tin nhắn của Thịnh Nam.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một dòng nằm trên màn hình khóa, liếc mắt đọc là xong: “Lê Tử này, năm nay cậu…tính trải qua như thế nào vậy?”
Đàm Lê cười rộ lên, cô cong người dựa vào bàn, ngón tay lướt bàn phím trả lời tin nhắn của Thịnh Nam: “Cậu có biết cái tin này của cậu nghe cứ như rất thành tâm hỏi tớ về trải nghiệm cuộc sống đầu năm không thế?”
Đối phương nhanh chóng gửi lại một dấu chấm.
Đàm Lê khẽ cười: “Đừng lo lắng, vẫn thế thôi.”
Một hồi lâu sau, đối phương mới trả lời lại một tin: “Vẫn thế mới phải lo lắng đấy. Cậu rốt cuộc vẫn chọn….tra tấn ông ấy và cũng tra tấn bản thân cậu à?”
Đàm Lê nghĩ ngợi, trả lời: “Cùng nhau.”
Gửi tin này, cô cười đến là rạng rỡ, xinh đẹp tựa như hoa.
Cô xoay người, lấy mũ lưỡi trai ở đầu giường đội méo xẹo trên đầu. Rồi cô cong lưng lấy ra một đôi giày vải đế bạc.
Lặng lẽ mang giày vào, Đàm Lê vừa quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt đầy do dự nhìn cô.
Đàm Lê khá bất ngờ.
Đối phương hiển nhiên không phải là vô tình chạm vào mắt cô, có vẻ đang suy tư muốn nói—–Đàm Lê rất hiếm khi ở trong ký túc xá, tính cũng nghiêm khắc, vậy nên từ sau khai giảng thì đây là lần đầu tiên có người trong ký túc xá muốn bắt chuyện với cô.
Đàm Lê nghĩ nghĩ, lại hạ giọng nói: “Ngại quá, tôi phiền đến cậu sao?”
“Không, không có.” Giọng bạn nữ thỏ thẻ, “Có phải cậu muốn ra ngoài không?”
“Ừm.”
“Hôm nay có mở đăng ký chọn lớp, nếu cậu không ở trong trường thì có thể lên web trường, chọn môn thích hợp….”
Đàm Lê có hơi ngẩn ngơ, rồi mỉm cười: “Được, cảm ơn đã nhắc.”
Nữ sinh đỏ mặt: “Không có gì.”
Đàm Lê cầm điện thoại trên bàn lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy nữ sinh nọ mở miệng: “Tớ, tớ là Cố Hiểu Hiểu.”
Đàm Lê khựng lại.
Nhìn chằm chặp một hồi, cô nhếch môi quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn làm bạn với tôi đúng không?”
Cố Hiểu Hiểu mơ mộng, không ngờ đối phương lại hỏi trắng ra như thế, mặt cô ấy nhanh chóng ửng đỏ.
Đàm Lê chắp tay sau mông đi lên trước giường hai bước, âm thanh được cô đè rất nhỏ: “Kiến nghị là không nên đâu.”
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu càng thêm hồng: “Tớ không, không có ý gì khác.”
“Tôi cũng không có ý gì,” Đàm Lê càng cố ép cho âm thanh của mình thật khẽ, hiếm khi có được chút dịu dàng, “Nhưng làm bạn với tôi, cậu sẽ bị người khác cô lập đó.”
“…….”
Cố Hiểu Hiểu sửng sốt.
Cô nhìn cô gái ngầu ngầu trước mắt cười nói, đôi mắt lấp lánh nhìn cô ấy cho một cái wink.
“Đi nhé tiểu tiên nữ, thứ năm gặp.”
Cô gái với mái tóc xoăn dài trắng ngà biến mất đằng sau cánh cửa, Cố Hiểu Hiểu mới hoàn hồn vùi đầu xuống, má đỏ bừng nóng hôi hổi chôn trong chăn.
Qua một hồi lâu sau cô ấy mới chập nhịp nhớ ra: “Thứ năm? Hả….Vậy thì có kịp để chọn lớp không…..”
Giữa trưa 11:36.
Cách đại học F chừng trên dưới 1000 mét, một mình Đàm Lê ngồi trong đại sảnh một nhà hàng sinh thái.
Tai nghe màu trắng cắm hai bên tai, cô nhàm chán ngẩng đầu lên ngắm mây trời.
Trên đỉnh đầu, dây điện chằng chịt đan chéo vào nhau. Những ô vuông cắt ngang đặt trên cao, và các tấm kính được xử lý đặc thù để lọc bớt ánh nắng chiếu xuyên xuống dưới.
Không khí ôn hòa, cũng không khô nóng lắm.
Đầu lưỡi Đàm Lê cuốn lấy mảnh kẹo.
Đại sảnh nhà hàng được dây leo chằn lại theo hình vòm cung, nhìn vào càng giống như một lồng chim không cửa ra vào hơn.
Đối diện là một cái xích đu, có hai bé con mặc đồ gấu ríu rít khiến cho tưởng tượng này càng chân thật hơn.
Không cần phải nói, nhà hàng có phẩm vị cao thế này chắc chắn là Đàm Văn Khiêm chọn.
Đàm Lê ngửa đầu không nhúc nhích, lười biếng nâng tay vắt chéo trên đỉnh đầu.
11:42.
Muộn 42 phút rồi.
So với những lần đến muộn huy hoàng của ngài Đàm, thì chút thời gian này đâu được tính là gì.
Trong kí ức của Đàm Lê, vào mỗi năm sinh nhật của mẹ và bà ngoại cô, các ngày nghỉ, ngày kỉ niệm gia đình,….thì chẳng mấy ngạc nhiên khi ngài Đàm đến trễ hoặc quên khuấy đi, còn ngày nào mà ông ấy nhớ rõ thì Đàm Lê còn phải run sợ mất mấy ngày, sợ rằng mình đã gây chuyện lớn gì rồi.
Vậy nên khi còn nhỏ từng có một khoảng thời gian Đàm Văn Khiêm đóng vai trò vĩ đại rất chói lọi, nên mới không có ở nhà. Ông còn có cả một công ty lớn và một tập thể nhân viên phải lo.
Lại sau này, mẹ cô rời đi, ông ấy đã làm một việc mà cô lo sợ nhất, trong số các nhân viên của mình chọn ra một dì xinh đẹp, và kết hôn.
Thời gian kết hôn là một tháng sau khi mẹ cô qua đời, rất công bằng, 30 ngày.
Bà ngoại và cậu nhỏ tức giận chửi rủa ngài Đàm, mắng ông vong ơn bội nghĩa, mắng ông cố ý làm nhục nhà họ.
Lần đó Đàm Lê còn giải thích thay cho Đàm Văn Khiêm, hẳn là ông không cố ý, hoặc ông quên thôi.
Dù sao thì ngài Đàm cũng bận rộn thế cơ mà.
Đàm Lê đều hiểu, đều biết, nhưng chừng ấy cũng không làm cô bớt hận ông.
Cô không khóc không nháo, không phải là cô không muốn thế mà vì ngài Đàm quá bận. Hôn lễ cũng không thèm làm, vừa nhận giấy kết hôn liền bay ra nước ngoài—chỉ vì chi nhánh bên đấy xảy ra vấn đề.
Vì thế trong căn nhà mới, chỉ còn lại Đàm Lê và dì xinh đẹp mới đến kia.
Đàm Lê từng đọc câu chuyện cổ tích Bạch Tuyết và mẹ kế độc ác, trong trường có nhiều nhóc con từng làm mặt quỷ hù cô, nói cô thể nào cũng bị cho ăn táo độc cho mà xem.
Có chăng là vì Đàm Lê cảm thấy mình không giống Bạch Tuyết, mà giống mụ mẹ kế ác độc kia hơn. Vậy nên lần đó đã xảy ra xô xát làm nhóc con kia mũi đầy máu về mách giáo viên.
Khóc thảm ơi là thảm…..
“Huhuuuuuuu!”
Âm thanh bên ngoài truyền qua tai nghe kéo Đàm Lê trở về thực tế. Cô khựng người vài giây mới lấy tai nghe xuống, ngồi dậy nhìn về đối diện.
Hai nhóc tì đang nắm góc áo một bà lão, vừa khóc vừa kể lể “Bà ngoại ơi, em ấy giành kẹo của con!”
“Xảo Xảo ngoan, không so đo với em nè.”
“…..”
Đàm Lê bần thần.
Sau tân hôn của Đàm Văn Khiêm, cô chạy về nhà nội ở, chừng hơn nửa năm, khi rời đi là trước kì nghỉ hè.
Con út nhà bác về thăm nội, lúc ấy cô mới học lái xe đạp xong liền chở cậu bé chạy xung quanh sân nhà bà mấy vòng.
Cô học nghệ không tinh, hai đứa nhóc cùng té sấp mặt.
Cô trầy đầu gối còn lòng bàn tay thì máu me dính đầy rất đáng sợ. Lần đó cô bị dọa cho ngốc nên cũng quên khóc, chỉ ngơ ngác ngồi đó mà nhìn.
Cách đó không xa bà nội sợ hãi vội vã chạy đến, bế em trai đang khóc nấc lên gọi khẽ nhũ danh của em trai, hỏi em ấy té chỗ nào.
Hỏi rất nhiều câu, và cũng hỏi rất nhiều lần.
Chỉ mình Đàm Lê ngơ ngác đứng bên cạnh mà nhìn.
Không ai quan tâm đến cô cả.
Vết thương trên đùi để lâu quá nên tê rần, cuối cùng cũng bắt đầu đau nhức. Cơn đau ùn ùn kéo đến, bấy giờ, một đứa bé mới cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng của nỗi đau.
Một lúc sau đó, cô và em trai cùng được cậu nhỏ đưa đến bệnh viện, bác sĩ vừa rửa sạch vết thương dính đầy cát và đá trên chân cô, vừa kinh ngạc.
“Cô bé, con có đau không? Sao lại không khóc chút nào thế?”
“Đau ạ,” Đàm Lê cúi đầu rồi lại ngẩng lên, cô bé cười thật rạng rỡ, “Ăn kẹo vào là hết đau ngay.”
Ăn kẹo rồi, không đau nữa.
Đó là câu nói đầu tiên Đàm Lê dạy cho chính mình.
…….
“Xin lỗi con Đàm Lê, con chờ lâu rồi sao?”
Trên đại sảnh truyền đến một giọng nói. Một người đàn ông tây trang giày da bước nhanh vào, vẻ mặt vội vàng.
“Hôm nay công ty có hợp đồng cần k—–”
“Không sao.”
Đàm Lê chầm chậm lướt mắt đứng dậy. Cô cười cười nhìn Đàm Văn Khiêm đương còn sửng sốt, xoay người đi.
“Đi thôi.”
*
Một chiếc xe thương vụ màu đen đậu ở ven đường.
Bốn nam thanh niên đội mũ đeo khẩu trang, ánh mắt lén lút nhìn trước nhìn sau rồi mới xuống xe, đi nhanh về phía cửa hàng trước mắt.
Tần Ẩn nhìn thoáng qua bộ dạng của bốn người này, đi xuống bậc thang.
Bốn người cũng nhìn thấy anh.
Cậu nhóc có vóc dáng nhỏ nhất đứng ở chính giữa mắt sáng lên, chạy nhanh về phía trước: “Anh Lai! Em nhớ anh——A a a a….”
Hành nghề chưa thông, cậu đã bị che kín miệng kéo về lại, bị xách qua một bên nghe dạy dỗ: “Thằng nhóc thúi đã nói bao nhiêu lần rồi ra ngoài đừng gọi cậu ấy, nhóc có biết bên ngoài cậu ấy có bao nhiêu fan không hả, nhỡ đâu bị phát hiện ra thì nhóc nghĩ mình bị gặm cho còn miếng xương nào mà về nữa không?”
“Xin lỗi anh Đạt, em biết rồi QAQ”
“…….”
Mấy hồi tranh cãi ấu trĩ nảy sinh trong ZXN giữa lão tướng Đường trên Địch Đạt (Dida) và người mới Đường giữa Phùng Khải (Fengqi) kéo dài cũng chừng năm rưỡi rồi, những người khác trong chiến đội nhìn nhiều cũng chán chả buồn nói.
Tần Ẩn cũng làm như không thấy, đi lên chào hỏi với hai người còn lại—–
Một người trắng trẻo mảnh khảnh, trong ZXN được gọi là ‘Ổn định hơn cả vị trí hỗ trợ” ADC, Vưu Thượng Youup.
Một người khác với thân hình cao lớn, được xưng “Gắt gỏng như ADC” Hỗ trợ, Vương Tàng Traesure.
Tần Ẩn: “Hai người kia sao không đến?”
“Living vừa kế nhiệm vị trí của cậu, thi đấu còn chưa thuần thục lắm nên bị huấn luyện viên đặc huấn ở căn cứ rồi. Nhóc bổ sung thì có việc nên về nhà.” Địch Đạt dạy dỗ Phùng Khải xong thì đi lên hạ quyền với Tần Ẩn, “Học kỳ mới thế nào rồi, sinh viên tốt?”
Tần Ẩn nâng khóe môi: “Tạm ổn.”
Địch Đạt còn muốn nói tiếp thì Vương Tàng vỗ vỗ vai: “Vừa đi vừa tán gẫu, tôi sắp chết đói rồi.”
“Đi.” Địch Đạt sảng khoái gật đầu: “Trên đường đi anh đã tìm kiếm rồi, vừa nổi tiếng mà gần đại học F thì cách đây không xa có một nhà hàng sinh thái—–giữa trưa hôm nay chúng ta phải tiêu xài phê pha giùm cậu chủ Tần nhà chúng ta mới được.”
Địch Đạt nói xong mới quay đầu nhìn Tần Ẩn, lộ ra nụ cười vô liêm sỉ: “Không thành vấn đề chứ?”
Tần Ẩn híp mắt, như cười như không: “Đi thôi.”
Đến trước xe Phùng Khải chui đầu vào trong.
“Ối từ từ.” Địch Đạt giữ chặt Tần Ẩn cười đến là thẹn thùng, “Vất vả lắm mới ra khỏi căn cứ, chúng tôi đi mua thuốc lá chút nhé?”
Tần Ẩn không đáp mà khẽ híp mắt.
Trong lòng Địch Đạt còn thấy sợ hãi muốn thôi, lại thấy người nọ quay đầu lại cười nhạo: “Tôi có còn là đội trưởng đâu, sao lại xin tôi.”
“Đúng nhỉ….thói quen, thói quen người già khó sửa.” Địch Đạt quay đầu nhận lấy ánh mắt của hai người khác, rồi hất đầu vừa phía cửa hàng tiện lợi, đắc ý dạt dào, “Đi thôi? Các anh em, đi mua thuốc lá nào.”
Phùng Khải ngồi trong xe với ra: “Em cũng đi nữa.”
“Nhóc không hút thuốc, đi cái gì mà đi.” Địch Đạt mắng cho cậu chui về lại.
Phùng Khải ấm ức: “Đội trưởng cũng đi kìa!”
Địch Đạt cười lạnh: “Nhóc nghĩ là cậu ta không hút thuốc à?”
Phùng Khải: “?”
Địch Đạt thích nhất là nghiền nát ảo tưởng tốt đẹp của mấy thiếu niên, anh ấy dựa người vào xe ôm cánh tay cười lạnh, liếc nhìn Tần Ẩn bảo: “Chỉ là trước khi chú mày vào đội thì cậu ta ngừng thôi. Nhóc chưa nhìn thấy cảnh thần Lai hút thuốc đâu, vừa lạnh lùng lại vừa gợi cảm, nếu mà chụp được một bức ảnh đăng lên thì chắc chắn fan nữ nhà cậu ta sẽ điên lên mất, phỏng chừng vài ba phút sẽ oanh tạc căn cứ của chúng ta….”
“Bớt nhảm lại.” Tần Ẩn nghe không lọt, lạnh lùng giễu cợt, “Có mua không?”
“Mua mua mua, đi đi đi.”
“…..”
Trong cửa hàng tiện lợi.
Thu ngân kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy ba người đang xếp hàng trước mặt, bọc kín mít chỉ để lộ một đôi mắt nhìn liến thoắng khả nghi ra bên ngoài.
Chỉ có duy nhất một người làm cô ấy cảm thấy an toàn, chính là người đàn ông đẹp trai như ngôi sao đứng cạnh ba người đó.
Địch Đạt dịu dàng an ủi cô ấy: “Chị gái, có chơi LOL không?”
Chị gái hiện vẻ mơ màng: “Chơi, chơi gì?”
“LOL, league of legends, Liên minh huyền thoại.”
Địch Đạt khoe khoang tiếng anh đậm chất khẩu âm của mình, nhìn thấy chị gái vẫn mê mang như trước, anh ấy mới bớt cợt nhã cởi khẩu trang ra: “Các anh em, giải trừ đề phòng.”
Vưu Thượng và Vương Tàng cùng mở khẩu trang ra.
Vương Tàng: “Hơi dọa người nhỉ.”
Vưu Thượng gật đầu.
Địch Đạt lầm bầm câu gì đấy, không để ý đến hai người này: “Chị gái, cho em một hộp Yuxi(*).”
Vương Tàng cũng dời mắt nhìn một vòng: “Tôi một Gấu trúc nhỏ(*).”
(*) Tên các nhãn thuốc lá ở Trung Quốc.
“…..”
Chị gái lấy xuống mỗi người một hộp, đến phiên Tần Ẩn cô ấy dừng lại hỏi: “Anh muốn gì ạ?”
Tần Ẩn đảo mắt qua quầy thuốc lá
Địch Đạt trêu ghẹo: “Thần Lai chắc phải hút Chunghwa(*) à.”
(*) Chunghwa là một nhãn hiệu thuốc lá cao cấp của Trung Quốc được sản xuất bởi Tập đoàn Thuốc lá Thượng Hải.
Tần Ẩn dừng mắt.
“Kẹo nén.” Anh lại bổ sung, “Vị Blueberry.”
Tịch mịch chừng một giây.
Ba người đồng thời giương mắt nhìn đầy mơ hồ lại—–
“?????”