Giây đầu tiên, cô cảm thấy hoặc trung tâm đại não ngôn ngữ của mình có vấn đề, hoặc dây thần kinh trái đang tạo ảo giác cho cô.
Giây thứ hai, cô nghe thấy Cố Hiểu Hiểu ngồi sau kinh ngạc nhỏ giọng nói câu: “Vậy nên không phải là lời đồn à?”
Đàm Lê: “…..”
Vậy là không phải ảo giác?”
Đàm Lê bỏ qua việc giải thích với Cố Hiểu Hiểu. Cô dán vào bên Tần Ẩn, coi bộ rất nghiêm túc và chân thành hỏi: “Trong lúc giao lưu giữa hai chúng ta có giai đoạn nào bị sai tần số à?”
“…..”
Tần Ẩn không nói gì, nheo mắt nhìn.
Cô gái nhỏ có mấy lọn tóc không được buộc rơi xuống bên tai, dính lên trên cổ tay anh, trêu chọc lòng người có chút ngứa ngáy.
Tần Ẩn lại rũ mi nhìn lại: “Gần quá.”
Vì anh ép giọng xuống quá thấp nên âm sắc càng thêm phần lạnh lùng và cảm giác xa cách, Đàm Lê nghe không rõ, “Hả?” một tiếng.
Vì thế mà Tần Ẩn đóng trang sách của mình lại, di chuyển về phía cô.
Tầm mắt và hô hấp cùng đan xen vào nhau.
Đối diện với Đàm Lê đang ngây người theo bản năng hơi rụt về sau, Tần Ẩn bình tĩnh lặp lại: “Tôi nói, cô dựa vào quá gần.”
“….”
“Người ngồi sau nhìn sẽ thấy, ảnh hưởng không tốt.”
“……”
Đàm Lê nghẹn họng vài giây mới phản ứng lại, cô cắn môi cười: “Please anh trai nhỏ, anh đã đồn ra cái tin kia cho toàn trường biết, còn để ý đến ảnh hưởng với không ảnh hưởng sao?”
“Tôi không ngại.” Tầm nhìn của Tần Ẩn quay về bên trang sách, không nhanh không chậm, “Người để ý không phải là cô ư?”
“Tôi? Tôi thì có cái gì tốt mà để ý?”
Đàm Lê nói như vậy, tay cũng không tự chủ lấy hộp kẹo đường vừa được mở nắp, lấy ra một viên.
Tần Ẩn nghe thấy âm thanh quen thuộc, giương mắt.
Đàm Lê phát hiện ra cũng nhanh chóng dời mắt qua, đối diện với ánh nhìn thản nhiên của người nọ.
Khoảng cách quả thật….gần quá đi.
Đầu ngón tay Đàm Lê run lên, liếc mắt cười: “Có gì không anh trai nhỏ?”
Tần Ẩn: “Lúc cô chột dạ thì thích ăn kẹo?”
Ý cười của Đàm Lê khựng lại.
Thịnh Nam cũng phải ở bên cô chừng mười mấy năm mới có thể khai quật ra được sự thật này, mà Tần Ẩn đương rất bình tĩnh và xa cách: “Ăn kẹo ít thôi, không tốt cho cơ thể.”
Đàm Lê siết chặt lấy hộp kẹo, cong mắt cười đến là vô hại: “Anh thật sự xem bản thân như bạn trai tôi đấy à, cái này cũng quản?”
“Không phải bạn trai thì không thể quản sao?”
“Không phải bạn trai thì tại sao lại muốn để anh quản chứ, anh trai nhỏ?”
Tần Ẩn mong mỏi liếc mắt nhìn cô.
“Được.”
“……”
Một từ ‘được’ này làm cho lòng Đàm Lê run lên.
Cô chầm chậm liếm viên kẹo, cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống câu ‘được cái gì mà được’ kia.
Nhưng mà vẫn nhịn không nổi.
Ánh mắt nhìn thấy giảng viên vào lớp đi lên bục giảng, Đàm Lê nghiêm trang nắm chặt quyển sách giáo khoa che khuất nửa gương mặt.
Rồi cô nghiêng người về hướng Tần Ẩn, âm thanh ép cho thật nhỏ: “Anh nói vào lúc nào?”
“Nói cái gì.”
“Chuyện bạn trai bạn gái.”
“Thứ ba tuần trước, sau tiết Toán cao cấp.”
“…….?”
Đàm Lê tìm kiếm trong trí nhớ, dễ dàng bắt được một khoảnh khắc tương xứng—–
Nữ sinh váy trắng tỏ tình, Tần Ẩn nói với cô ấy câu ‘đúng vậy’, và rồi nữ sinh chạy ngang qua người quăng cho cô một cái liếc nhìn ai oán.
Đường trong đầu lưỡi nhảy ra.
Đàm Lê quay đầu: “Chẳng lẽ lúc đó cô ấy hỏi anh là…..”
“Ừm.”
“Tôi còn chưa nói xong.”
“Tôi đoán ra được.”
Đàm Lê: “……”
Một giây trầm mặc này, Tần Ẩn rũ mi.
Thất thần.
【Người con gái tên Đàm Lê ấy….】
Rảo bước dưới ánh mặt trời đi ra khỏi phòng học, hình thức làm quen quen thuộc đến mức khiến anh phiền chán, nữ sinh giữ chặt anh trước khi anh rời đi.
Anh dừng lại trước cửa phòng.
【Cậu ấy là bạn gái của cậu sao?】
【……….】
Tần Ẩn vốn là muốn phủ nhận. Trước khi trả lời anh vô tình giương mắt liền thoáng nhìn thấy cô gái đang ôm cánh tay mặc quần jean dựa vào hành lang, chóp mũi lóng lánh, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ đang rất chi là hóng chuyện.
Vì thế mà giây tiếp theo anh rũ mi, lời định nói liền chuyển hướng.
【Phải.】
Lúc ấy, loại tâm lý nào đã đưa ra đáp án khẳng định này, Tần Ẩn nghĩ mãi vẫn không thông suốt.
Nhưng hình như, cũng không hối hận.
“….Tôi biết lúc đó tôi hóng chuyện là không đủ nghĩa khí, nhưng mà anh thừa nhận thế này, người phải trả cái giá lớn chính là tôi đấy.”
Đàm Lê vẫn dính bên cạnh anh, còn ý đồ muốn dùng cảm xúc và lý trí biểu đạt.
“Không sao, tôi không ngại.”
Đàm Lê không từ bỏ ý định.
Cô lại chuẩn bị đổi một góc độ khác khiêu động tên lãnh cảm này, chợt nghe giảng viên đại số tuyến tính chấm dứt màn giới thiệu thì sực nhớ ra, cười hỏi——
“Tôi nghe thầy Tề khoa chúng ta kể lại, lớp Toán cao cấp có một cô bé lên lớp của thầy ấy ngủ liền hai tiết học đúng không?”
Cả lớp im phăng phắc.
Vài giây sau, một âm thanh vang lên.
“Một tiết ạ.”
“Hả?” Giảng viên đại số tuyến tính cúi đầu nhìn về hướng âm thanh vừa được phát ra.
Đàm Lê lại nở một nụ cười vô tình: “Thầy ơi, em ngủ có một tiết à.”
“Em cũng là người đạt điểm tuyệt đối kia?” Giảng viên đại số tuyến tính kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lướt qua mái đầu của Đàm Lê, hiển nhiên đây là lần đầu giảng viên gặp phải quả đầu này, thầy cười, “Vậy cũng được, biết lắng nghe trước khi đi ngủ.”
“Thật ra thì không có nghe.”
“Hả?”
“Tiết học đầu em theo không kịp.”
“…….”
Giảng viên đại số tuyến tính nghẹn họng.
Căn phòng sáng sủa vang lên mấy tiếng cười của các bạn nam sinh vì nhịn không nổi.
Hoàn hồn, giảng viên vừa tức mình vừa buồn cười: “Được rồi, tôi thấy em cũng thành thật lắm. Vậy thì em làm lớp trưởng lớp của tôi đi—-thay tôi làm danh sách lớp và giúp tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.”
Đàm Lê không nghĩ tới chuyện sẽ tiến triển theo hướng này, muốn giãy nãy một tí: “Thầy ơi em đã là lớp trưởng lớp Toán cao cấp rồi.”
“Toán đại học chỉ là phân ra mấy cái tên thôi, chuyện cần làm cái nào cũng giống cái nào.”
Đàm Lê: “…….”
“Vậy không có vấn đề gì chứ?”
Đàm Lê nghĩ nghĩ, đáy mắt run lên, đột nhiên vẻ mặt lộ nét xấu xa: “Có ạ.”
“Hả?”
“Một lớp trưởng không đủ đâu thầy ơi.”
Tần Ẩn rũ mi không thèm đếm xỉa đến, trở tay lật qua một trang sách và đọc nhanh như một cơn gió.
Trong tầm mắt của anh, một ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh chỉ vào anh. Cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh, sườn mặt được mạ một lớp ánh sáng tạo nên một vầng sáng mềm mại.
Nở một nụ cười vừa tươi rói vừa chân thành và vô tội——
“Cậu ấy cũng là lớp trưởng lớp Toán cao cấp.
“……”
Phật nói ngươi không vào địa ngục thì ai vào.
Đàm Lê nói tôi mà có xuống địa ngục, thì làm thế nào cũng phải tha thêm một cái đệm lưng xuống theo.
Là người lãnh cảm thì quá tốt.
Cô gái nhỏ ngửa đầu nghiêm mặt, cười đến là rạng rỡ.
Tần Ẩn ngừng một giây, không thèm so đo với ai kia rồi quay mặt đi.
Một chút ý cười dung túng khe khẽ lướt qua đáy mắt anh.
*
Làm lớp trưởng luôn phải trả cái giá rất lớn.
Tiết thứ hai tan học, giảng viên trẻ tuổi nhiệt huyết đứng trên bục giảng ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Lê.
Nhưng mà Đàm Lê còn đang trong giai đoạn thích ứng với đồng hồ sinh học mới. Hai tiết học trôi qua cô đã nhịn không được cơn buồn ngủ, vào lúc này, phải dùng toàn bộ ý chí và nghị lực ‘ngồi hàng đầu không thể ngủ’ chống đỡ mới không ngã xuống.
Đại não bãi công không chịu xử lý tin tức đến từ thị giác, Đàm Lê nâng má hoàn toàn không phản ứng lại.
Giảng viên tuyến tính đại số rất tốt tính: “Lớp trưởng, em đến đây một lát.”
“………”
Động tác lấy túi của Tần Ẩn dừng lại nhìn qua bên cạnh. Cô gái nhỏ nâng má lắc lư nhẹ hai cái—–ngủ cũng chỉ là chuyện chớp mắt.
Hoặc là đã ngủ xong rồi.
Tần Ẩn rũ mắt, khóe môi cong cong, đáng tiếc độ cong này cũng nhanh chóng biến mất theo chuyển động đứng dậy của anh. Tần Ẩn gác ba lô qua bàn đi đến trước bục giảng.
“Thầy, có gì cứ nói với em đi.”
Nụ cười của giảng viên hơi đơ, đỡ cạnh bàn xoay thắt lưng lại. Thầy dùng ánh mắt dò xét đảo qua Tần Ẩn: “Em tên là Tần….”
“Tần Ẩn.”
“Ồ, đúng rồi, Tần Ẩn. Thầy có nghe các giảng viên toán học khác đề cập qua em. 16 tuổi thi vào đại học F, sau đó bảo lưu nghỉ bệnh, tạm nghỉ ba năm đúng không?”
Tần Ẩn nâng mắt lạnh nhạt đáp: “Giả thôi.”
“Hả?” Giảng viên bất ngờ ngẩng đầu, “Giả mà nghỉ học tận ba năm, nhà trường cũng duyệt à? Hiếm thấy thật đó.”
Tần Ẩn không nói gì.
Nhìn ra Tần Ẩn không có hứng thú với đề tài tán gẫu này, giảng viên tuyến tính cũng không còn thấy thú vị nữa. Thầy ấy lấy một USB ra đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Tần Ẩn.
“Đây là bài tập cá nhân mà thầy chỉnh lại, em và Đàm Lê đến cửa hàng photocopy đóng lại, chia cho các bạn khoa công nghệ thông tin. Đây là tiến độ mà mỗi học kỳ thầy sẽ kiểm tra, sắp xếp cho các bạn các bài tập trong sách và chuyên đấy.
Tần Ẩn nhận lấy: “Vâng.”
“À đúng rồi, chi phí photo các em ghi rõ ra rồi gửi cho thủ quỹ nhé.”
“Vâng.”
“Không còn việc gì nữa, em về đi.”
“Tạm biệt thầy.”
“Từ từ–”
Tần Ẩn đứng lại.
Đối diện với ánh mắt đen nhánh không có cảm xúc tốt đẹp gì kia, giảng viên trẻ tuổi buồn cười hỏi: “Em và bạn học Đàm Lê…..”
Thầy chỉ bàn đầu, người nào đó rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nữa, nằm úp mặt xuống luôn.
“Em ấy là bạn gái của em à?”
Tần Ẩn không thừa nhận cũng không phủ nhận, ánh mắt không gợn sóng mà bật lại: “Học viện chuyên ngành lý có quy định không được yêu đương trong lớp ạ?”
“Ha ha, không đến mức. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, còn yêu đương là tự do của các em.”
“Em biết rồi. Cảm ơn thầy.”
Thu được một câu kết thể hiện lòng biết ơn trong trẻo nhưng có vẻ lạnh lùng xa cách, thầy tuyến tính vuốt cằm nhìn anh ý bảo về lại chỗ ngồi đi.
“Khuynh hướng nghiêm túc thật.”
Giảng viên đại số tuyến tính cười dời mắt nhìn, cầm sách giáo khoa lên tự lẩm bẩm.
“Nam sinh thế này, khi yêu đường cũng sẽ yêu chiều cô bé sao….”
Đàm Lê ngủ không được yên ổn lắm, nhưng lại rất sâu giấc.
Ghé đầu lên cánh tay đã mỏi nhừ, cô mở mắt ra chờ vào giây, trong đầu cô vẫn hiển hiện những mảnh nhỏ không rõ là ký ức hay là giấc mơ chầm chậm tan đi.
Đàm Lê cũng không sốt ruột ngồi dậy.
Cô ngủ đến váng đầu, cả thân không còn một chút sức lực nào, tay chân cũng không buồn động đậy. Vậy nên cô liền im lặng mở to mắt nhìn chằm chằm vật thể đang che trước mặt mình…..
“Quái vật đen.”
Chờ cho tầm nhìn trở nên rõ ràng, Đàm Lê phán đoán bản chất của món đồ này: là một ba lô đen.
Còn có hơi quen mắt.
Tuy rằng lục trong trí nhớ không mấy ấn tượng, nhưng nhìn đường cong rõ nét và màu sắc của nó, Đàm Lê cũng có thể đoán ra được chủ nhân của món đồ.
Đàm Lê vấn không nhúc nhích, liền dời mắt khỏi cái ba lô.
Ngay chỗ móc khóa của ba lô có một khe hở, cô thấy người nọ chắc là đang dựa vào ghế, rũ nửa mi, mặt nghiêng lạnh lùng thanh tú, hiện nên khí chất xa cách như bức họa.
Tay trái anh cầm gáy sách, đốt ngón tay phải thon dài đặt trên trang sách, hơi nhấc một khúc cuối trang sách lên.
Một giây này, đột hiên đáy lòng Đàm Lê có một loại tình cảm điên rồ thoát ra—–
Cô muốn hôn lên đốt ngón tay đang gập lại của anh, có chăng là nó cũng lạnh lẽo như tuyết hay không. Còn muốn nhìn cả phản ứng của anh nữa, không biết rằng có thể nhìn thấy được những cung bậc cảm xúc khác ngoại trừ hờ hững thong dong hay không.
Sau đó lý trí quay về.
Bừng tỉnh khỏi cái hình ảnh mà mình vừa mới huyễn hoặc ra, Đàm Lê cứng đờ.
…..Cô vừa mới nghĩ cái gì vậy?
Tần Ẩn lật một trang giấy nữa rồi lơ đãng nhìn thoáng qua Đàm Lê đã sắp tỉnh. Khép sách trong tay lại, anh đứng thẳng dậy: “Tỉnh rồi?”
“Tôi ngủ lâu lắm rồi sao?” Đàm Lê cũng không thể không biết xấu hổ mà nằm sấp nữa, chậm rãi đỡ cạnh bàn đứng dậy.
“Nửa tiếng.”
“Ồ.” Đàm Lê rầu rĩ đáp lời, lười nhác vươn vai: “Sao anh còn chưa đi?”
Tần Ẩn không đáp, Đàm Lê buông cánh tay lấy hộp kẹo trong túi ra.
Tần Ẩn: “Vừa tỉnh dậy đã ăn kẹo?”
Ngón tay Đàm Lê dừng lại: “Chính vì vừa mới tỉnh dậy, những ý nghĩ đáng sợ đều dám chạy ra ngoài….vậy nên càng cần phải có đường để áp chế và an ủi nó.”
Tần Ẩn đương nhiên không biết cái suy nghĩ đáng sợ mà Đàm Lê nói đến lại có liên quan đến anh.
Anh đặt sách lên trên bàn, âm tuyến ép đến trầm thấp: “Ăn như thể nghiện thế này, cô có biết nó tương đương với tự sát không?”
Đàm Lê trừng mắt nhìn, cười vô tâm: “Ồ, nhưng đây là phương pháp ngọt ngào nhất trên thế giới.”
Tần Ẩn nhíu mày không nói.
Đàm Lê ăn kẹo, tự nhiên cái điểm điên rồ cũng được áp xuống, lúc này cô mới yên tâm nâng mắt nhìn thẳng vào Tần Ẩn, đồng thời cô kéo ba lô ra lấy một hộp kẹo, đưa qua.
“Cho.” Đàm Lê nhe răng cười.
“Đây là gì?”
“Kẹo nén á, không phải còn thiếu anh một hộp sao.” Đàm Lê đưa nó đến chỗ của Tần Ẩn trút hận, “Vị chanh dây, tôi còn chưa thử bao giờ. Anh ăn thử đi rồi sau này nhớ review lại cho tôi.”
“Tôi không ăn kẹo.”
“Thật không,” Đàm Lê quơ quơ hộp kẹo, ánh mắt trong trẻo như thấu rõ, “Vậy tại sao lúc nào anh cũng mang một hộp kẹo bên mình thế.”
Không khí tĩnh mịch.
Hai người đối diện mấy giây, Đàm Lê không hiểu sao lại có ý muốn lùi bước. Chỉ là nghĩ đến chuyện đối phương mới là người nên chột dạ, thế là cô cứng lại cười càng thêm xán lạn.
Tần Ẩn rũ mắt kéo ba lô lên đứng lên, âm thanh bình tĩnh: “Vậy nên cô cho rằng, tôi vì cô nên mới mua?”
Câu hỏi này đến quá thẳng thừng, Đàm Lê suýt chút nữa đã không tiếp được: “Á, thật ra tôi cũng không mấy chắc chắn cho lắm—–”
“Đúng”
“?” Đàm Lê ngẩng đầu.
Tần Ẩn đứng trước bàn, từ trên nhìn xuống, con ngươi lạnh lùng sáng tỏ híp lại: “Đúng thật là tôi vì cô nên mới mua.”
Đàm Lê: …….”
Tần Ẩn dường như không để tâm đến việc Đàm Lê đang ngẩn ngơ, anh móc lấy ba lô xách lên. Ba lô được dựng đứng lên ngược sáng lần nữa rớt xuống—–
Nằm bò lên trên chỗ của Đàm Lê.
“Giảng viên đại số tuyến tình muốn chúng ta đến cửa hàng photocopy đóng bài tập chuyên ngành.” Tần Ẩn chỉ chỉ thẻ USB sáng chói.
Ý thức của Đàm Lê hẵng còn đang bảo trì.
Tần Ẩn đã đi đến hàng trước, cách cái bàn dài nhìn cô: “Cô không đi sao?”
“……”
Đàm Lê liếm liếm kẹo một vòng, rồi mới chậm rì rì nhấc mặt lên.
Cô không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn Tần Ẩn chăm chú.
Tên lãnh cảm này sao mà, sau khi nói về một chuyện như thế lại tỏ ra hoàn mỹ như không có gì phát sinh thế kia?
Hơn nữa rõ ràng anh đã từng nói qua là sẽ không thích….
“Cô có phải đang hiểu lầm không.”
Một giọng nói lãnh cảm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đàm Lê.
Đàm Lê vô tội ngửa mặt lên: “Hử?”
Lại thấy người nọ ngược sáng đứng yên chừng vài giây, mang theo ý cười trào phúng khe khẽ. Sau đó anh xoay người, đốt ngón tay đè lên trên bàn, cách một cái bàn dài cúi người đến gần cô.
Đôi mắt đen láy như cất giấu cả một dải ngân hà, anh đứng ở bên kia và bảo.
“Mua một hộp kẹo thì là thích?”
Giọng nói anh bị đè xuống nên có hơi khàn, trộn lẫn chút ý cười nhàn nhạt như có như không. Hô hấp và mùi hương của chất áo anh, hòa quyện với nhau tạo nên một giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa lười nhác.
“Nhóc con à….cô yêu đương bao giờ chưa?”