“Quá khen quá khen.”
“….Ai khen cậu, tớ đang trào phúng đấy!”
“Ồ, thế à.”
Đối diện với gương mặt xinh đẹp nhưng lại vô tâm vô phế này, Thịnh Nam chán nản quay mặt đi.
Hai cô bạn vừa nãy đi ngang qua Thịnh Nam, lúc đi được một khoảng khá xa, mấy cô ấy ngẩng đầu lại nhìn về hướng Thịnh Nam, sau đó còn xô đẩy nhau đi lên.
Thịnh Nam: “….”
Cô ấy mang vẻ mặt phức tạp nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra sau.
Nếu nói tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn Đàm Lê còn có một phần là nhờ vào mái tóc của cô, vậy thì các cô nàng ngoảnh đầu lại đây hoàn toàn là vì cái diện mạo như thần và khí chất ‘slay’ của ai kia.
Dọc theo quảng đường từ cổng đến dãy phòng học, Thịnh Nam đã đếm không xuể nổi số lượng nữ sinh đến đây chỉ để xin số điện thoại hoặc wechat.
Có điều tiến độ của ba người cũng không bị kéo dài cho lắm, bởi vì—–
“Thật lòng xin lỗi.”
Lại là giọng nói lạnh lùng đến cực hạn, Thịnh Nam liếc qua, nhìn thấy sự lãnh cảm của Tần Ẩn vừa đủ để chặn đường lui của các nữ sinh.
Mặc dù Thịnh Nam rất đồng tình và thương tiếc khi nhìn thấy biểu cảm của các bạn nữ đấy, nhưng cũng không dám đối mắt nhìn thẳng người ấy từ đầu đến cuối.
Thịnh Nam bị sự lạnh lùng vô tình của anh kích thích đến run rẩy, quay lại nói: “Anh bạn này của cậu rốt cuộc là có lai lịch thế nào vậy, tại sao trước kia tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?”
“Bạn?” Đàm Lê ngẩng ra, mỉm cười hỏi, “Ai nói anh ấy là bạn tớ.”
“Gì chứ. Nếu không phải là bạn cậu, vậy thì sao lại ngoan ngoãn theo cậu đến tiệm net chơi game?”
“Thì, tâm địa thiện lương?”
Thịnh Nam cứng họng: “Anh ta vừa mới dập hoa tan nát kìa, tâm địa thiện lương cái khỉ gì.”
“Thế à.”
Đàm Lê quay đầu nhìn một hồi mới cười rộ lên: “Đúng thật nhỉ. Phải bị xin phương thức liên hệ biết bao nhiêu lần mới có thể tu luyện ra cái thần thái như vậy chứ.”
“Anh ta làm gì thế? Ngôi sao à?”
“Không rõ nữa, vì anh ấy thật sự không phải bạn tớ mà.” Đàm Lê nghiêm trang cường điệu, ‘Nói đúng hơn, thì có thể tính là chủ nợ của tớ.”
“Chẳng bằng cậu nói cậu là chủ nợ của anh ta thì tớ còn tin được.” Thịnh Nam bĩu môi.
Đến một tiệm net gần đại học F nhất.
Lúc đi qua đường lớn, Đàm Lê thấy cái cửa hàng tiện lợi quen thuộc, cô nhìn chằm chằm một hồi lâu mới chợt nhớ ra—-buổi tối nửa tháng trước, chính tại nơi này cô đã cọ người phía sau mãi mới được một hộp kẹo nén.
Đàm Lê thở dài vỗ vỗ cột đèn đường: “Vất vả thật.”
Thịnh Nam đi qua đi lại vừa lúc nghe thấy liền dừng lại, nhìn thấy Đàm Lê đang anh anh em em với cái cột đèn đường, cô ấy run run khóe miệng: “Lại cái tật xấu gì nữa vậy?”
“Cậu không hiểu đâu, đấy là câu chuyện xấu hổ nhất cuộc đời tớ.”
Đàm Lê nói xong mới nghệch đầu ra sau, cười: “Đúng không?”
“….”
Tần Ẩn đang đi ngang qua người, nghe thấy cô nói bèn dừng lại.
Anh liếc mắt nhìn cái gốc đèn đường tối tăm nọ, hình ảnh người nào đó ngồi xổm bên cạnh ôm cột phủ đầy nước mắt, cùng giọng nói mắng chửi ‘chó khốn nạn’ kia hãy còn rất sống động trong đầu anh.
“Nhất?”
Khóe môi khinh bạc và lạnh lùng nhếch lên một độ cong nhỏ.
Tần Ẩn lướt qua.
“Chưa hẳn.”
Đàm Lê: “?”
Đàm Lê bất ngờ quay đầu lại hỏi Thịnh Nam: “Tớ vừa bị tên lãnh cảm trào phúng đấy à?”
“Đúng,” Thịnh Nam dời mắt, dựng một ngón cái với cô, “Không thể không nói, trâu bò vẫn là trâu bò.”
“…..”
Đàm Lê híp mắt lại nhìn bóng dáng cao gầy ngất ngưởng trước mặt.
Nhìn chòng chọc chừng hai giây, cô nhếch nhẹ môi dưới, thổi bay lọn tóc mái dính trên trán, lười nhác đi lên trên.
*
Giữa trưa trong tiệm net không có bao nhiêu người, người ở nguyên đêm thì cũng về hết, người vì công việc thì còn chưa đến, cả tiệm net đều rất nhàn rỗi.
Sau quầy cũng chỉ có một mình ông chủ Thái.
Tiệm net mở cũng được nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông chủ Thái nhìn thấy có người kéo tận vali đến tiệm.
Nếu không phải vì vẻ ngoài đẹp trai, chắc chú đã gọi 110 rồi.
Đánh giá Tần Ẩn vừa đi vào tiệm một hồi, lão Thái chần chờ đứng dậy: “Lên mạng?”
Trà trộn vào tiệm net nhiều lần, cũng là lần đầu tiên Đàm Lê nghe tới câu hỏi thế này, chui ra từ sau Tần Ẩn cười xán lạn: “Đến tiệm net không lên mạng thì còn làm gì?”
“Kéo cả hành lý đi, còn tưởng qua nhà nghỉ kế bên fang cơ đấy.”
Từ cuối cùng cũng may được dừng lại kịp thời, lão Thái xấu hổ dời mắt khỏi cái vali kia: “Đưa căn cước công dân đây nào.”
Đàm Lê cũng nghe thấy được nên bật cười: “Quy trình cũng không khác nhau lắm.”
“….”
Tần Ẩn khựng người quay đầu lại liếc nhìn cô.
Đàm Lê bình tỉnh, đầu tiên là làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc giơ tay lên: “Trời đất chứng giám, anh trai nhỏ ơi, tôi không hề có một cái ý nghĩ không an phận nào với anh cả.”
Tần Ẩn không đáp.
Với vẻ bề ngoài không nói không cười gì của tên lãnh cảm này, đừng ai hy vọng có thể nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Đàm Lê nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Buổi tối ngày hôm đó anh không nghe thấy à? Nhà tôi có một tên khốn, tôi rất toàn tâm toàn ý với anh ấy, vậy nên tuyệt đối sẽ không nhúng chàm anh đâu. Anh đừng có sợ.”
Tần Ẩn: “…..”
Được lắm, lại kết thêm một mối thù mới.
Tần Ẩn rũ mắt quay đi, lấy trong túi ra một cái căn cước để lên trên quầy. Cùng lúc đó bên cạnh có hai ngón tay thon dài trắng nõn của cô đưa lên.
Lần đầu tiên Tần Ẩn nhìn thấy có người chụp ảnh căn cước mà cười xán lạn đến vậy. Không còn vết make up long lanh trên chóp mũi, nhưng vẫn kinh diễm động lòng người.
Khóc lên chắc cũng y như nhau thôi.
Đàm Lê cũng nhìn của anh.
“Tần, Ẩn.” Cô nặn từng từ của tên anh, âm điệu khẽ khàng, cười nhẹ nói, “Hóa ra tên anh là thế này.”
Thịnh Nam đứng bên cạnh khiếp sợ, hết nhìn cô rồi lại quay qua nhìn anh: “Hai người thật sự không quen biết nhau à?”
Đàm Lê: “Tớ nói rồi, cậu không chịu tin.”
“Thế thì tại sao anh ta lại đến tiệm net với cậu được??” Thịnh Nam khiếp sợ đến mức nào có rảnh rỗi để lo lắng đến chuyện đương sự đang ở đây.
Đàm Lê hất mái tóc dài, nháy mắt với Thịnh Nam, cười một cách tinh quái: “Có thể là, sắc đẹp mê hoặc?”
Thịnh Nam: “……..”
Cô ấy rất muốn hỏi cậu có thấy xấu hổ không, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng Đàm Lê nói không có gì sai—-quả thật là đẹp, vẻ đẹp này thậm chí còn có thể làm cho bọn con gái tim đập thình thịch khi nhìn thấy cô nữa là.
Thịnh Nam thở dài, tự giác khoanh tay chắp lễ: “Không quấy rầy các cậu chơi game nữa. Tớ đến cửa hàng đồ uống cách vách, xong cậu đến tìm tớ nhé.”
Đàm Lê: “Tớ không ngại đâu.”
Thịnh Nam: “Tớ ngại.”
Đàm Lê: “Ặc.”
Nhìn bóng dáng Thịnh Nam sải bước dài đi ra ngoài, Đàm Lê quay lại cười cười: “Đa tạ đã không vạch trần.”
Tần Ẩn đang đứng trước quầy đối chiếu căn cước với lão Thái, hỏi: “Vạch trần cái gì?”
“Sắc đẹp mê hoặc đó.”
“Ừ,” Tần Ẩn cong người, góc nghiêng hiển hiện sự lạnh lùng và bình tĩnh, đáp: “Không phải là thật sao?”
“…..”
Đàm Lê ngơ ngẩn.
Đối diện với ánh mắt đã chuyển sang bình tĩnh của Tần Ẩn, đáy lòng cô đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy cơ muốn lật thuyền——
Người này, sao giống như là, có chút lệch lạc nho nhỏ với cái người lãnh cảm mà cô suy đoán vậy chứ?
Đàm Lê chưa kịp suy tư, điện thoại trên quầy rung rung. Cô hoàn hồn cầm lấy di động đã reo được mấy hồi chuông. Màn wechat điểm đỏ có mấy tin nhắn.
Đàm Lê click vào.
Tin nhắn của quản lý mà nền tảng XT sắp xếp cho cô nhảy ra.
【XT-Đỗ Từ Từ】: Anh Lê! Ông nội Lê! Tổ tông Lê!
【XT-Đỗ Từ Từ】: Khi nào thì chúng ta mới bắt đầu livestream lại vậy??
【XT-Đỗ Từ Từ】: Sếp của chị sắp nhai chị như nhai miến rồi này! Cầu xin em đó, nhắm chừng nào mà có thể sắp xếp được chút thời gian, chỉ cần lộ mặt ra thông báo một tiếng thôi cũng được nữa mà.
【XT-Đỗ Từ Từ】: bla bla bla……
Sau đó còn rất nhiều tin nhắn nữa, Đàm Lê lại lười xem. Cô dựa vào quầy nâng má suy tư, rồi quay mặt nhìn về phía sau quầy.
“Ông chủ, có phòng đôi không?”
“Có, nhưng không có giường.”
“…..”
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Lão Thái chầm chậm ngẩng đầu, xấu hổ bổ sung thêm: “Không có giường, nhưng có phòng VIP riêng.”
Đàm Lê: “Khách nhà ông có sở thích nằm giường chơi game à?”
Lão Thái kiên trì gật đầu.
Đàm Lê khen ngợi: “Sở thích hay.”
Lão Thái: “…..”
Căn phòng đôi được sửa làm phòng VIP, Đàm Lê và Tần Ẩn dựa theo dãy số tìm đến một căn phòng nhỏ.
Trước cửa phòng treo một tấm biển: 【Mùi hương.】
Đàm Lê: “…..”
Có ý vị thật.
Trong phòng VIP này có hai cái máy tính đặt cùng với ghế gaming. Đàm Lê đi vào kiểm tra thiết bị.
Tần Ẩn đặt vali ở bên cửa, mở cửa phòng ra.
Sau đó cửa tự động đóng lại.
Tần Ẩn khựng ngay bên cửa.
“Đổi sang phòng VIP làm gì.”
“Vì cái nghề phụ của tôi đấy, kế sinh nhai bức ép.” Đàm Lê ghé lên bàn kiểm tra bộ máy, không ngẩng đầu mà đáp lời anh.
Chừng một hai giây sau cô mới dừng lại, sau đó chợt nhận ra vấn đề, cô cười xán lạn: “Anh trai nhỏ này, anh không biết gì đã vào đây với tôi à? Một mình con trai ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân mới được, nếu không sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm đó.”
“Nguy hiểm?” Tần Ẩn dựa vào cạnh cửa, vừa nghe được câu này, anh dường như cực kì khinh thường, âm thanh được ép xuống trầm thấp hết mức, “Cô hay là tôi đây?”
“…..”
Đàm Lê ngẩng ra.
Trong phòng VIP không bật đèn, chỉ có tia sáng từ ánh đèn bên ngoài rọi xuyên qua sau lưng người nọ lọt vào trong, quẩn quanh và mạ lên trên thân ảnh cao to của người ấy, khắc họa mơ hồ dáng vẻ cùng gương mặt của anh.
Đàm Lê chưa bao giờ được nhìn thấy Liar chân chính.
Nhưng trong ánh sáng mông lung cùng với thời không này, nháy mắt ấy cô có cảm giác, dường như cô đang gặp rồi.
Người đang tựa cửa nọ, ngữ điệu lạnh nhạt, lãnh cảm, uể oải và lười biếng, khóe môi khẽ giễu cợt, âm thanh khàn khàn dễ nghe.
Người ấy, trong tích tắc này thật giống như là Liar.
“Lạch cạch.”
Đèn trong phòng được bật lên.
Ánh sáng nháy mắt xua đi bóng đen, cũng xua tan đi cơn mộng mị vừa đến.
Đàm Lê giật mình hoàn hồn.
Cô quay đầu lại, yên lặng hít một hơi thật sâu, tựa như khi cô vừa chìm sâu xuống biển và gần như chết ngạt thì được cứu vớt lên trên.
Và rồi, mọi ngóc ngách trong tim trong phổi, đau như kim châm chích vào.
…….Si ngốc.
Đàm Lê cong môi tựa bàn đứng dậy. Cô lấy trong túi quần ra hộp kẹo nén, đầu ngón tay khe khẽ run lên, mở ra, nom thật chật vật, cô lấy một viên kẹo nén cho ngay vào trong miệng.
Chờ đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt, ý thức của Đàm Lê mới chậm rãi ổn định lại.
Cô nhớ đến điều gì đấy, giương mắt.
Trong tầm mắt, người ấy cô chỉ mới gặp có hai lần đang đứng tựa vào cửa và nhíu mày nhìn cô, đôi mắt đen nhánh nhưng con ngươi lại lạnh lùng lãnh cảm.
Sau đó anh dời mắt xuống tay cô.
“Cô ăn kẹo, hay thuốc đấy?”
Đàm Lê bỗng chợt cười, cô chớp chớp mắt với Tần Ẩn: “Tôi không có bệnh.” Ngừng hai giây, đôi mắt đen láy mang theo ý cười và chút ảm đạm, “Hẳn là không có đâu.”
Chớp mắt ấy, nét mĩ lệ nhạt đi, trông nhợt nhạt và mỏng manh quá thể.
Chỉ là chớp mắt này tựa như ảo giác mà thôi, tích tắc liền biến mất.
Đàm Lê lại ngẩng đầu, cảm xúc quay về nét xán lạn như trước.
“Dọa anh rồi sao, anh không cần che giấu đâu, tôi cũng sẽ không bắt buộc anh phải nhận báo ơn của tôi. Ngày hôm đó vốn dĩ tôi đã phiền đến anh rồi, còn làm khó anh hai chọn một nữa, cứ như ăn hiếp anh vậy. Cửa ở sau lưng, anh có thể đi bất cứ…”
Ghế gaming được kéo ra.
Người nọ ngồi tựa vào ghế khởi động máy. Tiếng bàn phím nghe thanh thúy và vui tai, tiết tấu đánh máy như nước chảy mây trôi, không dính khói lửa nhân gian.
Mãi đến khi màn hình hiện lên giao diện LOL.
Tần Ẩn không còn nghe âm thanh gì ở phía sau nữa, điều chỉnh lại một chút góc độ của ghế gaming, mặt hướng về góc Đàm Lê đứng.
Anh nhàn nhạt nâng mắt: “Cô có lên hay không lên?”
Trước mắt là đôi chân dài của người đàn ông, lần đầu tiên Đàm Lê được trải nghiệm cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
Lông mi, đôi mắt, cái mũi, đôi môi…..
Người đẹp quả nhiên là người đẹp, không góc chết.
Bị cái hầu kết xinh đẹp kia câu đi linh hồn nhỏ bé, Đàm Lê nghe thấy được bản năng động vật của chính mình, đang chân thành hỏi.
“Lên gì?”
Anh ư.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình.
Thần Lai: Em lên.