Đàm Lê mới chợt tỉnh lại.
Nét yếu đuối trong đôi mắt đen nhánh của cô gái nhạt đi, mưa bụi gọi cô tỉnh lại, còn cả gương mặt tươi cười phóng túng ngày thường cũng quay về.
“…..Nghe cứ như, thể nào tôi cũng thắng vậy?”
Tần Ẩn nhìn cô chăm chú, ánh mắt hờ hững, tròng đen như cất dấu vô số mãnh liệt: “Ừm, vậy nên em có muốn đánh cược không?”
“Tôi không tin nhất là có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Nhìn càng mê người, thì càng là cái bẫy rập.” Đàm Lê nhếch cằm, đôi môi đỏ tươi cơ hồ như hôn lên cái cằm của người nọ, cô lười nhác cười tản mạn, “Anh nhìn rất mê người.”
Đôi mắt Tần Ẩn thâm sâu, rồi anh rũ mi xuống, trong giọng nói là ý cười như có như không: “Vậy là đã bắt đầu đánh cược rồi, đúng chứ?”
Đàm Lê vô tội đáp: “Tôi đâu đã đồng ý đâu. Có điều….”
Âm thanh chưa dứt.
Tần Ẩn nhếch mắt lên, chờ khóe môi cô phát ra nửa câu nói còn lại. Sau đó, đôi môi đỏ mọng nọ gợn lên ý còi như trêu như đùa.
“Cái bẫy rập này còn chưa đủ để tôi cắn câu, thuyết phục tôi cũng làm không được, vậy tôi đây sao có thể tin tưởng trong hai tháng kế tiếp, anh có thể thỏa mãn mọi đòi hỏi của tôi?”
Logic này hiển nhiên là cái lập luận vớ vẩn, nhưng Tần Ẩn không phản bác, anh chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Vậy tôi đây cần phải làm gì.”
Đàm Lê: “Ơ, bây giờ anh đang muốn đáp án từ giám khảo đó ư?”
“Không thể sao.”
“Đương nhiên là không thể.” Đàm Lê cười, “Nhưng giám khảo có thể nhắc nhở—-anh chỉ cần nghĩ ra một cái điều kiện mà tôi khó có thể từ chối, vậy là được rồi”
“………”
Lời khó xử này thẳng thắn và không hề che giấu chút nào.
Lòng tự tin của Đàm Lê vững như bàn thạch, ngoại trừ cái lời cá cược hấp dẫn kia, cô không cảm thấy có cái điều kiện nào đủ để làm cho cô ‘khó có thể từ chối’ được.
Cô đúng là muốn để anh biết khó mà lui. Đấy mới là kết quả tốt nhất cho cả hai người bọn họ.
Mưa bụi cùng dần tinh mịn hơn, Tần Ẩn trầm mặc thật lâu, chầm chậm lùi về sau một bước.
Anh đi đến bên cửa xe trước cửa hiên
Đàm Lê thành công bèn cười: “Như vậy đã từ bỏ rồi à, anh trai nhỏ?”
Tần Ẩn nhìn chiếc xe lễ tân gọi đến, anh xoay người lại: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“…Cái gì cơ?” Đàm Lê bị anh chuyển sang đề tài mới này làm cho ngẩn ngơ.
“Bây giờ là, 10:37 tối.” Tần Ẩn nhìn đồng hồ, khoanh tay, đôi mắt đen nhánh kia đạm nhiên và bình tĩnh nhìn cô, “Chờ đưa em về trường, khi tôi về nhà thì chắc hẳn cũng đã qua 12 giờ.”
Trong lòng Đàm Lê mơ hồ dự cảm được: “Vậy nên?”
“Bánh kem ở nhà đã bị mẹ quăng đi rồi, sẽ không ai chờ tôi về nhà nữa,” Tần Ẩn bình tĩnh kể, tựa như đang nói về một chuyện không liên quan đến chính mình vậy, “Sinh nhật tôi 20, lại là một mình ngồi ở ghế sau xe taxi, băng qua đường phố vắng vẻ, rồi nhìn đèn đường tắt dần.”
“…..”
Không khí yên lặng, cho đến khi chiếc xe màu đen chạy đến đậu trước mặt hai người họ.
Đàm Lê hoàn hồn, cười: “Anh trai nhỏ, anh sẽ không cho rằng chỉ một chút khổ nhục kế này là đã có thể đả động tôi đấy chứ?”
Tần Ẩn nghiêng người kéo cửa xe ra, anh đỡ cửa xe nâng mắt lên, không trả lời cô: “Xem ra là không rồi, vậy lên xe đi.”
Nụ cười của Đàm Lê cứng lại.
Vài giây sâu, cô khẽ cắn răng, nhìn Tần Ẩn vẫn còn đang giữ cửa xe cho mình: “Ban ngày ở trường, anh cũng không nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật anh—-nếu tôi biết, tôi sẽ không gọi anh đi cùng đâu.”
“Ừm,” Tần Ẩn lặp lại, “Lên xe nào.”
Đàm Lê chán nản.
Tình cảnh này, lời nói này, thì có khác gì với câu ‘mắc câu đi’ đâu chứ?
Đàm Lê chậm rãi ngồi vào trong xe.
Không gian bên trong xe rộng rãi, ghế dựa cũng mềm mại thoải mái, điều hòa chỉnh về một nhiệt độ thích hợp, thổi tan đi cái lạnh trời thu mà Đàm Lê mang vào trong xe.
Sau khi ngồi vào, cô theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa xe—vóc người thon cao của người đàn ông cúi đầu đi vào. Bên trong xe bật lên ngọn đèn ấm áp, áo sơ mi bị màn mưa bụi phất qua làm nửa ướt nửa tối, nét màu ái muội.
Tầm mắt nhìn về phía trước, mái tóc đen cũng ẩm ướt, dán lên thái dương trắng bạch của anh.
Đàm Lê nhớ ra vừa nãy ở trước cửa hiên, anh vẫn luôn bảo vệ cô trong ngực mình, ngăn cản những hạt mưa bụi đêm của trời thu mát mẻ phất qua, đã thế còn làm như không có gì trò chuyện với cô.
Cho đến khi mưa trở nên tinh mịn, không ngăn được nữa, anh mới lùi người về sau gọi xe đến.
Đàm Lê hạ mắt, vô thức cắn môi. Bóng dáng phản chiếu trên cửa xe, đáy mắt cô gái nhỏ hiển hiện nên chút hung ác.
Tần Ẩn nói với tài xế địa chỉ xong thì dựa lưng xoay người lại, liền thấy được dáng vẻ này của Đàm Lê.
Anh rũ mắt khẽ cười: “Tôi còn chưa nói gì mà.”
Đàm Lê nghiến răng: “Trừ câu điều kiện cuối cùng ra, rõ ràng là anh đã nói xong hết cả rồi.”
Tần Ẩn: “Vậy em đồng ý rồi?”
Đàm Lê nghiêm mặt: “Lấy một cái thứ mà nó vô bổ với anh đến thế đánh cược thành món quà sinh nhật, anh không cảm thấy thiệt sao?”
“Không thiệt.”
Đến nghĩ Tần Ẩn còn không cần.
Câu trả lời quả quyết này khiến cho Đàm Lê có hơi thất thần. Trong xe nương theo sự trầm mặc của cô mà an tĩnh hẳn, giằng co thật lâu thật lâu sau.
Mắt thấy xe sắp đến đường nhỏ cạnh đại học F, Đàm Lê giãy giụa trong vũng bùn đột nhiên nhớ tới.
Ánh mắt cô sáng lên.
Tầm mắt đảo qua tài xế xe cả đường an tĩnh đúng chức trách, cô chống cằm nhìn Tần Ẩn nở một nụ cười chói lọi:: “Này, anh trai nhỏ?”
“…….”
Vừa nghe đã biết là giọng điệu muốn gây chuyện.
Tần Ẩn bình tĩnh vén mắt lên, phối hợp ngước nhìn cô.
Đàm Lê: “Anh thật sự muốn tôi đồng ý trận cá cược này, để làm món quà sinh nhật cho anh đúng không?”
Tần Ẩn không đáp.
Đàm Lê nâng mặt, thần thái càng thêm xán lạn: “Tôi nghĩ rất kỹ rồi, cũng không phải là không thể làm được. Để cho tôi đồng ý thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần anh làm một chuyện là được rồi.”
Con ngươi Tần Ẩn khẽ động: “Chuyện gì?”
Đàm Lê nở nụ cười.
Cách tay vịn, cô áp mình đè xuống người Tần Ẩn.
Cô thỏ thẻ nói, mang theo ý trêu đùa, ác liệt, hàm xúc vui đùa không thèm để tâm đến đối phương—-
“Anh cầu tôi đi.”
“Anh cầu tôi, tôi đồng ý với anh.”
Bên trong xe tĩnh mịch.
Tài xế có chức trách câm như hến, siết chặt tay lái tự thôi miên bản thân không được nhìn lén.
Hàng ghế sau.
Giây đầu tiên Tần Ẩn chợt giật mình, không đáp lời, chầm chậm hạ mắt.
Đàm Lê liền biếng nhát dựa lên tay vịn, nhìn ánh đèn nhu hòa ấm áp trong xe hào sảng rọi vào, nhưng lại không hề làm tổn hại đến vẻ sắc bén và góc nghiêng thanh tú của người nọ.
Lãnh cảm không hổ là lãnh cảm, lúc rũ mắt không cảm xúc, đôi môi mỏng mím lại tựa cười tựa giận, như một bức họa đẹp đẽ làm người nhìn không muốn dời mắt.
Bởi vì quá đẹp, cũng vì quá tuyệt, vậy nên cả đêm nay luôn có một âm thanh nho nhỏ nơi đáy lòng cô phiền náo và mê hoặc lấy cô, âm thanh nọ hối thúc cô mau trả lời đồng ý đi, đồng ý anh ấy rồi thì anh ấy sẽ là của mày, anh ấy nói mày muốn gì đều cho mày tất còn gì.
Đàm Lê bị nó nháo cho phiền lòng, tự sâu trong lòng đá văng nó đi.
…………Ồn muốn chết.
Xe yên tĩnh chạy đến bên ngoài cổng đại học F.
Vừa qua 11 giờ hơn, đoán chừng vì mưa phùn nên con đường náo nhiệt thường ngày, bấy giờ dường như không tìm thấy thân ảnh nào.
Tài xế quay người lại, nhỏ giọng báo: “Hai vị, đến rồi.”
Đàm Lê cong cong mặt.
Cô không muốn đùa giỡn quá mức như vậy, cũng không muốn đẩy cho mọi chuyện đi quá xa không còn đường sống và không còn cách vãn hồi, lại càng không muốn mất đi một mối quan hệ thú vị thân thiết phải vất vả lắm mới có được này, để rồi cô lại quay về thời điểm cô độc lẻ loi.
Nhưng mà không còn cách nào khác.
Cô nghe thấy tự sâu thâm tâm, ở một góc khuất u ám nào đấy cạnh bên âm thanh bị cô đá văng đi, vang lên một tiếng cười bén nhọn.
Vì mày có bệnh. Vậy nên mày xứng đáng, Đàm Lê à. Xứng đáng cô độc, như người phụ nữ kia vậy. Đến khi chết đi cũng là chết trong cô độc.
Trên đời này sẽ không ai nguyện ý bên cạnh mày đâu.
Ý cười trên gương mặt Đàm Lê nhạt đi.
Đột nhiên cô cảm thấy sao mà buồn ngủ quá, nhàm chán quá, phiền não quá. Cô muốn quay về ký túc xá ngủ, tốt nhất là cái cảm giác ngủ mà vĩnh viễn không cần phải mở mắt ra nữa.
“Anh trả tiền xe đi. Cảm ơn, anh trai nhỏ.”
Đàm Lê vô cảm nói cho anh, quay mặt đi, cánh tay đặt trên tay vịn hạ xuống, dời về chỗ ngồi.
Ngay tại thời điểm tay cô rời khỏi tay vịn, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Đàm Lê cứng đờ.
Hoàn hồn, cô bực mình quay đầu lại: “Anh——”
Chưa kịp nói dứt câu, cô bị Tần Ẩn kéo đến trước tay vịn. Người nọ không biết tự khi nào đã áp người đến gần, đôi mắt bị đè nén cảm xúc đến thâm trầm.
Anh cong môi dưới.
“Chỉ cần tôi nói, em sẽ đồng ý?”
Trước ánh mắt này, Đàm Lê có đôi chút muốn đổi ý, nhưng lại không có tiền đồ nghẹn họng lại.
“Được.”
Tần Ẩn nắm lấy cổ tay cô, không cho cô lui về sau để chừa lại một con đường sống.
Âm thanh anh trầm và thấp, nói từng chữ rõ ràng.
“Cầu em đó, Đàm Lê.”