Đoàng.
Bắn pháo hoa ăn mừng.
Dưới ánh đèn sân khấu cực lớn, vô số dải màu bay khắp bầu trời, sáng rực rỡ và chói mắt.
Hoảng hốt, Đàm Lê không biết đặt mình ở nơi nào giữa biển người mênh mông kia.
Người MC không nhìn rõ được mặt đứng ở trung tâm sân khấu, kích động đến khàn cả giọng—–
“Cùng chúc mừng chiến đội ZXN của chúng ta thành công bảo vệ ngôi vị, hai lần đạt chức quán quân giải S!”
“Xin mọi người cho một tràng vỗ tay dành tặng cho các tuyển thủ, và cả Đi rừng của ZXN, với danh hiệu Tu la đường Đi rừng, Liar—-tiếp nhận phỏng vấn nào!”
“LIAR!”
“LIAR!!”
“LIAR!!!”
Tiếng hoan hô trùng điệp vang lên như thủy triều. Vô số người hò hét tên người ấy, có người khóc cũng có người cười, tựa như con dân gặp được miếu thần, là điên cuồng, cũng là tín ngưỡng mà họ thành tín nhất.
Đàm Lê cũng như thế.
Cảm xúc căng thẳng ngập tràn lồng ngực cô, cơn nóng bỏng dâng lên trên hốc mắt. Trong tầm mắt mơ hồ, người đàn ông mặc đồng phục đen của ZXN đi lên chính giữa sân khấu.
Anh dừng lại, xoay người.
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt dừng lại, rồi bất chợt lên đến đỉnh cao.
LIAR.
Dòng chữ màu trắng trên cái khẩu trang đen, ánh sáng lấp lánh trên chiếc khuyên tai đen đính đá.
Sau pha phản công cuối cùng trong trận đấu lập nên chiến thắng này, anh được đồng đội và nhân viên ZXN ném lên không trung cỗ vũ hô hào, mái tóc trở nên bù xù rối loạn, và đôi mắt lấp lánh tựa sao trời.
Đôi mắt ấy tựa ánh hào quang rực sáng nhất lúc bấy giờ.
Là ánh sáng duy nhất trên con đường tối tăm của cô.
Đàm Lê không thể thét lên, nhưng tim cô vẫn đập như nhảy múa trong lồng ngực—-dù hình ảnh trước mắt đã được chiếu đi chiếu lại vô số lần.
Đó là lần đầu tiên Liar nhận một cuộc phỏng vấn công khai, vì Đàm Lê đã xem qua vô số lần rồi nên từng câu hỏi mà MC đặt ra cũng như từng câu trả lời của Liar cô đều thuộc làu làu…..
“Vậy chúng ta sẽ hỏi một câu cuối cùng nhé. Khác với những câu hỏi trước đó, đây là câu hỏi thuộc về quyền riêng tư của Liar, cũng là vấn đề mà rất nhiều fan của bạn quan tâm —-Liar bằng lòng giải đáp cho chúng tôi chứ?”
“Ừm.”
Âm tuyến người nọ vừa xa xăm mà từ tính.
Vẫn đến.
Đáy lòng Đàm Lê như một kẻ tiểu nhân rất bất mãn.
MC cười tươi rói: “Xin hỏi Liar, hiện tại bạn còn đang độc thân đúng không, vậy sau này quen bạn gái thì hình mẫu bạn gái bạn sẽ như thế nào?”
“…….”
Trên sân khấu im lặng.
Người đàn ông vừa mới thoát khỏi cảm xúc sung sường từ thắng lợi và đã cởi bỏ cảm xúc của một con người ra khỏi bản thân, quay về với vẻ lãnh cảm thần thánh như ngày thường của mình.
Nhưng vừa nghe đến vấn đề này, anh rất mất kiên nhẫn nhếch mắt, giọng nói thấp đến rét lạnh: “Tôi đến đây là chơi Esport, không phải đến để yêu đương.”
Nụ cười của MC cứng đờ.
Đàm Lê nhớ rất rõ nơi này.
Vị MC đành liếc mắt nhìn bên cạnh Liar hòng cầu xin sự giúp đỡ, là quản lý chiến đội ZXN. Đối phương đứng ở góc chết của Liar nói nhỏ hai câu, sau đó nâng mắt nhìn MC một cái.
MC khẽ thở hắt ra, mới lần nữa đặt câu hỏi: “Liar, bạn có thể miêu tả sơ lược về hình mẫu lý tưởng bạn gái tương lai của bạn được chứ?”
Người ấy trầm mặc chừng hai giây, giương mắt nhìn.
“Điềm đạm nho nhã….” Trong microphone vang lên một giọng nói lãnh cảm khẽ khàng và giễu cợt, “Không biết chơi game.”
Toàn trường chết lặng.
Sau đó là hàng loạt tiếng kêu khóc.
Đoạn phỏng vấn lần này được đặt tên là “Một đêm vỡ mộng của fan nữa Liar”. Đàm Lê lần tới mở kênh livestream của mình, trên làn đạn lúc đó oanh tạc như thủy triều.
Làn đạn đầy tiếng cười, cô gái trong màn ảnh có tóc xoăn trắng ngà, make up lấp lánh tinh quái thế này, toàn thân không một chỗ nào giống với miêu tả ‘điềm đạm nho nhã’ cả.
【Anh Lê, anh thấy thế nào?】
Đàm Lê cũng không có biểu cảm gì quá đặc sắc, mặt lạnh đáp: “Mình không xứng.”
【Ha ha aha ha ha ha ha ha】
Khi ấy trên làn đạn toàn những từ ha ha…..
“Vậy Liar, bạn có hình mẫu con gái nào mình ghét nhất không?”
“Có.”
“!?”
Đàm Lê kinh ngạc, trong đám đông cô ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng sân khấu.
Rõ ràng phỏng vấn đến đây là xong rồi mà, sao lại đột nhiên nảy sinh ra câu hỏi này nữa thế——
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh kia đang nhìn cô.
Khóe mắt không hề che giấu sự chán ghét, đôi mắt anh lộ ra sự lạnh tanh và đùa cợt.
“Tôi ghét nhất là, ID tên Lê Tử.”
“…………!!”
Đàm Lê mở bừng mắt.
“Chít——-chít———-”
Tiếng ve sầu len theo khung cửa vào, võng mạc bị ánh nắng chói đến đỏ mắt.
Bên tai là âm thanh Thịnh Nam bị dọa sợ: “Anh Lê, cậu làm sao thế?”
“Tớ đang ở đâu.”
Thịnh Nam: “……..”
Thịnh Nam: “Cậu ngủ quá hóa rồ à? Không phải cậu nói muốn đưa tớ đến sân bày sao, chúng ta đang trên đường đến đó này!!!”
“À, đúng rồi,” Đàm Lê giật mình hoàn hồn, cô chau mày nghĩ ngợi, khóe môi cong cong, “Đang trên đường.”
Tay cô với vào trong túi áo khoác đặt trên đùi, muốn lấy hộp kẹo ra.
Hộp kẹo sao mà lạnh quá, hệt như ánh mắt cuối cùng cô nhìn thấy trong mộng.
Thân thể Đàm Lê cứng đờ.
Thịnh Nam kỳ quái hỏi: “Vừa nãy cậu làm sao thế? Đột nhiên giật bắn dậy, tớ còn tưởng cậu muốn nhảy xe nữa đấy, làm tớ sợ muốn nhảy dựng theo luôn. Chẳng nhẽ…gặp ác mộng?”
Đàm Lê cho một viên kẹo đặt nơi đầu lưỡi, cô khẽ nheo mắt lại, như cười như không, dáng vẻ không đứng đắn đáp: “Ừm, ác mộng. Là loại ác mộng vô cùng đáng sợ ấy.”
Thịnh Nam hưng phấn: “Cậu mà còn sợ loại nào nữa vậy, mau mau nói nghe xem nào, là cái gì?”
“Cậu đó.”
“?”
“Trong mơ, cậu thông báo với toàn thế giới muốn theo đuổi tớ.”
“……”
Vài giây sau, trong xe vang lên tiếng tức cười: “Đàm Lê, bố nhà cậu!”
*
Tài xế cuối cùng cũng đưa Đàm Lê và Thịnh Nam đến sân bay quốc tế thị trấn P.
Trước cửa kiểm tra an ninh VIP.
Thịnh Nam vùi đầu lên vai Đàm Lê: “Tớ thật sự không muốn đi đâu Lê Tử ơi huhuhuhu.”
Đàm Lê: “Đứng thẳng nói chuyện.”
“Tớ không đó, sau khi về thể nào tớ cũng bị ba bắt ép đi học lại cho mà xem, như vậy thì một năm tới cậu sẽ không được gặp tớ đâu!”
“Không muốn học, vậy mà cậu còn từ chối xuất ngoại nữa?”
“Tớ càng không muốn ra nước ngoài! Trong nước còn có cậu, xuất ngoại rồi mình tớ mày đưa mắt lại không quen ai cả, huhuhu, bằng không tớ ở lại đây, cậu nuôi tớ nhé.”
Đàm Lê cắn viên kẹo thở dài: “Cậu thật sự không chịu đứng dậy?”
“Không dậy đâu.”
“Ngay cổng kiểm tra an ninh VIP vừa thay ca, có một anh trai kiểm an mới vào, vô cùng đẹp trai.”
“——!”
Một giây trước Thịnh Nam còn anh anh em em gối đầu trên vai Đàm Lê, giây sau mắt sáng như ngọn đuốc còn sống lưng thẳng tắp, xoay đầu nhanh như chớp: “Đâu đâu? Chỗ nào? Anh kiểm an đẹp trai mới đến ở chỗ nào thế?”
Đàm Lê: “………”
Đàm Lê cười nhạt trêu chọc: “Tuy rằng tớ đã sớm biết bản chất cậu vong ơn bội nghĩa, nhưng thế này vẫn làm tớ khiếp sợ đó.”
Thịnh Nam không rảnh mà đáp lời Đàm Lê, cô ấy vẫn đang bận tìm anh chàng đẹp trai ngay cổng kiểm an: “Đờ mờ, thật sự đẹp trai lắm đó.”
“Mau lau nước miếng đi, chảy dãi cả rồi kìa.”
Thịnh Nam không cần phất tay, bám lấy vali: “Tớ đổi chủ ý rồi, đột nhiên cảm thấy sao mà nhớ nhà quá đi, vậy nên chúng ta chia tay, có duyên gặp lại!”
Đàm Lê nhịn không được cười: “Cút.”
Thịnh Nam đi ra ngoài được mấy bước, bỗng quay đầu lo lắng.
“Câu mau về trường đi—–khai giảng đến rồi còn dám trốn, tớ thấy cậu mà muốn nổi tiếng với đại học F, thì chắc chỉ có thể làm hoen ố sử sách trường thôi.”
Đàm Lê liếm kẹo cười cợt.
“Được, tớ đây tranh thủ.”
*
Khi điện thoại vang lên vừa đúng lúc Đàm Lê đến dưới lầu ký túc xá.
Thấy trên màn hình hiển thị ba chữ Đàm Văn Khiêm, trên gương mặt lạnh nhạt của cô gái bỗng trầm xuống.
Cô chau mày nhìn điện thoại, không muốn nhấc máy.
Tiếng chuông trái lại rất hăng hái, không có ý định sẽ ngừng kêu, reo lên không chịu buông ta. Mấy bạn sinh viên ra vào ký túc xá đều nhìn Đàm Lê bằng ánh mắt kỳ quái.
Vào giây cuối cùng, Đàm Lê không cười nữa, bắt máy.
“Có chuyện gì không?”
“Hiện tại con đang ở đâu?” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên, nghe ngữ điệu có chút tức giận.
Đàm Lê cong môi khẽ khinh bỉ: “Ngài quản con làm gì.”
“Đàm, Lê!”
“Có việc gì không?” Đàm Lê như đang lặp lại, ngữ điệu tản mạn như có như không, “Không có việc gì thì con cúp máy.”
“Rốt cuộc là con muốn làm gì? Ngày đầu khai giảng đã không tham gia, buổi họp lớp chuyên ngành con cũng không xuất hiện——giảng viên trường con đã gọi điện thoại đến cho ba đây này!”
Đàm Lê trầm mặc chừng vài giây, trong khoang miệng rất vô vị. Cô nghiêng người, lười nhác đi đến dựa vào bên lan can dưới ký túc xá.
“À thế thì thật ngại quá, đã tạo phiền phức đến cho ngài. Hy vọng ngài tìm hiểu qua tính năng danh sách đen trong điện thoại—–để bảo đảm một cuộc sống vô lo trong bốn năm tới.”
“!”
Đối phương có vẻ bị những lời này của cô chọc cho tức không nhẹ. Trong điện thoại, Đàm Lê nghe thấy được có một giọng nữ mơ hồ đang nhẹ nhàng an ủi.
Cô cúi thấp đầu.
Trên cánh tay trắng nõn không có một sợi lông tơ, tự lúc nào đã thi nhau dựng đứng lên, vì vậy, giờ đây dù cô có cười cũng không che giấu được cảm xúc chân thật——
Dưới ánh mặt trời trưa nắng, cô lại như ngã vào hầm băng, cả người rét run.
“…..Không có tiền đồ.”
Đàm Lê khẽ cười nhạo.
Cho đến khi bên kia vang lên một giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, con phải tham gia đầy đủ và đúng hạn tất cả các hoạt động tập thể, không được vô cớ trốn học.”
Đàm Lê đáp lạnh tanh: “Con đã trưởng thành rồi, không cần người giả vờ quan tâm.”
“Chỉ cần còn làm được điều này,” Đàm Văn Khiêm cắn răng nói, “Còn lại ba mặc kệ con.”
Đàm Lê khẽ trào phúng: “Ngài Đàm này, vốn dĩ ba không có tư cách gì để quản con cả. Hoặc là nói, ngài quên giao ước giữa chúng ta rồi?”
Đối phương nghẹn lời.
Ngón tay cầm điện thoại của Đàm Lê siết chặt trắng bệch, dưới ánh sáng chói lóa, cô gái cong môi: “Hay, ngài chưa bao giờ nhớ đến giao ước này.”
Đàm Văn Khiêm trầm giọng: “26 tháng này, ba có thể sẽ quay về thị trấn P.”
Đàm Lê cứng đờ.
Đàm Văn Khiêm: “Chỉ cần con ngoan ngoãn hoàn thành chương trình học, ngày giỗ hằng năm của mẹ con, ba hứa với con, sẽ không để con thấy mặt dì Thục Viện.”
Một sự im lặng kéo dài, thật lâu sau.
Đàm Lê cười rộ lên, gằn từng tiếng: “Ông thật sự chịu nhịn chịu nhục quá.”
“Đàm Lê——-”
“Không sao, công bằng thôi.” Đàm Lê khinh thường nheo mắt lại, âm thanh chợt trở nên nhẹ nhàng, “Ba không muốn nhớ bà mà con cũng không muốn thấy mặt ba, vậy nên ngày giỗ đó chính là ngày mà chúng ta không xứng đáng để sống tốt nhất, đừng nghĩ ai có thể tránh được. Một lời đã định.”
“…….”
“Ngày 26 gặp, ba.”
Đàm Lê tắt máy.
Cô xoay người đi đến khu lớp học chuyên ngành của mình, mặt không cảm xúc đi về hướng phòng dạy học.
*
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
“…….”
Cửa trước của phòng học 512 được đẩy ra, tất cả âm thanh trong phòng của sinh viên đều tắt hết, đồng loạt nhìn ra bên ngoài cửa.
Trên bục giảng giảng viên quay đầu lại sửng sốt. Vài giây trôi qua anh ta mởi hỏi: “Bạn học, phòng học này của chúng tôi là dành cho sinh viên chuyên ngành, bạn…….”
“Em biết ạ,” Đàm Lê tháo cái mũ lưỡi trai hồng nhạt xuống, nghiêng đầu cười xán lạn, “Lớp 1 chuyên Tin, tân sinh viên Đàm Lê.”
“——?”
Trong phòng tĩnh mịch.
Gió thổi phất qua cửa phòng, mái tóc xoăn trắng ngà của cô gái tung bay, làm hoảng hồn vài ánh nhìn trong lớp.
Đại học F là đại học mũi nhọn trên cả nước. Sinh viên mũi nhọn không phải không có người hành xử khác người, nhưng ngày đầu tiên khai giảng lại nhuộm một quả đầu như thế này đến trường học……
Giảng viên trẻ tuổi nuốt nước miếng, cũng cười gượng: “Bạn này là Đàm Lê à, vậy, em tìm chỗ ngồi trước nhé.”
“Vâng thưa thầy.”
Âm thanh trả lời vừa nhẹ nhàng vừa tự tại, tựa như không để ý đến tất cả những ánh mắt đang tập trung vào mình.
Phòng 512 khá nhỏ, chứa hết tất cả sinh viên chuyên tin thì đã không còn thừa lại mấy vị trí. Chỉ còn lại hai chỗ trống, Đàm Lê thản nhiên đi qua, ngồi xuống.
Luận về sự chú ý, cô đã có được cấp bậc đãi ngộ như với nữ vương rồi—–
Cho đến khi Đàm Lê ngồi vào chỗ, đa số sinh viên vừa nãy bị ngăn trở tầm nhìn bấy giờ mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Vài tiếng nghị luận rất nhỏ luồng qua khe hở.
Năm giác quan của Đàm Lê từ trước đến nay rất tốt, ngồi ở đấy cũng có thể nghe được rất rõ những tiếng trò chuyện trong đây.
“Lớp chúng ta có nữ sinh xinh đẹp vậy à, sao trước đó không thấy ai nhắc đến?”
“Đẹp thì đẹp, nhưng mà ăn mặc như thế….cợt nhã quá?”
“Đúng, không giống sinh viên gì hết. Tớ thích mấy cô gái im lặng ngoan ngoãn cơ.”
Đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo của Đàm Lê khựng lại.
【Liar, bạn có thể miêu tả sơ lược về hình mẫu lý tưởng của bạn gái tương lai bạn được chứ?】
【Điềm đạm nho nhã, không biết chơi game.】
Đàm Lê: “……”
Đàm Lê khẽ cắn môi, rộ lên nụ cười hung ác. Cô đang chuẩn bị quay đầu lại cho tên vừa nói kia một ánh mắt sát khí, chợt trên khán đài giảng viên lại hỏi.
“Vậy lớp chúng ta đông đủ rồi nhỉ?”
“Lớp 2 đủ.”
“Lớp 4 đủ.”
“Lớp 3 cũng đủ!”
“Lớp 1, hình như thiếu một bạn.”
Trong phòng học lại an tĩnh.
Đàm Lê có chút bất ngờ——tân sinh viên đại học F, sao lại có một người cũng láo nháo như cô thế chứ.
Giảng viên: “Còn ai chưa đến nữa?”
“Sinh viên bảo lưu đó ạ.”
Đàm Lê giật mình.
Ồ, vậy thì chính là đại ca lãnh cảm kia……
Âm thanh trong phòng học còn chưa dứt, bên ngoài cửa đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Đến rồi.”
Đàm Lê ngẩng ra, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa—–
Áo sơ mi kẻ sọc, quần tây đen, gương mặt thanh tú, ngực eo mông chân cân xứng, đáng tiếc như vừa được ướp phòng lạnh ra khỏi vậy.
——Tần Ẩn.
Đàm Lê: “?”
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Hình mẫu lý tưởng của Liar: Điềm đạm nho nhã, không biết chơi game