Rặng núi Vô Vọng, quảng trường Ngũ Linh Tông.
Hàng ngàn đệ tử tập trung dưới quảng trường, cùng nhau dõi lên đài cao trước mặt, vừa thích thú vừa hồi hộp.
Ngồi trên bục cao là một vị tu sĩ tiên phong đạo cốt, người này chính là Tông chủ của Ngũ Linh Tông - Lục Tang Ưu.
Thân hình gầy gò, mặc trên người bộ đồ trắng, hứng thú quan sát các đệ tử vừa mới được thu nhận của Ngũ Linh Tông.
Lúc này có một vị trưởng lão - Lý Du bước ra, giọng trầm trầm tuyên bố: “Đệ tử của Đơn Linh Căn hãy lên đài, đệ tử của Song Linh Căn đứng sang bên trái, đệ tử của Tam Linh Căn, Tứ Linh Căn, Ngũ Linh Căn đứng sang bên phải!”
Sau khi nghe xong thông báo, các đệ tử đều lập tức làm theo.
Họ đều là những người được thu nhận về từ các nơi khác nhau, ngay từ đầu họ đã đứng mỗi người mỗi chỗ.
“Cái này cho ngươi.”
Một cậu bé đứng phía trước dúi vào tay Khương Lê một chiếc Kim Diệp, tuy đôi mắt nhìn hơi dữ tợn nhưng nét mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, bất đắc dĩ.
Khương Lê nhìn cậu bé một chút, đưa lại Kim Diệp vào tay cậu, rồi chạy vội sang bên đám người bên đệ tử của Ngũ Linh Căn.
Cậu bé thấy lòng tốt của mình bị từ chối như vậy thì rất tức giận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành bỏ Kim Diệp vào túi rồi chạy lên bục cao.
Không mất quá nhiều thời gian, các đệ tử người nào người ấy cũng đã đứng vào đúng vị trí của mình.
“Các đệ tử của Song Linh Căn rời đi cùng Kim Đan chân nhân, đệ tử của Tam Linh Căn và Tứ Linh Căn thì đi vào Ngoại Môn”.
“Đệ tử của Ngũ Linh Căn bước vào Tạp Dịch Phong”.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là đệ tử của Ngũ Linh Tông ta”.
“Dù cho tố chất có ra sao, bổn Tông chủ hi vọng các ngươi đều dốc lòng chuyên tâm tu luyện hướng tới đại đạo trường sinh!”
Trong mắt của Lục Tang Ưu tràn đầy sự mong đợi, những đệ tử này chính là những người kế thừa của Ngũ Linh Tông.
Trong giai đoạn linh khí thưa dần thế này, người nào linh căn càng ít thì thiên phú càng tốt và thành tựu trong tương lai sẽ càng cao.
Đương nhiên, thiên phú là tốt, tâm tính cũng rất quan trọng, trước giờ không thiếu những tu sĩ thiên phú tuy kém nhưng một khi gặp được cơ hội thì Nhất Phi Trùng Thiên.
Các đệ tử đứng dưới đài, tuổi còn nhỏ đối với việc tu luyện vẫn mơ hồ, nhưng nhận được sự khích lệ thì trong mắt lại ánh lên vẻ sáng ngời.
Khương Lê đứng trong đám người, mắt nhìn lên đài cao như đang tìm kiếm ai đó.
Đột nhiên một thứ gì đó bay đến giữa không trung, xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ trên đài.
Dưới đài đột nhiên có tiếng la lên của một đứa trẻ, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào người đàn ông vừa xuất hiện trên đài.
Chàng trai ấy mặc bộ đồ trắng, thần thái thì lạnh lùng, ngũ quan hài hoà, khí chất lại xuất chúng, khiến cho mọi người xung quanh không thể rời mắt.
Thẩm Thanh La được sư huynh dắt tay đi, cô ở trong hàng đệ tử Ngũ Linh Căn luôn hiếu kì nhìn ngó xung quanh, lát sau ánh sáng dừng lại ở Khương Lê.
Tìm thấy rồi!!
Đây chắc chắn là nữ chính rồi!
Thẩm Thanh La có chút khó hiểu, vốn dĩ cô chỉ là một sinh viên năm hai, gia đình đầm ấm, cuộc sống hạnh phúc, một là không tự sát, hai cũng không xảy ra tai nạn xe cộ gì, nhưng chỉ vì xem xong một cuốn tiểu thuyết mà cô đã xuyên không vào truyện, may mắn không chết nhưng lại trở thành vai nữ phụ phản diện độc ác, bị nam chính tay ấp kề gối bên cạnh cho một đao kết liễu.
Thẩm Thanh La trong nguyên tác là nữ nhi của Thẩm gia, một trong bốn gia tộc lớn của Lâm Uyên đại lục, thân phận tôn quý, linh căn của cô là một phần của độc nhất Hoả Linh Căn rất hiếm, có thể nói là có hết mọi thứ trong tay.
Năm năm tuổi Thẩm Thanh La được Thiên Nguyên chân quân nhận làm đồ đệ, trở thành sư muội của nam chính.
Lần đầu gặp được nam chính thì Thẩm Thanh La đã thất thần, càng ngày càng bị hắn thu hút, cuối cùng là yêu nam chính đến mức không thể dứt ra được.
Còn nữ chính Khương Lê chỉ là người tầm thường, tư chất Ngũ Linh Căn kém cỏi, nhưng lại rất may mắn, là người tỏa ra ánh hào quang vừa xinh đẹp vừa lương thiện, khiến ai gặp cô cũng bị thu hút bởi nét dịu dàng ấy, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả nam chính.
Thiên kim tiểu thư Thẩm Thanh La làm sao chịu được cục tức này, tức giận đến mức hắc hoá, gây ra biết bao phiền toái, cuối cùng hại Thẩm gia nhà tan cửa nát, đến bản thân cũng bị nam chính quay lưng bỏ đi.
Ban đầu do trùng tên nên Thẩm Thanh La cố chấp đọc cho xong truyện này, ai ngờ đâu tức giận đến mức ném thẳng quyển sách xuống bàn.
Nữ chính Khương Lê là một đoá bạch liên hoa, thật đúng là vầng hào quang nữ chính toả sáng khắp nơi!
Chỉ cần nghĩ đến đây, cô hào hứng gõ mấy trăm chữ đánh giá không hay, phẫn nộ bày tỏ sự bất mãn với nữ chính, tất nhiên là không hề bỏ qua nữ phụ.
Ai ngờ được rằng sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại cô đã trở thành Thẩm Thanh La trong truyện.
Cô muốn thay đổi cái kết, vì thế cô sẽ sớm lấy Kim Thủ Chỉ mà “Thẩm Thanh La” đưa cho Khương Lê trong tương lai.
Đó là một chiếc vòng, được cất trong khố phòng của gia tộc, đến nhìn cũng khó mà thấy được.
Mà nó thật ra là giới tử không gian, cũng nhờ nó mà Khương Lê từ Ngũ Linh Căn thành Hỗn Độn Linh Căn, tu vi ngày càng tăng cao.
Thẩm Thanh La nhìn thấy chiếc vòng cổ trên tay thì vẻ mặt hiện rõ sự nhẹ nhõm, chỉ cần bản thân cô không tự tìm đường chết, nhất định cô có thể thay đổi kết cục này!
“Sư huynh, sư huynh!”
Thẩm Thanh La kéo kéo tay áo Quý Vô Trần chỉ vào Khương Lê ở giữa đám đông:
“Sư huynh, muội thấy tuy vị đệ tử này tư chất bình thường, tính cách cũng không tệ, không phải huynh đang muốn nhận đồ đệ sao, hay là huynh nhận cô ấy đi, được không?”
Dù sao thì sớm hay muộn Quý Vô Trần cũng nhận Khương Lê làm đồ đệ, vậy bây giờ nhận sớm hơn thì cũng chẳng thành vấn đề.
Nếu bây giờ bản thân chủ động rang tay ra trước, có thể sẽ để lại ấn tượng nào đó trong mắt nữ chính cũng nên.
Nghe được đoạn nói chuyện ở trên đài, lồng ngực Khương Lê đập thình thịch.
Xem ra cô đã nhập tâm vai nữ phụ phản diện giống như trong truyện và trở thành “nữ chính nguyên tác” bạch liên hoa kia.
Vốn dĩ cô là nữ nhân nhà Thẩm gia – độc nhất Hoả Linh Căn, nhưng lại say đắm nam chính Quý Vô Trần và ghen tị với nữ chính “Khương Lê”, rồi hại chết cả gia tộc và chính mình.
Sự xuất hiện của linh hồn xuyên thời gian sẽ mở đầu cho diễn biến mới, tài năng thiên phú, xuất thân danh gia vọng tộc, tấm lòng lương thiện. Những phẩm chất riêng biệt này sẽ giúp cô từng bước tiến lên đỉnh cao, tất nhiên cũng giúp cô có được trái tim của nam chính và nam phụ.
Nhưng mà nữ chính “Khương Lê” vốn dĩ là một bạch liên hoa, nếu không có Kim Thủ Chỉ giới tử không gian thì tốc độ tu luyện giảm đi rất nhiều, sẽ càng căm hận Thẩm Thanh La hơn và sẽ ngấm ngầm ra tay.
Cuối cùng, “Khương Lê” tẩu hoả nhập ma, biến thành ác ma và cũng trở thành vật lót đường để Thẩm Thanh La leo lên đỉnh cao.
Bây giờ, cô hận không thể trở thành nữ chính nguyên tác Khương Lê, nói cách khác cô trở thành nữ phụ đối nghịch chống lại nữ chính nguyên tác, trở thành “nữ chính giả” Khương Lê.
Mà lúc này, hai người họ trong nguyên tác có mối liên hệ lần đầu tiên được hình thành.
Đương nhiên sau khi nghe lời đề nghị của Thẩm Thanh La, Quý Vô Trần quay qua nhìn Khương Lê, thần thức cường mạnh của hắn nhìn qua thiên phú của Khương Lê một lượt, liền lạnh lùng thu thồi ánh mắt quay đi chỗ khác, đến một câu cũng chẳng thèm nói.
Điều này cũng không có gì là lạ đối với Quý Vô Trần, hắn vốn là người chỉ chuyên tâm tu luyện, nói ít làm nhiều, lạnh lùng vô tình…..
“Hi hi!”
Những đứa trẻ xung quanh thấy Khương Lê bị ghét bỏ như thế, thì nhao nhao cười nhạo nàng.
Suy cho cùng ai cũng hiểu rõ Ngũ Linh Căn là những đệ tử có tư chất như thế nào, làm sao có thể khiến một người thần thông quảng đại như vậy chọn làm đồ đệ chứ?
Khương Lê đứng lặng im, những tiếng cười nhạo xung quanh không có chút tác động gì đến nàng.
“Khương Lê” trong nguyên tác chính vì cảm thấy mất mặt, từ đó mới bắt đầu ghi hận Thẩm Thanh La.
Nhưng nàng thì không như thế, nàng vốn chẳng nhiều tâm tư đến vậy.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng sinh ra một thứ cảm giác mãnh liệt như muốn phá tan lồng ngực.
Ở thế giới này nàng không những có một cơ thể khỏe mạnh mà còn có linh căn, có cả cơ hội tu luyện.
Dù cho tư chất có không tốt, sống trong sự cô độc, ngay cả khi vừa bắt đầu đã đánh mất vòng giới tử không gian, nhưng nàng vẫn không vì thế mà nản chí.
Mà giới tử không gian vốn cũng không phải của nàng.
Có thể có được cơ hội như vậy nàng đã quý trọng lắm rồi!