“Quý sư đệ, đệ có dự định nhận đệ tử sao?”
Tông chủ Lục Tang Ưu nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi thấy Quý Vô Trần có ý muốn nhận đồ đề, dù sao trước đây bọn họ cũng gửi rất nhiều đệ tử ưu tú đến Thiên Nguyên Phong, nhưng đều bị Quý sư đệ từ chối ngay từ ngoài cửa.
Thần thức của Quý Vô Trần quét qua một vòng quanh các đệ tử Đơn Linh Căn ở trên đài, nhưng không thấy có đồ đệ nào mà hắn hài lòng, khiến cho Lục Tang Ưu cũng phải lắc đầu chán nản.
Hắn vươn tay nắm lấy Thẩm Thanh La nhỏ bé, ngay sau khi linh khí cuồn cuộn lên thì hắn cũng biến mất.
Những đệ tử dưới đài nhìn thấy thì đều rất hưng phấn, ai cũng muốn một ngày nào đó sẽ có năng lực di chuyển thần tốc như vậy.
Lúc này, Lục Tang Ưu cười nói: “Quý sư huynh vừa rồi là nguyên anh tu sĩ trẻ tuổi nhất trong Ngũ Linh Tông từ mấy vạn năm trở về đây”.
“Các ngươi phải lấy Quý sư huynh làm gương, nỗ lực tu luyện, không làm mất uy danh của Ngũ Linh Tông ta”.
Thấy tinh thần của các đệ tử đã khí thế trở lại, Lục Tang Ưu vuốt râu đầy vẻ hài lòng. Người liền cho Quý Du đi sắp xếp mọi thứ, còn bản thân thì dẫn các đệ tử Đơn Linh Căn rời đi.
Những người trong môn phái vẫn đang háo hức chờ đợi.
Nhìn thấy Tông chủ dẫn các đệ tử Đơn Linh Căn rời khỏi, nét mặt của các đệ tử khác đang có mặt tại quảng trường ai nấy cũng lộ vẻ ghen tị. Dù biết đều được thu nhận nhưng từ hôm nay trở đi mỗi người sẽ có lối đi riêng, không còn giống nhau nữa.
Khương Lê đi theo nhóm đệ tử Ngũ Linh Căn, tính cách của nàng có hơi trầm lặng, không như những đứa trẻ khác sôi nổi hoạt bát dễ hoà nhập.
Bên tai vang vọng âm thanh mang âm vị một tương lai tốt đẹp, khóe môi Khương Lê không khỏi nhếch lên, trong lòng đầy mong chờ.
Cả đoàn người được dẫn đến Tạp Dịch Phong, nhìn thấy những sư huynh, sư tỷ bận rộn liên tục, tất cả mọi người tròn xoe mắt nhìn tò mò về mọi thứ.
Người đứng đầu Tạp Dịch Phong là Ngô nghi trượng. Khi mới tu luyện, vì tư chất kém nên mãi tới khi đã có tuổi mới có được chút ít căn bản, nhưng cũng đã qua giai đoạn tốt nhất để tiếp thu kiến thức rồi, vì vậy mà Ngô nghi trượng dành hết công sức và tâm huyết làm điều tốt nhất cho đứa con trai của mình tu luyện.
Ngô nghi trượng tính tình hiền lành, nhìn thấy bọn trẻ bộ dạng tò mò, hiếu kỳ, ông nhẫn nại giải thích từng chút cho những đệ tử này về núi Tạp Dịch Phong, cũng như tận tình chỉ dẫn cho bọn họ nên làm gì tiếp theo.
“Đây là quà nhập môn đầu tiên của các ngươi, các ngươi có thể đi lấy túi trữ vật sau khi dẫn khí nhập thể.”
Ngô nghi trượng lấy ngọc bài sinh mệnh đưa cho các đệ tử, ngoài ra còn có một quyển công pháp sơ đẳng, vài quyển quy tắc Tông môn, hai bộ y phục với một cây kiếm gỗ.
Khương Lê tiện tay mở đại một quyển quy tắc, bất ngờ phát hiện ra bản thân không hề biết chữ.
“…….”
Nàng ấy mù chữ sao?
“Ta biết có rất nhiều đệ tử chưa từng học qua chữ, vì vậy ở Tạp Dịch Phong này có học đường, những đệ tử không biết chữ có thể đi học trước”.
Tạp Dịch Phong có hai học đường, một lớp là dành cho người mới nhập môn, lớp còn lại là lớp tu luyện, bên trong có một số đệ tử đang luyện khí giảng giải cho các đệ tử mới, cũng có thể coi đây là một sự giúp đỡ của Tạp Dịch Phong dành cho các đệ tử.
Sau đó Ngô nghi trượng phân chia ký túc xá, dặn dò cẩn thận mới rời đi.
Khương Lê cùng ba cô gái khác ở chung một ký túc xá, nàng tuỳ ý chọn đại một giường rồi đặt đồ đạc lên trên.
Hai trong số ba cô gái này cũng giống Khương Lê đến từ một thôn nhỏ miền núi, nhưng chỉ có một người là đến từ gia tộc tu tiên.
Cô ấy khoác lên người loại tơ lụa của Lăng La, cầm theo một túi đồ nặng, vừa nhìn đã đoán được đại khái có rất nhiều tiền.
Vị cô nương này tên Diệp Tiêu Điệp, từ nãy giờ luôn ngồi trên giường, nét mặt đầy sự dè dặt, ngại ngùng.
Cô xuất thân từ gia tộc và hiểu rõ hơn ai hết Ngũ Linh Căn đại diện cho điều gì.
Hai cô gái còn lại nhìn thấy như thế cũng không dám lại gần bắt chuyện, đành để cô một mình tự dọn giường.
Đêm nay, Khương Lê không ngủ được, mấy cô nương này ai cũng ngồi khóc, không biết là vì nhớ nhà hay vì linh căn đa sầu đa cảm. Nàng ta thức dậy sớm ra khỏi giường, dọn dẹp lại ký túc xá rồi đến học đường nơi mà Ngô nghi trượng đã nói.
Nếu muốn nhập môn tu luyện, trước hết nàng buộc phải học chữ, nếu đến công pháp cũng không biết, thì nói gì đến việc tu luyện đây?
Các sư huynh, sư tỷ trong Tông môn cũng coi như nhiệt tình, sau khi nghe Khương Lê chào hỏi lễ phép liền chỉ đường cho nàng, còn
chỉ cho nàng vị trí của thực đường (chỗ ăn cơm).
Khương Lê cảm ơn, đi theo chỉ dẫn và đến được học đường mà không tốn quá nhiều thời gian.
Bên trong học đường đã có vài đệ tử Ngũ Linh Căn mới nhập môn giống nàng, đều đang ngồi đợi tiền bối đến giảng bài.
Nàng tìm đại một chỗ ngồi xuống, lật thử vài trang của cuốn sách trước mặt, xem đi xem lại từng câu từng chữ. Tuy xem không hiểu gì, nhưng nàng đọc với thái độ rất nghiêm túc và cẩn thận.
Không lâu sau, tiền bối đã đến, nhìn một lượt các đệ tử ngồi trong lớp rồi cho từng người tự giới thiệu qua rồi lớp học mới bắt đầu.
Tiền bối rất nghiêm túc, giảng dạy cũng rất nghiêm khắc.
Những đứa trẻ chỉ mới năm tuổi rất khó ngồi yên một chỗ trong lớp, có những người chạy lung tung lại có những người đùa giỡn ồn ào đều bị thầy đánh vào tay, bị khiển trách rất nặng. Bọn trẻ từ từ đều ngoan ngoãn nghe lời, không dám quậy phá nữa.
Khương Lê học hành rất nghiêm túc, cả quyển sách đều là chằng chịt nét bút. Nàng ấy kiếp trước là một học bá, học lực rất giỏi, thế nhưng không biết làm sao mà khi còn nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, sau này trưởng thành thì phải lệ thuộc vào xe lăn.
Cho nên nàng lúc nào cũng điềm tĩnh hơn so với những người khác, cũng dễ dàng đắm chìm sâu vào ý nghĩa nội dung khi xem sách hơn.
Tiền bối giảng dạy sớm đã nhìn ra được tư chất đặc biệt của nàng nên sau khi học xong, tiền bối hay giữ nàng lại để chỉ dạy cho nàng nhiều kiến thức khác.
Việc này cũng bị những đệ tử khác phát hiện, bọn họ từ từ tẩy chay Khương Lê, không cho nàng chơi cùng nữa. Khương Lê cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó, nếu ép nàng chơi cùng bọn họ thì mới là đang làm khó nàng, bởi vì nàng rất yêu thích sự yên tĩnh.
Những ngày đó kéo dài cũng gần một tháng trời, đệ tử Đơn Linh Căn và Song Linh Căn đã dẫn khí nhập thể, Khương Lê cuối cùng cũng đã hoàn thành xong việc học.
Nàng rất biết ơn tiền bối, vui vẻ hớn hở quay về phòng, mở quyển nhập môn tâm pháp ra, dựa theo những hướng dẫn trong tâm pháp để chuẩn bị tu luyện.
Diệp Tiêu Điệp từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Khương Lê đang chuẩn bị mọi thứ, sắc mặt cô ta bỗng thay đổi, có vẻ nhìn không được ổn lắm.
Bởi cô ta đã dẫn khí nhập thể được một tháng rồi, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thành công, trong khi đó nha đầu từ dưới quê này lên lại sắp bắt đầu tu luyện.
Những ngày nay cô ta luôn bị người trong gia tộc chế giễu vì chuyện của Linh Căn, cho nên cô ta luôn so bì bản thân với bạn đồng trang lứa để tìm được cảm giác ưu việt hơn người. Vì vậy nếu có ai đó dẫn khí nhập thể thành công trước, cô ta phải làm sao?
Suy nghĩ của Diệp Tiêu Điệp vô cùng đơn giản, cô ta chính là muốn khiến bản thân trở thành người lợi hại nhất trong ký túc xá này, để cho ba người còn lại phải nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đêm đến, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ soi chiếu vào trong phòng, Khương Lê đang ngồi xếp bằng trên giường, làm theo hướng dẫn của mặc niệm tâm pháp, thả lỏng đại não để nỗ lực cảm nhận linh khí.
Nàng chẳng những chỉ là Ngũ Linh Căn, trình độ Linh Căn cũng không giống nhau, tư chất lại thấp kém.
Vì vậy, dù cho nỗ lực gấp mười lần thì cũng vẫn như cũ không cảm nhận được chút linh khí nào.
Trong chăn, Diệp Tiêu Điệp đang giả vờ ngủ, lúc này đã mở mắt.
Nằm suy nghĩ một hồi, cô ta vẫn từ trên giường bò dậy, chầm chậm đi đến phía sau Khương Lê, đột nhiên dùng tay từ phía sau đẩy nàng.
“Này, giờ cậu còn không ngủ mà đang làm gì vậy?”