Trong lúc đang cảm nhận linh khí thì Khương Lê bị đẩy mạnh một cái từ phía sau, tim nàng như muốn nhảy thót ra ngoài.
Nàng mở mắt nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Diệp Tiêu Điệp.
“Cậu….cậu nửa đêm rồi chưa chịu ngủ làm ảnh hưởng tới tôi đây này….”
Diệp Tiêu Điệp tìm đại một lý do để biện minh, vốn định trách Khương Lê vài câu nhưng dưới ánh mắt trầm tĩnh trong sáng của nàng thì cô ta càng nói lại càng lộ rõ sự hốt hoảng.
Ánh mắt Diệp Tiêu Điệp đảo qua đảo lại, cuối cùng cô ta trừng mắt nhìn Khương Lê một cái rồi quay người bỏ về giường ngủ.
Nói cho cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vẫn không biết cách giấu đi cảm xúc của mình, mọi suy nghĩ, cảm xúc đều lộ rõ mồn một trên khuôn mặt.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Khương Lê chăm chú nhìn giường của Diệp Tiêu Điệp hồi lâu, ngủ được một ít nàng lại dậy để luyện công pháp, sau đó thì cố nằm chợp mắt thêm một lúc.
Nàng không thể chỉ vì người khác cố tình phá rối mà bỏ việc tu luyện được, nếu thế thì nàng sẽ không bao giờ có thể dẫn khí nhập thể.
Chỉ là khi nàng dẫn khí nhập thể thành công thì nàng mới rời khỏi được kí túc xá này, nếu cứ chịu đựng bị làm phiền như thế này thì nhất định sẽ bị thương mất.
Còn về Diệp Tiêu Điệp, tự khắc số phận sẽ an bài cho cô ta.
Liên tục mấy ngày, Khương Lê vẫn không cảm nhận được chút linh khí nào, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể dẫn khí nhập thể được.
Còn Diệp Tiêu Điệp vì vẫn còn chột dạ chuyện lần trước nên không làm phiền nàng nữa, chỉ là đến tối cô ta cũng ra sức tu luyện, sở dĩ như vậy là vì sợ Khương Lê sẽ vượt mặt cô ta.
Nhưng cũng vì thế mà cô ta đã cảm nhận được linh khí, đêm qua cô ta đã thành công dẫn khí nhập thể.
Diệp Tiêu Điệp đã lộ rõ vẻ đắc ý như trước đây, bắt đầu chĩa mũi nhọn vào nàng.
Khương Lê cũng không tức giận hay oán hờn gì, dù sao nàng hiểu rõ đây chỉ là khởi đầu mà thôi, đoạn đường phía trước của nàng còn dài lắm.
Nàng thu lại công pháp rồi đi ra ngoài, định sẽ đến thực đường nhưng ai ngờ đi được nửa đường thì có ai đó gọi theo.
Khương Lê quay đầu lại, phát hiện người gọi mình là Thẩm Thanh La và Tô Cửu Mặc.
Tô Cửu Mặc chính là người hôm trước đã tặng Kim Diệp cho Khương Lê, một loại Kim Linh Căn, bây giờ đã là đệ tử được Hoa Thần giáo chủ Tiêu Dao chân quân thu nhận, cũng là một nhân vật phụ trong truyện.
Cậu ta vốn dĩ là thích “nữ chính” Khương Lê, là một nam nhi đại trượng phu rất thâm tình, trọng tình cảm.
Ai ngờ diễn biến lật ngược, cậu ta lại thích Thẩm Thanh La, cậu ta lần này thảm thương hơn, có lẽ đến vai nam phụ cũng không làm nổi rồi, cùng lắm là vai nam thứ năm, thứ sáu gì đó…
Nhưng quả thật Thẩm Thanh La đứng bên cạnh trông rất đáng yêu, cả người từ trên xuống dưới đều là y phục màu trắng, cô mặc áo của đệ tử thường mặc, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng, một cái là vòng Trữ Vật, cái còn lại là Giới Tử Không Gian, cô nhìn Khương Lê với ánh mắt thích thú.
Thẩm Thanh La của hiện tại đã luyện được tu vi ở tầng thứ ba, linh căn của cô vốn đã xuất sắc, lại còn có Giới Tử Không Gian trợ giúp, vì thế mà thời gian tu luyện thành công cũng nhanh hơn so với người thường.
Thiên Nguyên chân quân lo ngại các đệ tử tu luyện quá nhanh thì nền tảng căn bản sẽ không vững, vì thế mà giai đoạn này không cho cô tu luyện nữa, chỉ để cô chơi đùa ở trong Tông Môn.
Khi biết rằng Tô Cửu Mặc muốn đến thăm Khương Lê, cô lập tức đi theo đến đây.
Nhìn thấy hiện tại Khương Lê vẫn chưa dẫn khí nhập thể được, Thẩm Thanh La cúi đầu liếc nhìn xuống Giới Tử Không Gian mà cô đang đeo trên tay.
Chiếc vòng này vốn là của Nguyên chủ, cô sẽ không ngốc đến độ tuỳ tiện đem nó cho người khác rồi cuối cùng lại để người khác diệt cả nhà Thẩm gia.
Khương Lê vô tình nhìn thấy Thẩm Thanh La luôn hướng mắt nhìn vòng tay đó, trong lòng có chút hiếu kỳ, dù gì thì đó cũng là Kim Thủ Chỉ lợi hại nhất của Thẩm Thanh La.
Chỉ là Thẩm Thanh La lại hiểu lầm ánh mắt của nàng, cho rằng nàng cảm nhận được điều gì đó, cô liền lấy tay che chiếc vòng.
Dù sao thì hào quang của nữ chính cũng rất lớn, lỡ như Giới Tử Không Gian này bị Khương Lê cướp mất thì phải làm sao?
Thẩm Thanh La cứ tưởng rằng mình có lợi thế vì biết trước kịch bản, nhưng cô không ngờ được rằng người nắm trong tay kịch bản lại là Khương Lê.
“Ngươi vẫn chưa dẫn khí nhập thể được à?”
Tô Cửu Mặc đứng một bên không nhịn được liền lên tiếng, tuy biết rằng Khương Lê là Ngũ Linh Căn, nhưng đến giờ cậu ta vẫn không biết sự khác biệt giữa Ngũ Linh Căn và Đơn Linh Căn là gì.
Khương Lê nghe xong thì nhìn Tô Cửu Mặc, nàng thừa biết đây là một tên cao ngạo, ngoài lạnh trong nóng, giờ lại rất quan tâm đến nàng.
Vì vậy nàng chỉ cười mỉm rồi nói: “Ngũ Linh Căn muốn dẫn khí nhập thể không phải là chuyện dễ dàng”.
“Ờ!”
Tô Cửu Mặc ậm ừ cho qua, rất muốn quan tâm đến Khương Lê, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng cậu ta chỉ đành nhét đại túi trữ vật vào tay Khương Lê, trong túi có một ít thứ phẩm linh thạch và chút đồ ăn.
“Túi trữ vật này ta không dùng tới, ngươi cầm lấy đi!”
“Nếu có ai ăn hiếp ngươi, nhớ đến tìm ta đấy!”
Tính tình Khương Lê rất hiền lành nên dễ bị người khác ăn hiếp, bọn họ là bạn tốt của nhau, cậu ta còn có trách nhiệm là bảo vệ nàng.
“Đợi đến lúc ta có thể dẫn khí nhập thể, Tông Môn sẽ đưa ta túi trữ vật.”
Khương Lê không thích nợ ân tình người khác, nàng trả lại túi cho Tô Cửu Mặc.
Lần này nàng lại chọc cho Tô Cửu Mặc giận rồi, cậu ta trừng mắt nhìn cô một cái rồi cầm túi bỏ đi.
Khương Lê và Thẩm Thanh La sững sờ tại chỗ, tính tình của Tô Cửu Mặc thật không thể ưa nổi, nhưng nghĩ lại thì cậu ta mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi, cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Ta là Thẩm Thanh La, là đồng môn của Tô sư đệ”
Thẩm Thanh La cười, giới thiệu bản thân với Khương Lê.
Vốn dĩ cô không hề thích đoá “Bạch Liên Hoa” này, nhưng cô cũng hiểu sức ảnh hưởng hào quang của nữ chính, vì vậy không muốn gây tranh chấp, hiềm khích mà làm liên luỵ đến gia tộc.
Chỉ là cô không muốn kết bạn với một người giả tạo như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ đệ tử đồng môn, cứ nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
“Muội đã được gặp qua Thẩm sư tỷ, muội là Khương Lê”.
Khương Lê tuân theo lễ nghi phép tắc, hành một lễ với Thẩm Thanh La.
Cô đối với “Thẩm Thanh La” cũng không có tâm tình gì, ngược lại lúc mới đọc truyện cô rất mến mộ, khâm phục dũng khí dám đứng lên nỗ lực thay đổi vận mệnh của “Thẩm Thanh La”.
Cô của lúc đó đã đến gần cái chết, ủng hộ nguyên tác cố gắng vượt qua bệnh tật, dù cho cuối cùng vẫn thất bại, nhưng đủ khiến người ta xúc động rất nhiều.
Dĩ nhiên, thấy được “Thẩm Thanh La” của nguyên tác cũng không hề thích “Khương Lê”.
“….”
Thẩm Thanh La lại lần nữa bị gọi là sư tỷ, cô khẽ gật đầu, cảm thấy bản thân dường như lớn hơn vài tuổi vậy.
Cô đứng yên nhìn Khương Lê, sau đó quay người rời đi.
Đến khi cô đuổi kịp Tô Cửu Mặc, Tô Cửu Mặc đã đến nhờ vả Ngô nghi trượng chiếu cố Khương Lê, đừng để nàng bị ai ức hiếp nữa.
Ngô nghi trượng thấy Khương Lê và đệ tử chân truyền Tô Cửu Mặc có chút giao tình, gật đầu một cái, trong lòng có không ít ngưỡng mộ Khương Lê, có thể có được quan hệ tốt với đệ tử chân truyền, tương lai tiền đồ sẽ rất rộng mở.
“Tô sư đệ đối với Khương Lê tốt thật đó.”
Trong câu nói của Thẩm Thanh La có chứa ẩn ý, đứng một bên xem náo nhiệt.
Tô Cửu Mặc mới có bao nhiêu tuổi đâu, mà đã bị sức hút của nữ chính làm mê mẩn như vậy rồi, không hổ danh là nam phụ đầy thâm tình.
Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị sư huynh của cô bắt đoạn tuyệt.
Thẩm Thanh La nhìn với ánh mắt thương cảm, khẽ lau đi hai hàng lệ, đau xót thay cho người sư đệ tính tình cao ngạo này của mình.
“Ai thèm đối xử tốt với cô ta chứ?”
Tô Cửu Mặc cãi lại, ngại ngùng đến đỏ cả tai:
“Đệ chẳng qua là thấy người ta tội nghiệp mà thôi!”
“Ừm~”
Thẩm Thanh La cũng chẳng buồn đôi co nữa, cười nhẹ chào tạm biệt rồi quay về Thiên Nguyên Phong.
Trên Thiên Nguyên Phong, Quý Vô Trần đang nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng trước mắt hắn bỗng hóa thành vô số tia sáng, đan xen chằng chịt vào nhau.
Hắn khoanh hai tay lại, bầu không khí xung quanh tỏa ra hơi nóng bức bách, khiến người ta ngần ngại mà chùn bước.
Bước chân của Thẩm Thanh La dừng lại, cô nhìn chăm chú vị tiên giáng trần Quý Vô Trần này như người mất hồn.
Chẳng trách Quý Vô Trần lại trở thành nam chính bắt nguồn cho sự tranh giành giữa “Thẩm Thanh La” và Khương Lê, phong thái đó thật sự rất khó khiến người ta không động lòng.