Nếu muốn bước vào con đường tu tiên, đầu tiên phải loại bỏ được tạp chất trong cơ thể, để cho máu và kinh mạch được lưu thông, linh lực ở trong cơ thể luân chuyển hiệu quả đạt tới mức trôi chảy.
Trong bối cảnh của văn cổ xưa này, đại lục Lâm Uyên hiện giờ là một phần nhỏ các mảnh vụn của thiên giới, đã sụp đổ sau một cuộc đại chiến, cho nên tu sĩ có vị tu cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến mức Hóa Thần.
Tu vi ở lục địa này được phân hóa từ thấp đến cao theo thứ tự là luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần.
Trong đó luyện khí thì tu luyện ba tầng đầu tiên chủ yếu có tác dụng chính là loại bỏ tạp chất, tu luyện để tương lai nắm bắt tốt phần cơ sở.
Bản thân Khương Lê ngay từ nhỏ đã phải lang bạc đầu đường xó chợ, tạp chất trong cơ thể so với người thường chắc chắn chỉ có nhiều không có ít hơn.
Trên người tỏa ra một mùi khó ngửi nhưng trên mặt Khương Lê lại tràn ngập vẻ vui mừng.
Cuối cùng cũng thực hiện bước đầu tiên.
Việc bay lên trời xuống dưới đất trong thế giới tu tiên khiến nàng vô cùng say mê, nàng hy vọng có thể thông qua nỗ lực cố gắng của bản thân sẽ có một cuộc phưu lưu tốt đẹp trong thế giới khác biệt này.
Khương Lê mím môi, không dám buông lỏng, nàng nhắm mắt lại cố gắng hấp thụ linh khí.
Lần này không chỉ có điểm sáng đỏ và xanh lục nữa mà còn có điểm sáng ngũ sắc bắt đầu tiến lại gần Khương Lê, dường như có một cảm giác phấn khích mơ hồ, chúng di chuyển xung quanh qua lại.
Khương lê kiên nhẫn chờ đợi, cố gắng tiến gần những đốm sáng, rồi hấp thụ chúng vào trong cơ thể.
Tình huống lần trước lại xảy ra, những điểm sáng càng hội tụ càng nhiều, vây kín lấy nàng nó giống như con tằm khổng lồ đầy màu sắc.
Nhưng bất kể Khương Lê có cố gắng như thế nào thì những đốm sáng kia cũng không hề lay chuyển bay loạn xung quanh nàng một cách sinh động.
Khương Lê cũng không hề sốt ruột, thái độ bình thản lẩm nhẩm tâm pháp, dần dần nàng cũng không còn cảm nhận ánh sáng xung quanh mình nữa.
Trong màn sương, nàng giống như bụi nước trong đang ở giữa vùng mênh mông, ở đây cái gì cũng không có, trong thiên địa dường như chỉ còn lại bản thân nàng.
Khương lê thăm dò thử đi lên phía trước vài bước, bên tai chỉ có tiếng bước chân nặng trĩu của nàng, không có gì cả.
Nơi này giống như một vùng Tử Vực, không có ánh mặt trời, cũng không có không khí chuyển động, chỉ cần ở lại một lúc nàng sẽ cảm thấy áp chế đến nghẹt thở.
Nàng đỏ mặt vì rất khó chịu, vì để có thể giảm bớt sự ngột ngạt, nàng chỉ có thể hít thở hai hơi thật mạnh.
Đúng lúc này, thân thể của nàng cũng hít thở hai hơi thật mạnh, liền hút sạch các đốm sáng xung quanh.
Thoáng chốc, một đạo bạch quang đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt xuyên vào khiến Khương Lê không mở mắt ra được, vội vàng đưa tay lên che mắt.
Ánh sáng trắng này xuyên qua mây mù, xuyên qua thân thể Khương Lê rồi tỏa ra bên ngoài, tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Khương Lê cảm nhận được bản thân giống như được cái gì đó ấm áp bao quanh mình, thoải mái đến mức muốn thở dài một hơi.
Đáng tiếc là ánh sáng trắng này chỉ một lát đã trở lại trong người nàng, lại lần nữa trở về đan điền.
Khương Lê tu luyện xong liền tỉnh lại, phát hiện cả người đều là những thứ dơ bẩn trong cơ thể bị cho ra ngoài rồi dính lại, hơn nữa những thứ này đã kết thành khối cứng, cử động thì liền bóc tróc rơi từng mảng trên người xuống.
Theo đó là một mùi hôi thối khó có thể dùng lời để diễn tả được, giống như là đồ thối rữa bị mốc rồi cùng đậu hủ thối trộn đều với nhau.
“Ọe...”
Khương Lê không nhịn được liền nôn ọe, một mùi nồng nặc xông vào mũi khiến hai mắt nàng mơ hồ ngấn lệ.
“ Ọe....”
Nàng không chịu nổi nữa vội vã từ trên giường đi xuống, xách cái thùng rồi chạy tới giếng nước bên cạnh trong sân, múc thùng nước vào phòng, ngã vào bên trong thùng rồi tắm.
Bây giờ nàng cũng không để ý nước giếng lạnh như băng, cởi quần áo ra liền nhảy vào, cả người đều ở trong nước.
Tắm một lát, cả chậu nước đều biến thành màu đen, cũng bốc lên hôi thối.
Khương Lê vừa tắm vừa buồn nôn, đầu óc quay cuồng, trong lòng không ngừng kêu không thể nào chịu nổi.
Nàng nghĩ cơ thể của nàng chắc sẽ rất bẩn, nhưng không nghĩ tới lại bẩn đến mức độ như này.
Nàng đứng dậy ra khỏi mặt nước, tùy ý mặc áo rồi đổ hết nước trong thùng gỗ ra ngoài.
Sau đó nàng lại liên tục múc mấy thùng nước, cho đến khi tắm sạch hoàn toàn những thứ dơ bẩn trên người mới thôi.
Tắm xong nàng thở phào nhẹ nhõm, đầu óc khôi phục về trạng thái bình thường.
Nàng nhìn lên giường sinh lòng không phục, ánh mắt liếc nhìn Diệp Tiểu Điệp hiện lên ý cười.
Khương Lê đi tới lần nữa, lúc này không bận tâm Diệp Tiểu Điệp trên giường nữa.
Làm xong hết việc, Khương Lê bật cười vì chính hành động ngây ngô của mình.
Ở với tiểu nha đầu này chung một chỗ cả ngày, nàng sẽ trở nên trẻ con mất.
Biết sao được, ai bảo Diệp Tiêu Điệp ỷ vào tu luyện mà khinh thường nàng chứ?
Nàng chính là nhỏ nhen như vậy.
Khương Lê leo lên giường đổi quần áo sửa sang lại sạch sẽ, tinh thần nàng liền phấn chấn đi ra khỏi phòng, chạy thẳng tới Tạp Dịch Phong.
Dọc theo đường đi nàng đều cảm thấy mấy ngày nay hết sức huyền bí, có thể những thứ dư thừa trong cơ thể lại đang nhắc nhở nàng tất cả đều là thật.
Tâm tình nàng vui vẻ đi, tìm được đệ tử đang trực rồi đưa ngọc bài ra.
Đệ tử trực ban nhìn Khương Lê một lượt, cười nói vui vẻ chúc mừng:
“ Chúc mừng sư muội đã luyện khí đến tầng thứ nhất.”
Tạp Dịch Đỉnh không ít đệ tử cấp thấp đều biết Khương Lê, một là bởi vì nàng chậm chạp không dẫn khí vào cơ thể, hai là bởi vì Ngô nghi trượng đối với nàng đều phá lệ chiếu cố.
Tiểu sư muội này thật đúng là không biết thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, mới vừa dẫn khí vào cơ dã luyện khí được tâng thứ nhất, xem ra tư chất cũng không kém đến vậy.
“Luyện khí tầng thứ nhất?”
Khương Lê nghe vậy ngẩn người, nàng cho rằng mình chẳng qua là dẫn khí vào cơ thể, cuối cùng lại một hơi đột phá luyện khí được tầng thứ nhất?
Nàng thậm chí điều này cũng không hiểu, thật đúng là xấu hổ.
Ngoài đọc sách những kiến thức tu luyện với nàng mà nói đều là trống rỗng, cho nên đặt mình vào khi đó nàng mơ hồ không biết trạng thái gì cả, xem ra phải học tập cho giỏi kiến thức tu chân giới một chút.
Việc Khương Lê không sợ nhất chính là học tập, cũng tự tin sẽ học giỏi.
Nàng nhìn đệ tử trực ban rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó nhận túi trữ vật của mình.
Dựa theo phương pháp của đệ tử trực ban, nàng dùng dao cắt một đường trên tay, mấy giọt máu rơi trên túi trữ vật, thoáng chốc tinh thần nàng cùng túi trữ vật có sự liên kết với nhau.
Khương Lê không quen với việc dùng thần thức như nào, phí hết năm học thứ nhất cuối cùng lại phải dùng lăng kính mới thấy dáng vẻ bên trong túi trữ vật.
Túi trữ vật không lớn, không gian chỉ có 3 thước, bên trong bao quanh là đá quỷ đoản kiếm, ba khối hạ phẩm Linh Thạch, còn có hai viên đan dược tròn vo.
Theo người sư huynh kia nói, giá hai viên đan dược là tắm gân đan cấp thấp, để cho các nàng dùng để thanh trừ tạp chất trong cơ thể.
Nói cách khác phía sau mỗi lần tăng cấp đến khi luyện khí được tầng thứ ba, cơ thể đều sẽ cho tạp chất ra ngoài.
Vừa nghĩ tới tạp chất trong người, Khương Lê không nhịn được rùng mình một cái.
Nàng buộc túi trữ vật ở đai lưng rồi hài lòng rời đi, chuẩn bị đến Tạp Dịch Phong lượn một vòng.
Nhập môn lâu như vậy, cuộc sống nàng chỉ biết có một đường hai địa điểm, ngay cả Tạp Dịch Phong hình dáng như thế nào nàng cũng không từng nhìn kĩ.
Sau khi nàng đi, có một tu sĩ mặt tròn liền đi ra, nói với đệ tử trực ban.
“Người kia vừa rồi chính là Khương Lê sao? Mới luyện khí được tầng thứ nhất mà lại có thể có quan hệ tốt với với Chân đệ tử ư…”