Viên Liễm tu sĩ cười nhếch môi, nụ cười chứa đựng điều gì đó thần bí, lời nói ra không dễ nghe chút nào.
Sao cậu ta không có được may mắn bước lên cùng đệ tử chân truyền vậy?
“Nghe nói những sư muội này tu luyện rất cực khổ, có được thành tích như hôm nay cũng không phải chuyện gì lạ lắm”
Những đệ tử trực ban không thích Viên Liễm tu sĩ, nói với Khương Lê vài câu rồi lại cúi mặt làm việc tiếp.
“Hầy, cực khổ tu luyện để được cái giống gì chứ!”
Viên Liễm tu sĩ không đồng ý, nếu họ làm việc chăm chỉ mà không được gì, thì tại sao Tạp Dịch Phong lại có nhiều đệ tử đến vậy?
Nói trắng ra thì cũng là đỡ được một phần, những thứ như bảo vật, đơn dược thì không cần phải lo.
Viên Liễm tu sĩ cười khinh ra mặt, quay người đến chỗ các sư huynh sư đệ khác, cùng với bọn người đó chua ngoa cay nghiệt Khương Lê.
Những đệ tử trực ban ai cũng lắc đầu, những sư huynh này đến hiện tại vẫn không hiểu lý do tại sao tu vi của mình lại cứ không tiến bộ được, suốt ngày cứ đi ghen tỵ với người khác thì nói gì đến tiền đồ được?
Còn về Khương Lê người bị bọn họ xem là trung tâm để bàn tán, thảo luận, thì nàng lại bỏ đi ra ngoài chơi.
Nàng trèo lên nơi cao nhất của Tạp Dịch Phong, nhưng cũng chỉ thấy thấp thoáng đỉnh núi tuyết của Ngũ Linh Tông.
Ở phía Tạp Dịch Phong nhìn ra không xa lắm có mấy đỉnh núi như chọc thủng trời vậy, gió mây sương mù dày đặc tiên khí, chỉ có thể nhìn thấy những khoảng sân trống nằm rải rác trên đỉnh núi.
Giữa các đỉnh núi là một dòng thác nhìn như đang lơ lửng trên mây, tiếng nước chảy róc rách rất vui tai.
Khi hoàng hôn buông xuống, áng mây cháy vàng khép lại một ngày, những tầng mây chạng vạng ghép vào nhau.
Dưới chân là con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn vào sân đình, bằng phẳng như đá được mài, hai bên hoa nhiều như thêu gấm, cuối đường trúc xanh mọc đầy đường, một khung cảnh đẹp của trời xuân vào tiết trời se lạnh.
Nhìn xa xa là những mảnh ruộng Điền Linh hiện ra, và trong khoảng không gian mờ mờ ảo ảo đó có thể thấp thoáng thấy vài đệ tử đang làm gì đó.
Có đệ tử cưỡi hạc bay qua trước mắt nàng, nàng bị thu hút nhìn theo lên trên.
Khương Lê xuất thần một lúc, nàng giơ tay lên, như muốn ôm những đám mây ấy vào lòng.
Sự diễm lệ ấy khiến lòng nàng rộn ràng, xao động khó tả, ánh mắt nàng sáng như tia lửa.
Đây chính là thế giới của nàng!
Bất luận là nữ chính nam chính, hay nữ phụ nam phụ, tất cả đều không cản trở được nàng.
Đây chính là thế giới mà nàng luôn ao ước, khát khao, là một thế giới nàng được tự do đi lại theo ý muốn.
“A”
Bỗng một cơn gió từ trên cao thổi đến, nó đem theo những trận linh khí ùa về phía Khương Lê.
Sương mù trong đan điền bị kích động, miệng mở ra vô hình hút toàn bộ linh khí ấy vào trong.
Vốn dĩ cơ hội thức tỉnh của Khương Lê đã bị kẹt ngay từ khi bắt đầu.
Khi thức tỉnh lại, nàng cũng không phát giác ra mình đã bị mất đi một cơ hội như thế, nàng vẫn vui vẻ xuống núi.
Không mất quá lâu nàng đã đến được Tàng Thư Các của Tạp Phong Dịch.
Tàng Thư Các trước mắt là do phá đất mà đi lên, những viên gạch xanh lá và ngói xanh lục, đứng sừng sững cao chót vót, cửa sổ là lưu ly ngũ sắc.
Bốn góc mái hiên là tượng của bốn con hung thú, đôi mắt long lên như dã thú thật, nhìn thoáng qua thôi cũng đủ làm người ta phải khiếp sợ.
Chính giữa mái nhà chìm trong lớp sương mù dày đặc, Khương Ly cũng không nhìn thấy gì cả.
Nàng đứng trước Tàng Thư Các ngẩng đầu nhìn lên, người nàng nhỏ đến nỗi nhìn vào thư viện trông như một con kiến.
Có một đệ tử đi đổi sách từ trong bước ra, nhìn thấy Khương Lê mới luyện khí ở tầng thứ nhất này, liền cười rồi đi đến trước mặt nàng.
“Tiểu sư muội, muội mới luyện khí ở tầng thứ nhất, muội không được phép bước vào Tàng Thư Các đâu”.
“Muội xem đi, thẻ bài thân phận ở đây cũng có thể hiện rõ số của từng cấp bậc”.
Sợ Khương Lê không hiểu, cậu lấy thẻ bài của mình ra đưa Khương Lê xem.
Khương Lê thuận mắt nhìn một cái, phát hiện vị sư huynh này họ Tô, tên là Thế An, đúng là một cái tên trời ban quá hay.
Lại nhìn thêm lần nữa, bên trên thẻ bài có đến một ngàn ba trăm vạch, trong khi nàng đến một vạch cũng không có.
“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở”.
Khương Lê khoanh tay cảm ơn, nếu nàng bước vào rồi bị đuổi ra, như vậy mới xấu hổ đó.
“Ta và muội đều là đồng môn, huynh muội với nhau cả, không cần khách khí”.
Tô Thế An phất phất tay, tiếp tục nói: “Sư muội có muốn hiểu chút ít về tu chân thường thức không? Chỗ huynh có vài quyển sách hoặc nhờ những sư muội khác giúp đỡ”.
Anh lấy từ trong túi trữ vật ra vài quyển sách, đưa cho Khương Lê nói: “Tu chân thường cũng dạy về tu chân thường thức, thỉnh thoảng huynh có chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân với các sư huynh, sư muội, sư muội nếu có thời gian thì hãy đến xem thử”.
“Đa tạ sư huynh, muội sẽ trả lại sớm cho huynh”.
Khương Lê có chút bất ngờ, vừa cẩm lấy sách vừa cảm ơn rối rít.
Muốn biết những ngày này ngoài Ngô Chấp Sự đối xử tốt với Khương Lê ra, thì anh là người duy nhất đối tốt, thiện ý với nàng.
“Đã nói rồi đừng khách khí, huynh cũng là từng trải qua những chuyện như vậy rồi, lúc bắt đầu thì rất khổ cực, nhưng chỉ cần kiên trì đến cùng thì sẽ có trái ngọt thôi”.
Tô Thế An nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Khương Lê, lấy tay xoa nhẹ lên tóc nàng, cũng là để khích lệ tinh thần của nàng.
Nha đầu này khi mới bước vào giai đoạn đầu của luyện khí khí sắc vẫn còn ổn, nhưng thân hình gầy gò cũng thể hiện rõ sức khoẻ cô không tốt.
Điểm này rất giống với anh của ngày trước, nên việc cần mọi người giúp đỡ là điều không thể tránh khỏi.
Nhìn thấy bộ dạng linh hoạt, năng động tươi cười của Khương Lê, anh xoa nhẹ lên đầu nàng lần nữa, sau đó liền rời đi.
Khương Lê ngước lên thấy anh dáng người cao lớn, ngay thẳng, nhìn là biết anh là người tốt.
Nàng thể hiện sự nhớ ơn đối với Tô Thế An, xong nàng bỏ quyển sách vào túi trữ vật.
Ngước lên nhìn Tàng Thư Các, Khương Lê quyết tâm nỗ lực để có thêm vạch trên thẻ bài, trong tương lai nàng sẽ bước vào đó để xem bảo bối Ngọc Giãn cùng xem sách.
“Này!”
Vừa bước vào phòng, nàng đã nghe Diệp Tiêu Điệp lớn tiếng gọi làm nàng đang bước phải khựng lại.
“Cô, sao cô có thể luyện khí được tầng thứ nhất vậy?”
Diệp Tiêu Điệp chỉ tay vào Khương Lê, ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, rõ ràng sáng nay vừa trêu ghẹo Khương Lê xong, rằng nàng mãi vẫn chưa dẫn khí nhập thể, vậy mà giờ nàng đã luyện được đến tầng thứ nhất, vượt qua cả cô ta luôn rồi.
Biết rằng hai người còn lại trong ký túc xá đã dẫn khí nhập thể được nửa tháng rồi, mà họ còn chưa đạt được tầng một.
Khương Lê rốt cuộc là làm thế nào vậy chứ?
Hai người bạn cùng phòng còn lại mặt ai cũng biến sắc, không tin được là bây giờ Khương Lê đã vượt qua họ cả rồi.
Khương Lê sớm đã đoán được phản ứng của từng người bọn họ, trong lòng vừa có chút buồn cười, lại vừa có chút bất lực cam chịu.
Đây chính là sự bi ai của Ngũ Linh Căn đệ tử, chỉ mới luyện được lên tầng thứ nhất thôi mà phản ứng của họ đã gay gắt đến thế rồi.
Vậy nếu như chuyện lớn là đổi chân truyền đệ tử, sợ là đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng.
“Cũng nhờ vào ngọn lửa lần trước của cô mà tôi mới tỉnh ngộ, nên mới có thể tiến bộ nhanh lên tầng như vậy”.
Khương Lê nói to, dõng dạc, nàng thừa biết sự thức tỉnh của mình từ đâu mà có, nhưng vì muốn chọc tức Diệp Tiêu Điệp, để khiến cô ta sau này bớt đến gây sự với nàng.
Tông chủ có lệnh, đồng môn đệ tử phải đồng lòng đoàn kết, nếu có ý hay hành vi hãm hại lẫn nhau, theo luật tước bỏ tu vi đuổi khỏi tông môn.
Nếu như không đến mức vạn bất đắc dĩ, cô ta sẽ không gây sự vô cớ.
“Cô nói láo!”
Diệp Tiêu Điệp vừa kinh sợ vừa tức giận, giọng của một đứa trẻ bỗng trở nên đanh thép lại.
Cô tức giận giẫm chân đùng đùng, không dám tin là ngọn lửa ấy của mình lại vô tình giúp Khương Lê.
Cô gái trước mặt trông có vẻ gầy gò ốm yếu, nhưng đôi mắt ấy lại sáng long lanh hút hồn và nhiều màu.
Diệp Tiêu Điệp càng nhìn lại càng tức giận, cắn chặt môi bỏ vào phòng.
“Tiêu Điệp, cô đừng giận, Khương Lê chỉ là may mắn nhất thời thôi, cô ta không bằng cô!”
Hai tiểu nha đầu còn lại cứ bám theo, nói chuyện lớn tiếng khuyên giải cứ như sợ Khương Lê không nghe thấy.
Bọn họ ở trong tông môn không nơi nương tựa, không chỗ chống lưng, chỉ có thể đi theo nịnh hót Diệp Tiêu Điệp nhằm có thể lấy được một chút vật tư tu luyện của cô.