Thẩm Thanh La như mất hồn đứng chết lặng một chỗ, khuôn mặt hồng hào, đường nét dịu dàng, đôi mắt to long lanh, mười phần đáng yêu.
Đáng tiếc là trong mắt của Quý Vô Trần, tiểu tử này chỉ là một gánh nặng mà sư tôn đẩy qua cho hắn.
Hắn quay đi, phất tay áo, linh lực xung quanh bỗng trở nên bình thường.
Thẩm Thanh La cũng hoàn hồn trở lại, vì vừa rồi thất thần nên cảm thấy rất hổ thẹn.
Cô lắc đầu, vẫn là quyết định quay về tu luyện, dù sao thì hào quang của nữ chính rất lớn, cô không thể không đề phòng!
Thời gian trong núi nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã được một tháng, Khương Lê chẳng tiến triển gì hơn, nàng vẫn không dẫn khí nhập thể được.
Thêm vào việc nàng luôn được Ngô nghi trượng quan tâm, Khương Lê lại bị nhóm bạn tẩy chay.
Đặc biệt Diệp Tiểu Điệp lại là người dẫn đầu nhóm bạn đồng môn, càng không thuận mắt với nàng, vào mỗi tối hay thì thầm nói nhỏ này nọ với nhau còn cố tình để nàng nghe thấy.
Khương Lê nghe được những lời nói như thế, chỉ cảm thấy nực cười, thấy rằng trong thế giới tu luyện này quả thật là tàn khốc. Ở cái tuổi đáng ra chỉ biết ăn và chơi thôi thì những bạn đồng môn của nàng lại học ở đâu thói ghen tị tranh đấu hơn thua.
Hôm nay, Khương Lê từ thực đường trở về, trong tay cầm một cái hộp mà Ngô nghi trượng cho nàng, bên trong là một con gà nướng.
Tâm trạng nàng vui phơi phới sải bước đi về phòng, trong lòng có chút hưng phấn.
Đêm hôm qua nàng đã có thể cảm nhận được chút linh khí, tối nay nàng có thể sẽ dẫn khí nhập thể thành công.
Khương Lê không thể chờ đợi được, vội lên giường ngồi xếp bằng ngay ngắn, loại bỏ mọi tạp niệm tập trung thầm đọc tâm pháp, bắt đầu cố gắng cảm nhận linh khí.
Trước đây nàng đã ghi nhớ hết kinh mạch và mạch máu của cơ thể con người, sau đó ngoại trừ cơm ăn ngày hai bữa ra, tất cả thời gian còn lại nàng đều tập trung vào vào việc cảm nhận linh khí, nhưng mãi đến bây giờ nàng mới cảm nhận được một chút linh khí, như vậy là đủ để thấy tư chất nàng kém như thế nào.
Dần dần, Khương Lê không còn cảm nhận được sự tồn tại của thế giới xung quanh, trong tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng.
Ngay lúc đó, một viên màu đỏ phát sáng xuất hiện bên cạnh nàng, nó lúc thì lại gần lúc thì ra xa, chuyển động xung quanh như muốn chơi đùa với Khương Lê.
Khương Lê không vội, nàng lấy lại tinh thần như cũ đọc thầm tâm pháp.
Không tốn quá nhiều sức lực, lại có thêm mười viên sáng xuất hiện, đa phần là màu đỏ, còn lại toàn màu xanh lục.
Quả nhiên, hoả linh căn của nàng là hoả căn có độ thuần khiết cao nhất.
Xem qua nàng trong nguyên tác cũng không bất ngờ, giai đoạn đầu là nghĩ cách để đưa những viên sáng vào cơ thể.
Nhưng dù nàng có nỗ lực thế nào, những viên sáng ấy vẫn không chịu tiếp cận nàng mà cứ như là đang đùa giỡn, không ngừng lôi kéo nàng.
Từng giây từng phút trôi qua, dù là người nhẫn nại nhưng Khương Lê cũng đã bắt đầu sốt ruột, bởi vì những linh khí này căn bản không muốn nàng thu phục.
Nàng không tin, người khác đều có thể dẫn khí nhập thể, chỉ nàng là không được sao?
Thâm tâm nàng không chịu khuất phục, cố chấp lôi kéo, dụ dỗ ánh sáng ấy.
Cuối cùng, cũng có một viên sáng đỏ đến gần nàng, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là nàng sẽ thành công.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng xẹt ngang qua cơ thể của Khương Lê, làm cho viên đỏ kia ra xa.
Khương Lê không nhìn thấy tia sáng trắng, chỉ biết mình đã thất bại rồi, nàng lập tức nỗ lực bắt đầu lại từ đầu.
Không hiểu cứ mỗi lần sắp thành công, ánh sáng lại chạy qua rất nhanh và mạnh, giống như là đang chịu đựng sự kinh sợ nào đó, khiến người ta rất khó hiểu.
Nàng nỗ lực cố gắng cả buổi tối, nhưng vẫn không thể dẫn khí nhập thể.
“Khương Lê, sao bạn vẫn chưa dẫn khí nhập thể được vậy? Trương Tiểu Tuyền phòng bên cũng đã thành công rồi kìa….”
Diệp Tiêu Điệp mới sáng sớm đã đi nói mỉa Khương Lê, trên mặt cô ta thể hiện sự đắc ý rõ rệt.
Hiện tại cô ta đang là tu sĩ luyện khí cấp một ở đây!
Thỉnh thoảng cô ta vẫn lo lắng Khương Lê sẽ vượt qua mình, nhưng theo quan sát hai tháng này, đây chính là một phế vật, không phải đối thủ của cô ta.
“Đúng đó, bây giờ cũng chỉ còn mỗi cậu là không dẫn khí nhập thể được, đi ra ngoài tụi tôi luôn bị cười nhạo”.
Một người bạn cùng phòng khác tên Vương Thanh Thanh cũng giống đám người đó bên cạnh phụ hoạ theo. Dù gì thì Diệp Tiêu Điệp cũng xuất thân từ gia tộc tu tiên, trong khi đó Khương Lê chỉ là cô gái đến từ vùng quê nhỏ, xem ra cô ta rất hiểu thế thời, phân biệt được bên trọng bên khinh.
“Này, hay là cậu dọn ra ngoài ở đi, ở chung với cậu thật mất mặt quá mà.”
Vương Thanh Thanh mặt sưng lên, bởi vì cô ta đã dẫn khí nhập thể, nên làn da cô đặc biệt trắng và mềm mại, khiến gương mặt vốn đen đúa xỉn màu nay trở nên sáng sủa hơn một chút.
“Đúng đó, Khương Lê, nếu cậu còn không dẫn khí nhập thể được, vậy đừng trách bị tôi đuổi ra ngoài”.
Diệp Tiêu Điệp nắm bắt thời cơ thật nhanh, cô ta vốn đã không ưa Khương Lê, vì trong ký túc xá cô ta không để ai qua mặt được mình, mọi người đều phải bợ đỡ cô ta, đúng là đáng ghét.
Khương Lê mệt mỏi cả một ngày nên giờ nàng đang thấy rất đuối sức, nghe hai người đó nói chuyện nàng chỉ thấy thật nực cười.
Nàng không muốn gây xích mích với hai người tính tình trẻ con như vậy, nàng đắp chăn muốn ngủ một giấc cho khoẻ.
Ai ngờ Diệp Tiêu Điệp thấy Khương Lê coi thường mình như vậy, cô ta lại dùng hết linh lực nhằm về phía Khương Lê.
Tuy cô ta chỉ mới luyện khí cấp một, nhưng cũng đủ tạo được một nhóm lửa nhỏ.
Cô ta bắn tia lửa về phía giường của Khương Lê, ngọn lửa bay đến lướt qua chăn bông, vụt cháy.
Khương Lê giật mình mở mắt ra, nàng đá tung chăn rồi ngã xuống giường.
“Cậu điên à?”
Nàng ngẩng đầu lên, mắt trừng trừng nhìn về phía Diệp Tiêu Điệp, trong ánh mắt loé lên tia lửa giận dữ.
“Lườm cái gì mà lườm? Tôi chẳng qua đùa với cậu chút thôi, làm gì mà căng dữ vậy?”
“Làm mất hết cả hứng!”
Diệp Tiêu Điệp bị trừng mắt như thế trong lòng cũng có chút hoảng loạn, liền tỏ vẻ phòng thủ.
Cô ta liền kéo tay Vương Thanh Thanh, cả ba người đi ra khỏi phòng.
Khương Lê bò từ dưới đất lên giường, nàng phủi bụi trên người, đôi mắt bỗng sắc lạnh lại.
Nàng bây giờ chỉ là một người phàm, Diệp Tiêu Điệp làm như thế rõ ràng là muốn hại nàng.
Tuy từ nhỏ đến lớn vốn có tính cách trầm ổn, nhưng không vì thế mà nàng mặc cho mọi người tuỳ tiện ăn hiếp, chà đạp.
Bây giờ nàng chưa phải là đối thủ của Diệp Tiêu Điệp, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không phải.
Khương Lê nhìn chỗ chăn mền bị đốt cháy, nàng qua lấy chăn mền của Diệp Tiêu Điệp về chỗ mình, đẩy chỗ chăn mền của mình qua chỗ cô ta, nàng vứt tấm ga giường của mình xuống đất, chỉ để lại tấm chăn bông trải giường.
Nàng leo lên giường, giờ muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi, đành ngồi xếp bằng lại tiếp tục cảm nhận linh khí.
Cảnh tượng ấy lại một lần nữa diễn ra, Khương Lê tự nhủ với bản thân, chuyện này rốt cuộc là tại sao chứ?
Ánh sáng lại lần nữa vụt qua, nhưng cứ mỗi lần ánh sáng vụt qua thì lại có nhiều những ánh sáng khác lại gần. Hình như đang quan sát thứ gì đó.
Xung quanh nàng bao bọc bởi những đốm sáng dày đặc, nhưng một viên sáng nàng cũng không thu phục được, lúc này tâm trạng của Khương Lê đã có phần bình tĩnh hơn.
Chỉ cần nỗ lực cố gắng thật tốt, những linh khí này nàng nhất định sẽ thu phục được!
Khi trong đầu nàng vụt qua suy nghĩ đó, thân thể nàng dường như muốn nổ tung, nàng bị hộc máu.
Đột nhiên các điểm sáng xung quanh bị cuốn đi, một trong số chúng lại bị hút ngược vào cơ thể.
Trong đan điền của nàng có một màn sương mù không thể nhìn thấy rõ, và những đốm sáng đó đã bị nó hấp thụ, tất cả chúng đều biến mất trong màn sương.
Thành công rồi sao?
Khương Lê như chấn động tâm can, nàng bất ngờ đến nỗi mở to mắt.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, trên mu bàn tay gầy guộc đó xuất hiện một vết bẩn màu đen.