Đệ tử ghi nhiệm vụ của Khương Lê lên ngọc bài, nhìn Khương Lê một chút, nàng vừa dịu dàng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn khiêm tốn, hắn không nhịn được mà nhắc nhở một câu.
“Sư muội hãy nhớ lấy không thể hủy giữa chừng, nếu không sư muội sẽ mất năm mươi điểm.”
Nhiệm vụ này thù lao hậu hĩnh, yêu cầu đối với tu vi thấp nên thường sẽ có những người không ngờ mà đến nhận nó.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có những tiểu tử như này mới dám nhận, bởi vì những kẻ không biết thì sẽ không sợ, gặp được chuyện tốt lại muốn đi làm thử.
“ Hả ?”
Khương Lê nghe đến còn bị trừ điểm, Nhưng hiện tại một điểm nàng cũng không có, nếu giữa chừng mà bỏ giở thì chẳng phải là nợ môn phái điểm sao.
“ Sư muội là như này, môn phái từ trước đến này đều đề cao tính kiên trì của đệ tử, dũng cảm mà tiến lên đồng thời cũng muốn các đệ tử rèn luyện và bồi dưỡng thêm về lòng can đảm.”
“ Nói như vậy là sư huynh biết?”
Đệ tử ghi nhiệm vụ khi nói chuyện đầy ngay thẳng và trang nghiêm khiến Khương Lê không khỏi kính nể.
Trái lại hai mắt nàng nheo lại, quả thật đã hiểu lầm nỗi khổ tâm của môn phái đối với các đệ tử.
Nàng nghiêm túc gật đầu nói: “Sư huynh yên tâm, muội đây sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng!”
Tô Cửu Mạc bên cạnh nhìn Khương Lê bị người ta lừa gạt mà còn đi cảm kích, gõ đầu cười nhẹ một cái.
Gì mà rèn luyện tính kiên trì? Gì mà giữ vững lòng can đảm? Chẳng qua là sợ đám đệ tử này chọc giận tổ tông mà hủy bỏ giữa chừng thôi.
Xem ra tiểu nha đầu này là quá đơn thuần, tương lai phải chỉ dạy nàng một chút chứ không dễ bị thua thiệt.
Nhận nhiệm vụ xong đi ra, mấy sư huynh sư tỷ vây xung quanh Khương Lê, than thở nói nàng không nên nhận nhiệm vụ này.
Bọn họ cũng từng làm nhiệm vụ này: “Là người bị tổn thất” bây giờ nhắc tới cũng không nhịn được mà mắng thành tiếng.
“ Hả? Linh thú rất đáng sợ sao?”
Khương Lê chớp mắt, tò mò hỏi linh thú và yêu thú khác nhau là do tu sĩ ký hiệp ước sủng vật.
Trong tiểu thuyết nhân vật chính đều có linh thú làm bạn, chúng thường có năng lực lớn mạnh lại có sẵn bản lĩnh, vô cùng được yêu thích.
Đương nhiên, ngoại trừ nguyên tác trong kia...
Đột nhiên, Khương Lê nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Nàng chắc sẽ không xui xẻo như thế chứ?
“ Khụ! Linh thú thật ra không đáng sợ, chẳng qua là...”
Một vị sư huynh muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài: “Muội tự mình cầu phúc lớn đi!”
Tổ tông kia xuất quỷ nhập thần, bọn họ không thể tùy ý nói xấu, nếu bị nghe thấy chắc chắn gặp phải chuyện xấu.
Tô Cửu Mạc cũng không nói thêm gì, chẳng qua là bảo nàng chú ý cái mạng một chút, để nàng giữ an toàn là điều tốt nhất cho bản thân còn điểm thì cũng có thể từ từ kiếm.
Thấy mọi người như vậy, dự cảm trong lòng Khương Lê càng lúc càng lo lắng.
Nàng nhìn các sư huynh sư tỷ rồi nói lời tạm biệt, sau đó dựa theo sổ đệ tử ghi danh của nàng kích hoạt hạc giấy.
Hạc giấy liền hóa thành hạc thật nhảy xuống mặt đất, lặng lẽ chờ Khương Lê ngồi lên rồi mới giương cánh bay lên trời.
Gió lạnh tạt vào nàng một cách mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lê bị thổi đến đau nhức, đến mức không thể nào mở mắt ra được.
Nàng chỉ có thể ôm chặt cổ của hạc giấy, đầu tựa vào phía sau cổ nó.
Hiện giờ nàng còn không thể ngưng kết linh khí để bảo vệ chính mình. Hạc giấy này lại là cấp thấp nhất trong hạc giấy, về cơ bản là không có lá chắn phòng ngự.
Tiên hạc bay lượn giữa không trung, lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm khiến cho người chưa bao giờ bị say xe như Khương Lê cũng bị choáng.
Nàng vừa chóng mặt vừa buồn nôn, hoàn toàn không cảm nhận được sự vui sướng được bay trong không trung.
Sự việc này so với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau chút nào, nàng vốn còn tính thưởng thức phong cảnh dọc đường!
Chờ lúc nàng có thể mở mắt, hạc đã hạ xuống ở Tạp Dịch Phong, nàng còn chưa kịp phản ứng quay lại thì đã biến thành một đống khói bụi.
Khương Lê suýt thì đập mặt xuống đất, may mà thân thủ nàng khá tốt đã giữ chặt gậy trúc ở bên tránh được nguy hiểm.
Nàng lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn bốn phía, cảnh đẹp trước mắt khiến nàng choáng ngợp.
Nắng ấm chiếu xuyên qua bụi màu lam, tầng mây thưa dần, cảnh vật liền hiện ra.
Linh thú trong Tạp Dịch Đỉnh từng hàng đứng im, tầm mắt có thể nhìn được khắp nơi, hoa cỏ đua nhau khoe màu sắc.
Gió thổi nhẹ phảng phất, dương liễu theo gió lay động, tùy ý đung đưa trong rừng tinh linh tùy ý duỗi thân, chim phỉ thúy hân hoan vui vẻ.
Ở dưới cây vạn thụ Thùy Dương, là một con suối trong suốt đang có một con nai với bộ dạng linh thú đang đưa cổ uống nước.
Phía trên Tiêu Giản linh khí bay lên, Khương Lê ngửi qua một chút, vùng đan điền lập tức có chút khó chịu.
Khương Lê đột nhiên cảm thấy mình rất đói liền sờ bụng phát hiện sự kì lạ, nhưng mà nàng mới dùng bữa.....
Nàng muốn bước đến gần Tiêu Giản vừa nhìn thì người nàng đột nhiên bị thứ gì đó ngăn lại.
Trong lòng có chút căng thẳng, một giây sau liền bị ném tới đồng cỏ mềm mại, gặm thử một miếng thì đúng là cỏ.
“....”
Khương Lê nhanh chóng bò dậy, vừa nhìn lên đúng lúc ánh mắt liền chạm phải một con vật cực lớn.
Ánh mắt này so với gương mặt nàng còn lớn hơn, con ngươi một nửa màu xanh lam, một nửa màu đỏ, không nháy mắt lấy một lần mà nhìn nàng chằm chằm.
Da đầu Khương Lê nhất thời tê dại, cả người đều bị một lực lớn áp chế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.
Mặc dù lúc đọc sách trong đầu xuất hiện qua vô số hình ảnh nhưng nàng cũng chưa từng lạc vào cảnh giới ảo ảnh. Hôm nay nhìn thấy linh thú lớn như vậy, không thể không sợ hãi được.
Dù sao ở nơi nàng lớn lên, loài vật này cũng được gọi là: “Quái vật”
“Làm sao lại như vậy?”
Yêu thú trước mặt đảo tròng mắt, chỉ lộ ra khoảng trống là mảng màu xanh lam.
Trên người nàng lực áp chế như dẫn mất đi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, miệng mở to hút vài hơi linh khí.
Cũng trong lúc này, nàng đã thấy rõ linh thú đối diện, lập tức có suy nghĩ “Ông trời muốn chơi ta.”
Đây là một con linh thú sơ cấp ngũ phẩm, cũng là loại tương đối căn bản. Cả người nó trắng như tuyết, tròn giống như một đoàn tử, hạ mông một cái là có thể đè chết mấy trăm người như Khương Lê.
Linh thú chớp mắt một cái, tròng mắt xinh đẹp như một hồ nước màu xanh, trong veo động lòng người.
Khương Lê cúi đầu thấp xuống, chân linh thú trắng như tuyết, lông xù đang dẫm trên cỏ, mặt đất trực tiếp lún xuống mười tấc.
Móng tay sắc bén hiện lên phản quang, nó chỉ cần cào một móng vuốt là có thể để cho nàng lìa đời tại chỗ.
Khương Lê không kìm được nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Linh Thú lộ ra vẻ mặt vui vẻ, dáng điệu kia nhìn thế nào cũng là bộ dạng lấy lòng.
Đây là linh thú của tông môn Hóa Thần lão tổ - Giang Khiếu Thiên - Giang sư tổ hết sức cưng chiều, cũng là người trong tông môn gặp ai cũng sợ “Tổ tông”
Nguyên trứ trung “Khương Lê” cho thầm tranh la hạ chướng ngại thất bại, ngược lại đưa mình đến linh thú phục vụ của tổ tông, có thể nói là chịu hết hành hạ.
Lúc ấy nàng nhìn có nhiều vui vẻ, hôm nay thì lại nhiều chật vật.
Nàng cùng Bạch Đoàn Tử Tuyết này thật có duyên phận, tránh được Thẩm Thanh La cũng không tránh khỏi nó....
Khương Lê trong lòng buồn khổ, nụ cười trên mặt cũng không rực rỡ, cũng không dám lộ ra vẻ không vừa ý.
Bởi vì tổ tông của nó và những linh thú kia không giống nhau...