Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lê theo sau đi vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Tiêu Điệp tức tối leo lên giường ngồi, nàng cười rồi quay đi chỗ khác.

Nàng trèo lên giường ngồi xếp bằng, lấy quyển sách mượn của Tô Thế An ra nghiền ngẫm đọc.

Từng hành động đều lọt vào mắt của Diệp Tiêu Điệp, càng như kích động cô ta.

Tuyệt đối không thể để một tiểu nha đầu dưới quê lên vượt mặt được!

Diệp Tiêu Điệp càng nghĩ càng không can tâm, ngồi xếp bằng chéo chân, đặt hai tay lên chân và bắt đầu tu luyện.

Chỉ là trong tâm cô ta bất an, mãi vẫn không thâm nhập vào được trạng thái, mũi cứ luôn ngửi thấy một mùi hôi thối bốc ra.

Nhưng khi ngửi kĩ thì lại không ngửi được gì, đúng là kì lạ thật.

Ngồi gần nửa ngày trời, hai chân Diệp Tiêu Điệp tê cứng lại, cô ta tức giận trừng to mắt.

“A a a!”

Cô ta hét to lên để giảm bớt sự ngột ngạt bí bách cho chính mình rồi lăn qua lăn lại, lấy mền che đi, cô ta không muốn thấy gì để khỏi ghen tỵ, tranh đấu.

“Oẹ”

Mùi hôi thối nồng nặc của chăn mền đều ám vào người cô ta, cô ta hét lên.

Khương Lê nghe xong vội nhìn qua, khẽ nở nụ cười trên khoé môi, rồi cúi đầu nhìn xuống.

Trong quyển sách này giới thiệu rất chi tiết, tỉ mỉ nên dùng thần thức như thế nào, nên làm cách nào để đoán biết tu vi của người khác.

Trong đó có một chương giới thiệu về bốn nghệ thuật, luyện đan, luyện khí, chế tạo và luyện trận pháp, mỗi môn nghệ thuật đều liệt kê ra những đại sư trứ danh làm ví dụ điển hình, và giới thiệu chi tiết về cuộc đời từng người.

Khương Lê thích thú đọc, nữ chính “Khương Lê” với hào quang của Mã Lệ Tô là một tứ thuật Tông sư, mỗi một môn đều tinh thông trọn vẹn.

Không biết bản thân đến đây rồi, có giữ được một nửa như ngày trước không nữa?

Khương Lê có chút không quả quyết lắm, tu vi của nàng bây giờ tu vi vẫn đang thấp, vốn dĩ không đạt được yêu cầu học tứ thuật, chỉ còn cách đợi tu vi cao hơn chút nữa rồi tính tiếp.

Lúc này Diệp Tiêu Điệp đã vứt chăn xuống đất, tức giận hùng hổ chạy đến trước mặt Khương Lê, chỉ tay vào nàng nói:

“Là do cậu giở trò có phải không?”

Vương Thanh Thanh cùng một người bạn cùng phòng khác cũng đi đến, có ý hợp lại với Diệp Tiêu Điệp cùng bắt nạt Khương Lê.

“Sao cơ? Diệp tiểu thư chẳng lẽ bị tôi làm cho cảm động rồi sao?”

Khương Lê ngồi bất động trên giường, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tiêu Điệp, khoé môi cong lên.

“Diệp tiểu thư mới sáng sớm đã đốt chăn mền của tôi, tôi cũng chỉ là lấy lại chăn mền của cậu dùng đỡ mà thôi”.

“Sau này sẽ lấy cái khác trả lại cho sư tỷ, chứ tuyệt không có ý độc chiếm cho cá nhân, chắc do sư tỷ thấy tôi tư chất tốt hơn người, nên mới kích động như vậy đúng không?”

“Vốn dĩ tôi có thể đến chỗ Ngô nghi trượng cáo trạng một phen, nhưng là vì tình nghĩa đồng môn với nhau nên tôi nhẫn nại, sư tỷ nói xem có đúng không?”

Khương Lê cười mỉm nói những lời đe doạ đó, dáng vẻ tuy có chút gầy gò, yếu ớt , nhưng trong lời nói chứa ý thâm sâu, đúng là có một chút mùi vị của “Bạch Liên Hoa”.

Theo như trong nguyên tác Diệp Tiêu Điệp với Khương Lê có mối quan hệ khá tốt, bởi vì “Khương Lê” rất hay kiếm chuyện, biết rõ Diệp Tiêu Điệp thích nghe gì, thích làm gì.

Kết quả cuối cùng Diệp Tiêu Điệp trở thành bia đỡ đạn, nhưng cô ta vẫn không biết là ai giở trò sau lưng mình.

“Cậu!”

Diệp Tiêu Điệp không thể ngờ rằng Khương Lê lại có thể uy hiếp mình, cô ta kinh ngạc mở to mắt, trong mắt tràn đầy tia lửa tức giận.

Nhưng cô ta biết nếu Khương Lê nói lại với Ngô nghi trượng, Ngô nghi trượng nhất định sẽ bảo vệ Khương Lê, trừng phạt cô ta.

Đến lúc đó người trong gia tộc lại đến xem trò cười của cô ta.

Diệp Tiêu Điệp tức đến nghiến răng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn:

“Cậu cứ đợi đấy!”

Cô ta lấy ra một ngọn lửa nhỏ, ném lên chăn mền, đốt thành tro trước mặt Khương Lê.

Chỉ cần khống chế một ngọn lửa nhỏ như thế thì cũng đã hao mòn biết bao nhiêu linh lực trong cô, tu vi luyện khí tầng thứ nhất thì vẫn còn quá thấp.

Đốt cháy chăn xong, Diệp Tiêu Điệp chạy đến bên giường Vương Thanh Thanh cầm lấy chăn, thô lỗ ném lên giường Khương Lê, hằn học nói: “Cái này tôi đền cho cậu, cậu bớt rảnh rỗi đi lung tung mách lẻo bên ngoài đi!”

Vương Thanh Thanh ở một bên thấy vậy sắc mặt liền tái xanh, nhưng không dám phản ứng gì, chỉ có thể ủ rũ, nét mặt đanh lại.

“Vậy thì ngại quá, đến lúc Vương Thanh Thanh không được đắp chăn rồi”.

Nàng vẫn cười nhẹ nhàng, ôn nhu như trước, nói ngại vậy thôi chứ hành động thì hoàn toàn ngược lại, trực tiếp lấy chăn lót dưới người, quả nhiên là thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.

“Lấy của tôi nhiều đồ tốt như thế, dùng có cái chăn của cô ấy thì đã sao?”

Diệp Tiêu Điệp lạnh lùng nói, trong mắt chứa đầy sự khinh thường.

Cô ta từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn Vương Thanh Thanh, phất tay áo rồi về lại giường, lấy tấm chăn bông gấm lụa trong túi trữ vật trải lên giường, sau đó thì leo lên giường nằm quấn chặt chăn.

Náo loạn một trận, đến cuối cùng chỉ mỗi Vương Thanh Thanh là không có chăn để dùng.

Cô giận đỏ mặt, leo lên tấm ván trên giường trần, cuộn mình nằm xuống.

Nến trong phòng cũng đã cháy hết, Vương Thanh Thanh trong bóng tối nằm mà mắt nhìn chăm chăm vào bức tường, từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống.

Cô âm thầm phát lời thề rằng sẽ phải là người xuất sắc nhất, phải khiến cho Diệp Tiêu Điệp và Khương Lê trả giá đắt!

Một đêm sóng yên gió lặng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, mới sáng sớm Khương Lê đã trèo xuống giường.

Đêm hôm qua nàng không tu luyện, thay vào đó nàng nhắm mắt suy ngẫm về những gì đọc được trong sách, sau đó phân tích lại cách thức tu luyện của bản thân, mới phát hiện ra bản thân còn quá nhiều tạp niệm, không có cách nào đạt được tới loại cảnh giới Không Minh.

Nếu thật sự có thể đạt đến cảnh giới Không Minh ấy thì thậm chí có thể liên tiếp thăng cấp, điều này so với sự tỉnh ngộ cũng có những sự kì diệu tương tự nhau.

Khương Lê thầm lặng đem cái cảnh giới Không Minh ấy ghi nhớ trong lòng rồi bước ra ngoài, đi thẳng đến Tu Chân Đường.

Nàng tin vào đạo lý cứ âm thầm mài dao rồi sẽ chặt được gỗ, dự định sẽ học có hệ thống xong rồi mới đi tranh chức phận, chỉ khi nền tảng vững chắc, thì tương lai mới có thể tiến xa.

Đến Tu Chân Đường quả nhiên Khương Lê lại gặp được Tô Thế An, sau khi chào hỏi qua lại xong thì nàng bèn ngồi xuống nghe giảng.

Loại trạng thái đó kéo dài được một tháng, tu vi của Khương Lê có tiến bộ rõ rệt, học được không ít kiến thức, đồng thời cũng làm quen được không ít sư huynh, sư tỷ.

Các sư huynh, sư tỷ này rất thích tính tình trầm ổn, chân thật của Khương Lê, dạy nàng rất nhiều thứ, còn dẫn nàng đi đến Nhiệm Vụ Đường nơi mà nàng luôn muốn đến.

Trên bức màn ánh sáng của Nhiệm Vụ Đường, các loại mật mã nhiệm vụ được treo dày đặc trên đó.

Khương Lê ngẩng đầu nhìn qua một lượt, những nhiệm vụ thấp nhất như trồng linh thực, nuôi linh phong đều yêu cầu luyện khí tới tầng thứ ba.

Vậy luyện khí tầng thứ nhất thì có thể làm được nhiệm vụ gì?

Khương Lê tiếp tục nhìn lên bức màn ánh sáng, cuối cùng cũng tìm được nhiệm vụ ở góc dưới cùng yêu cầu tu vi luyện khí tầng thứ nhất.

Mắt nàng sáng lên, nàng nhòm người về phía trước để đọc kỹ hơn, phát hiện đó là việc nuôi dưỡng linh thú.

Cái này được đó!

Khương Lê giơ tay ra không chút do dự, chọn ngay nhiệm vụ này.

Dù gì đi nữa thì với tu vi này nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, có thể đủ để chọn được nhiệm vụ đã là an ủi lắm rồi.

Tô Thế An không cản kịp Khương Lê, đành nhìn cô vui sướng chấp nhận nhiệm vụ.

Mặt anh nở nụ cười bất lực, chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.

“Sư huynh, muội chọn xong rồi, phiền huynh đi đăng ký giúp muội!”

Khương Lê đưa lệnh bài cho đệ tử của Tu Chân Đường đăng kí , với bộ dạng rất ngoan và hiểu chuyện.

Đệ tử đăng ký nhìn nhiệm vụ mà Khương Lê chọn, ngước nhìn cô với ánh mắt đầy thiện cảm.

Lại có một kẻ đáng thương nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK