" Rè.. Bíp... Ngôn Hoài, cô đã hoàn thành xong? " Điện thoại tự động chuyển lời thoại, Ngôn Hoài ấn nhẹ vào nút đỏ tiếp nhận nghe máy
" Tôi và các người coi như kết thúc, từ nay không ai xen vào cuộc sống của nhau, tôi cũng gửi bản nghiên cứu qua rồi "
" Cô có chắc là gửi bản gốc? "
" Ha.. Tôi còn có thể có lựa chọn khác à? " Ngôn Hoài cười giễu cợt
" Được rồi. Tốt nhất cô đừng làm điều gì dại dột.. Bíp... "
Nếu bà đây mà làm điều dại dột thì đến cả trời thì cũng đừng hòng ngăn cản, huống hồ... ánh mắt Ngôn Hoài di chuyển đến con dao nhỏ bên cạnh bàn.
Nhâm nhi tách trà nóng còn tỏa hơi, Ngôn Hoài nhắm khẽ mắt, không gia đình, không người thân, không tự do, cho dù chúng có trả tự do cho cô thì sao chứ, ai tin được lời ấy, chúng sẽ vẫn tìm cô uy hiếp rồi lại dùng cạn kiệt sức lực cô, đã đủ lắm rồi
Gương mặt vẫn điềm tĩnh, đôi mắt nhắm lại như đang ngủ say, chỉ là con dao đẫm máu bên cạnh cùng cổ tay đang không ngừng nhỏ từng giọt đỏ thẳm thì mới biết là cô ngủ say mãi mãi
Mẹ à! Con gái đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ..... Tạm biệt
Cả căn phòng nổ tung, cả bản số liệu đang chạy 98 %.. chuẩn bị gửi cũng tắt, họ muốn lợi dụng cô, vậy cùng xuống hoàng tuyền mà tìm nhau.
________
Mùa đông ở nước Tần
Tuyết phủ trắng xóa một vùng, đẹp đẽ và đáng sợ
" Chu tổng quản, van xin ngài, nô tì.. nô tì thật sự không đẩy tiểu công chúa " Cô nương gương mặt có chút thanh tú, liên tục dập đầu xuống đất, trán nhỏ bị đập đến bật máu, đôi mắt đẫm nước, lúc này nhìn vô cùng đáng thương
Người đàn ông được gọi là Chu tổng quản kia có chút khó xử, cô nương này là nô tỳ thân cận nhất của nhị công chúa, nhưng người trong phòng kia lại là thất công chúa, cả hai đều khó có thể chạm vào. Mà việc này chắc chỉ có thể phụ thuộc vào vị thất công chúa kia..
" Ồn ào đủ chưa " Giọng nói non nớt trong trẻo, lại nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh của tuyết, nghe vô cùng thoải mái nhưng lại xa cách vạn trượng
" Tham kiến thất công chúa " Chúng nha hoàn quỳ rạp xuống nền đất lạnh, thân thể bất giác run nhẹ, không hiểu sao họ rất sợ vị công chúa này
Người con gái cao quý bước ra khỏi phòng, tuy còn nhỏ nhưng nhan sắc đã đạp ngã chúng sinh, quyến rũ pha lẫn sự ngây thơ của trẻ con, làn da trắng hơi nhợt nhạt vì lạnh càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Trên người khoác lên áo lông chồn mềm mại ấm áp, bao phủ cả thân hình nhỏ bé của nàng như một con búp bê xinh đẹp. Nhưng ánh mắt nàng rất đặc biệt, rực rỡ lại âm trầm, một đôi mắt không bị vấn đục
Đám nha hoàn ngẩn ngơ, thất công chúa thật đẹp, hai câu đẹp, ba câu đẹp như thiên tiên
Ngôn Hoài có chút đau đầu, cô lại xuyên vào nàng công chúa này, bản cô nương thật sự chỉ muốn sống yên ổn thôi mà, thật đấy
Nguyên chủ là thất công chúa Tần quốc, từ nhỏ lên núi Nam Sơn sống để tránh họa sát thân, năm nay tròn 10 tuổi, vừa bước chân vào hoàng cung đã mất mạng - bị đẩy xuống hồ, bây giờ mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương, cơ thể nguyên chủ yếu ớt nhỏ bé như vậy đương nhiên không chịu được rồi
Thật cạn lời
Thôi được, bản cô nương đã sống nhờ thân thể này rồi thì tuyệt đối không để nó chịu thiệt thòi
Ngôn Hoài cô chính thức trở thành Tần Uyển Tình - công chúa Tần Quốc
______________________________________
Lần này có việc nên tớ viết hơi ngắn, lần sau sẽ khắc phục