" Muội muội, đây đều là tâm ý của ta, muội nhận lấy đi " Hắn cười cười, nếu sáng nay không phải Tiểu Nhị ngăn lại, thì hắn đã trút hết ngân khố ra đưa cho nàng rồi
" Cảm ơn huynh, nhưng mà những thứ này rất quý giá, muội không nhận được " Tần Uyển Tình sáng đã uống canh giải rượu, sắc mặt thập phần hồng hào xinh đẹp
" Không sao, ta không có gì cho muội, chỉ cho muội được những thứ này " Nói rồi hắn không đợi nàng trả lời nữa, trực tiếp sai người chất hết lên xe ngựa mới
" Cái này... " Nàng không nói nổi, đem nhiều tiền tài như vậy, có hơi khoa trương
" Vương phi, người còn đau đầu sao? " Tú Yên từ xe ngựa bước xuống, hỏi han vô cùng ân cần
" Ta không sao " Mà ngươi nói vương phi cũng thuận miệng quá rồi đấy
Ở sân viện chính, đâu đâu cũng là người của các nàng, sáng nay, Hoàn Tuyết đã đích thân sai người đón đám Tú Yên vào rừng, vì chỉ cần xuyên qua khu rừng này, chính là đến Vũ quốc
Chuyện tối qua, mặc dù nàng say, nhưng trí nhớ nàng rất tốt, nhớ rõ từng chuyện một, nhận ra bản thân không bị phi lễ, mới an tâm hơn một chút
Nhưng mà hình như chuyện đó chẳng khác nào nàng tự bán thân vậy....
Vũ Nhiên từ đầu đến cuối đều cười vô sỉ, hăng hái sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, còn tốt bụng tặng cho Tâm An một túi nhỏ, chẳng biết bên trong đựng gì, mà Tâm An mắt sáng rỡ, cười rộ ra, chói mắt như ánh mặt trời, sau đấy liền tiến lại gần nàng, hành lễ một cái
" Sư phụ, đồ nhi có việc đi trước, không thể cùng đi với người được "
" Hả? À, ngươi cứ tự nhiên đi, không sao " Tần Uyển Tình hào phóng đồng ý, liếc mắt liền thấy thứ bên trong túi
Trắng trong như tuyết, mềm mại như lụa...
Tuyết Liên hoa
" Cái đấy.. " Nàng chỉ vào cái túi, tỏ ý muốn biết
" Đây là cánh Tuyết Liên, Vũ Nhiên cố tình hái cho đồ nhi một ít, đồ nhi vốn cần cánh hoa này, nhưng Hoàn Tuyết quý như con đẻ, nên đồ nhi không hái được " Tâm An giải thích vài câu, tay nắm dây cương nhảy thoắt lên con ngựa, vẫy tay vài cái với nàng rồi hăng hái phóng đi mất
Có nên nói cho hắn biết, cái này vốn chỉ là tùy tiện cho không, nàng nhớ, hình như đêm qua, những cánh hoa này rơi tự do trong không trung, rớt la liệt xuống sàn nhà, có vài cánh vì nàng say nên vô tình đạp nát....
" Đi thôi " Vũ Nhiên chạm nhẹ vào vai nàng, đẩy đẩy nàng lên xe ngựa, gương mặt vô tội nhìn nàng
Cái con hồ ly giảo hoạt này, thật biết nhắm vào yếu điểm của người khác, ngay cả huynh đệ cũng chơi ác như vậy
" Đợi đã " Tịnh My từ xa chạy tới, có vẻ chạy vội, mồ hôi còn đọng lại trên trán, như thủy tinh lấp lánh " Tặng muội " Nàng đưa cho Tần Uyển Tình một chậu hoa nhỏ, chậu hoa làm bằng ngọc màu lam trong suốt, có thể thấy được nước ở bên trong, trên mặt nước có một đóa hoa trắng tinh khiết, tuy chỉ mới nở nên còn khá nhỏ, nhưng diễm lệ đến mức người khác phải thốt lên trầm trồ
" Đây là Tuyết Liên hoa, ba trăm chậu mới thành công trồng được một chậu như vậy, tỷ không có gì cho muội, chỉ có thứ này " Tịnh My cười tươi, còn rực rỡ hơn cả đóa hoa, nhưng vành mắt đã đỏ hoe
" Muội.. Tỷ thật tốt " Tần Uyển Tình ôm chầm lấy Tịnh My, nàng sống tích đức bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được những người như vậy chứ
" Nha đầu ngốc, nếu muội có gì uất ức, cứ chạy đến đây, dù sao khu rừng này gần với Vũ quốc nhất, ta có thể giúp muội " Tịnh My dịu dàng chỉnh lại tóc cho Tần Uyển Tình, ánh mắt vô cùng ấm áp
" Muội biết rồi "
Tịnh My vẫn còn hơi xót, lâu lắm rồi mới có cảm giác ấm áp, vậy mà lại vụt qua nhanh như một cơn mơ
Tiểu Nhị ho khan hai tiếng, quay mặt sang chỗ khác, nhưng tay lại chỉ về hướng Tần Uyển Tình, hắn cầm một lệnh bài bằng ngọc, mặt ngọc điêu khắc hoa sen tinh xảo màu trắng bạc, còn có dòng chú ngữ rất nhỏ bên dưới, nhỏ đến mức người ta khó có thể nhìn ra, phía trên cùng lệnh bài có khắc ba dòng chữ " Diễm Sơn Trang "
" Trang chủ và ta đã bàn qua, cái này tặng muội, sau này nếu gặp khó khăn, đến bất kì trang lớn nhỏ nào, đưa lệnh bài ra, sẽ có người giúp muội " Tiểu Nhị không biết lúc nào bản thân đã thay đổi cách xưng hô, âm thầm chấp nhận nàng, ngay cả lệnh bài quý giá cũng dám đưa cho nàng
Diễm Sơn Trang là trang lớn nhất, ngay cả hoàng thất các nước đều phải nể mặt ba phần chứ đừng nói đến những trang nhỏ khác, thấy lệnh bài, tức là thấy trang chủ. Trong cả trang này, chỉ có hai lệnh bài duy nhất như vậy, một cho trang chủ, một cái vậy mà vào tay nàng
" Mọi người cũng vậy, nếu có chuyện gì, đến Yến vương phủ, muội nhất định sẽ trợ giúp hết mức có thể " Tần Uyển Tình cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa ấm áp
....
Xe ngựa đã chạy ra khỏi khu rừng, chỉ còn chưa tới nửa canh giờ, sẽ tới Yến vương phủ
Tần Uyển Tình vẫn còn nhìn lệnh bài, ngọc để làm lệnh bài này quả thật là thượng hạng, mặt ngọc sờ vào mềm mại, lại mát rượi, sau khi đọc xong dòng chú ngữ bên dưới, nàng mới an tâm cất vào không gian
" Ăn chút điểm tâm không? " Vũ Nhiên vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, thấy lệnh bài bị vòng tay nàng thu vào, hắn cũng không có chút nghi vẫn, thản nhiên như không thấy
" Không cần đâu " Nàng hơi vén rèm lên, xe ngựa đã chạy vào kinh thành, người người mua bán tấp nập, muốn bao nhiêu nhộn nhịp liền có bây nhiêu nhộn nhịp " Sớm đã nghe nói Vũ quốc quanh năm như mùa xuân, giờ mới được diện kiến "
Vũ Nhiên hơi nhếch môi, nàng nói không sai, ở đây lúc nào cũng là mùa xuân, cây cối tươi tốt, vụ mùa luôn mang lợi nhuận cao, nên Vũ quốc mới có thể vươn lên làm tứ đại cường quốc. Cũng vì thời tiết thuận lợi như vậy, nên di dân thường chọn nơi này để sinh sống
Nếu nói đến tứ đại cường quốc, thì bao gồm bốn nước: Tần quốc, Vũ quốc, Xiêm quốc và Tống quốc, mỗi nước đều có ưu điểm riêng, nên cũng được coi là tứ đại thiên đường
" Vương gia, vương phi, đã đến phủ rồi ạ " Tú Yên thông báo, rồi đỡ Tần Uyển Tình xuống xe ngựa, gia nhân đều tập trung đầy đủ trong sân viện, thấy Vũ Nhiên và Tần Uyển Tình bước vào, liền lập tức quỳ xuống hành lễ
" Bái kiến Yến vương gia, Yến vương phi "
Lúc trước còn gọi Vũ Nhiên là tam vương gia, nhưng khi hắn qua cái tuổi mười tám, thì được phong tước vị đàng hoàng - Yến vương gia, nhưng thay đổi cách xưng hô cần có thời gian, nên nhiều khi có người gọi hắn là tam vương gia, hắn cũng không để ý
Bọn họ rất biết chừng mực, mặc dù biết vương phi lúc nào cũng mang mạng che mặt, bỗng nhiên giờ lại không mang, ai cũng muốn thử ngắm nhìn dung nhan nàng, nhưng đều kiềm chế tò mò, giữ đúng thân phận
Yến vương phủ gần hoàng cung nhất, cũng được coi là vương phủ lớn nhất, trong sân viện trồng đủ loại cây cỏ khác nhau, một cành hoa cũng đáng giá cả vạn lượng hoàng kim
Sân viện lát bằng đá cẩm ngọc, còn có cả một đài phun nước lớn được làm bằng tảng đá nghìn năm, phía đông có một hồ nhỏ trồng đầy sen đỏ, dưới nước còn nuôi đủ loại cá quý giá đầy sắc màu... Đặc biệt là cá chép gấm Đông Sương, loại cá chép ba năm được cống nạp một lần, nhưng chỉ cống nạp đúng ba con, vậy mà trong hồ này lại có đến hơn chục con cá chép
Thoạt nhìn mọi thứ đều có giá trị, nhưng lại được kết hợp hài hòa, tạo cảm giác yên tĩnh
Tú Yên đưa nàng đến viện riêng ở phía tây, suốt đường đi nàng không nói một lời, chỉ im lặng đi theo Tú Yên
Tống Thanh Thanh thật sự rất có tâm, lúc làm vương phi giả, ngay cả bước chân cũng lười ra khỏi viện, nha hoàn trong viện đều đuổi ra hết, chỉ một mình Tú Yên phục vụ, cũng chưa từng tháo mạng che mặt hay nói chuyện với bất cứ ai nên Tần Uyển Tình không sợ người khác phát hiện ra điểm kì lạ
Tần Uyển Tình dừng chân tại cửa viện, vì ở phía tây nên gọi tắt là Tây viện, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không có một bóng người nào, chỉ có hai hộ vệ canh cửa
Tây viện được coi là viện lớn thứ hai so với Nam viện, tức là viện của Vũ Nhiên, bên trong đều trồng đủ loại hoa, nổi bật nhất là hoa mẫu đơn, nở rực cả một vùng
" Vương phi, những nha hoàn này là vương gia đặc biệt sai tới, lúc trước người bị bệnh nặng nên mới phải giữ yên tĩnh tuyệt đối, giờ người đã khỏe, cũng nên cho thêm nha hoàn " Tú Yên cố ý nói to, để mọi người xung quanh nghe thấy, coi như giải thích tại sao lúc trước ở đây không có một bóng người
Đám nha hoàn cùng mấy chục hộ vệ quỳ xuống, đồng thanh hành lễ " Bái kiến Yến vương phi "
Tần Uyển Tình gật đầu, lơ đãng nhìn xung quanh, rồi tùy tiện chỉ hai nha đầu thoạt nhìn thanh tú thật thà
" Hai ngươi, phong làm nha hoàn nhị đẳng "
" Nô tì tạ ơn Yến vương phi " Hai nha đầu lập tức dập đầu, trên gương mặt ngập tràn kinh hỉ, các nàng vừa mới tới, chỉ biết bản thân làm chân sai vặt, không ngờ lại được một bước lên mây
" Các ngươi tên gì? "
" Nô tì tên Hồng Đào " Hồng Đào có gương mặt thanh tú nhất, đôi mắt đặc biệt to tròn ngập nước, vô cùng đáng yêu, thoạt nhìn hoạt bát
" Nô tì tên Diệp Chân " Diệp Chân trái ngược hoàn toàn với Hồng Đào, nàng mang lại cảm giác dịu mát, từ lúc mới bước chân vào phủ, đều một thân thận trọng, ánh mắt luôn hạ xuống rất chừng mực
" Được rồi, tất cả lui hết đi " Tần Uyển Tình phẩy tay, được Tú Yên đỡ vào phòng, bộ dáng muốn đi nghỉ ngơi
Trong phòng trang trí đầy đủ, giường làm bằng gỗ đàn hương còn thơm mùi nhàn nhạt, chăn nệm mềm mại như bông, giá nến đều được điêu khắc tỉ mỉ, trên bàn gỗ đặt một bình sứ cổ lâu năm, lớp men trắng như vôi, sờ vào mượt mà không thô
Bàn trang điểm vẫn là chăm chút tỉ mỉ nhất, gương đồng sáng bóng, xung quanh được mạ một lớp bạc, hai bên bàn còn có hai giá nến làm bằng hồng ngọc, trên bàn có đủ loại dưỡng nhan, có bốn hộc bàn, đều được sắp xếp trang sức đầy đủ, từ vòng cổ đến khuyên tai, trâm cài tóc xinh đẹp
" Tống tiểu thư tự mình trang trí, nói là coi như của hồi môn cho người " Tú Yên đứng bên cạnh, chải lại mái tóc cho Tần Uyển Tình
" Tỷ ấy thật tốt " Nàng cười nhẹ, đưa tay cất bớt trâm cài trên đầu
Tú Yên dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại thôi, bởi vì nàng không có tư cách tùy tiện chất vấn chủ tử
" Sao thế? " Tần Uyển Tình còn đang kiểm tra mấy lọ dưỡng nhan, lại nhạy cảm nhận ra tâm tình Tú Yên không tốt
" Tại sao người lại chọn hai nha đầu làm nha hoàn nhị đẳng, không phải chọn người của chúng ta sẽ tốt hơn sao? "
" Trong viện này có bao nhiêu là người của ta " Nàng lấy ra một ít phấn, hạt phấn vừa nhỏ vừa mịn, quả thật rất tốt
" Tổng cộng là hơn chục cao thủ ẩn mình, thêm vài chục cao thủ của vương gia " Tú Yên nghi hoặc nói, lại bừng tỉnh, phải rồi, xung quanh đều là cao thủ giấu mặt, ai dám làm gì chủ tử " Là do nô tì đa nghi "
" Đa nghi cũng là chuyện tốt, vả lại họ đều là người của hắn chọn " Tần Uyển Tình cười, cất hộp phấn lên bàn, rồi đứng dậy " Đi thôi, chuẩn bị y phục tiến cung "
....
KểtừgiờchỉxoayquanhởVũquốc, khôngcònliênquangìTầnquốcnữa