• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xiêm Như Lệ tiến lại gần, cẩn thận đắp lên mặt Xiêm Mặc miếng vải trắng, nước mắt cũng đã ngừng chảy, chỉ là nhìn người thân chết trước mặt, lòng lại không khỏi nhói lên, nàng ngước mặt nhìn YY, nghẹn ngào:

" Chủ tử, mong người cho phép ta đem thi thể huynh ấy về Xiêm quốc "

" Tâm Nhi, ngươi cũng nên buông bỏ đi " YY gật đầu

" Tâm Nhi đã sớm buông bỏ, Xiêm quốc giờ đây đã xác nhập vào Tần quốc rồi, Tâm Nhi chỉ nguyện lên núi thành tâm với phật, thứ cho Tâm Nhi không phục vụ chủ tử cả đời được "

YY vốn không trách, hoàn cảnh này, quả thật quá tàn nhẫn với các nàng ấy, YY nhìn Xiêm Như Như, nàng ta im lặng, môi cắn chặt nhưng không hề bật khóc, thanh kiếm cũng rơi xuống chân từ bao giờ

Chậc chậc, Xiêm Như Như thật đúng với công chúa cao quý, bất cứ lúc nào cũng phải thật quý tộc, mặt dù gương mặt hơi khó coi một chút

" Tình Nhi, mọi việc ở cung sao rồi? " Tần Phúc lau vệt máu trên mặt

" Chắc là không sao " YY nhún vai, tháo lớp mặt nạ trên mặt, nàng mới thấy thoải mái hơn chút, mặc dù miếng mặt nạ này là loại thượng hạng, vẫn làm cho người khác khó chịu, sống với gương mặt thật, vẫn là hạnh phúc nhất " Đối với chuyện của nữ nhân, vẫn nên là để nữ nhân giải quyết là tốt nhất "

".. " Tần Phúc

Muội không phải là nữ nhân à??

...

Cùng lúc đó tại cung thái hậu

Thanh Lan sợ hãi nhìn xung quanh, cả căn phòng từ tối om trở nên sáng rực, thanh thủy chủ trên tay cũng rơi xuống đất, kêu lên tiếng " keng " chói tai

Hoàng hậu từ trên giường bước xuống, tóc xõa dài như thác nước, mặc dù cả gương mặt bà đều toát ra vẻ nghiêm nghị bình tĩnh, nhưng đôi mắt không che dấu được sự thất vọng không tin được

" Mẫu... hậu.. Sao.. oo.. " Thanh Lan nói năng lộn xộn, nhìn kĩ lại, đây rõ ràng là cung của thái hậu cơ mà

" Ngươi nói tại sao bổn cung lại ở đây à? " Hoàng hậu rất thờ ơ, nói năng cũng trở nên nhạt nhẽo

Cả người Thanh Lan run lên, đôi chân gần như muốn khụy xuống, may sao bắt được cái ghế gỗ, mới có thể khiến nàng đứng vững, nghẹn ngào một chút, liền rút thanh thủy chủ dự phòng trong người, toan đâm đối phương, kết quả tay bị giữ chặt lấy, lực tay rất mạnh, gần như muốn phế luôn cả bàn tay của nàng, nàng hét lên, vội vã quay lại nhìn đối phương

Vũ Nhiên!!

Sao hắn lại ở đây?

Sắc mặt hắn không được thoải mái lắm, mắc gì hắn phải ở đây chơi mèo vờn chuột với đám nữ nhân này chứ, hắn muốn ra ngoài chiến trường kìa, nương tử hắn mới ở ngoài đấy, nương tử còn nói, hắn vẫn nên chơi ở đây hơn, ngoài đó không hợp với hắn, toàn máu với đao kiếm

Mẹ nó! Hắn rõ ràng là nam nhân tiêu sái, cực tiêu sái!!

Thanh Lan vốn học ít võ công phòng thân, nhưng chỉ là ít thôi, nàng vẫn thích làm nữ nhân mềm mại hơn, giờ hối hận muốn điên rồi, chút võ công ấy thì làm gì gây hề hấn với Vũ Nhiên được

Nàng khụy xuống, nước mắt cũng trào ra, không hề nói lời nào, nàng biết, ván này đã thua rồi, nàng cũng biết, đám người lợi dụng nàng chắc cao chạy xa bay rồi

Duy một điều nàng không biết, chính là Xiêm Mặc đã chết

" Ta đối xử với ngươi ra sao? Ngươi còn muốn ăn cháo đá bát " Hoàng hậu nghiêm túc vô cùng, dù sao bà cũng xuất thân nhà võ, uy lực đe dọa không thiếu

Thanh Lan vẫn im lặng

" Nếu không phải Tình Nhi nhắc nhở, thì có lẽ ta đã chết trên tay ngươi lâu rồi "

Im lặng

" Ngươi đúng là làm ta thất vọng "

Câu nói này thành công làm nàng ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ tràn đầy sự mất mác:

" Thất vọng? Ta mới là người nói câu đó " Nàng hét lên, quật cường đáp trả " Các người làm sao hiểu được, nỗi thống khổ năm ấy, nhục nhã năm ấy, cả đời này các người cũng không hiểu được "

Hoàng hậu nhíu mày

" Tiểu Lan? "

Cái tên này, cái tên mà cả đời nàng nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nhận lại, cả người run lên, trong hoàng cung này, người duy nhất ngày xưa chịu chơi với đứa con bị bỏ rơi như nàng, cũng như biết đến tên Tiểu Lan, duy chỉ có Tần Uyển Thanh

" Là muội phải không " Tống Thanh Thanh từ bên ngoài bước vào, nhỏ giọng nghi ngờ, lúc trước Tần Uyển Tình có nói khả năng lớn sẽ vậy, nhưng nàng không tin lắm, giờ thấy Thanh Lan nghe gọi tên liền phản ứng kịch liệt, nàng đã nhanh chóng xác nhận

" Đúng là muội rồi, muội không sao chứ?"

" Uyển Thanh tỷ tỷ? "

" Ừ, là tỷ đây " Tống Thanh Thanh ngồi xuống, xúc động nắm lấy tay Thanh Lan, mắt cũng đã đỏ hoe " Tỷ cứ tưởng muội rơi xuống vách núi bỏ mạng rồi " Sau đấy ôm chầm lấy Thanh Lan

" Muội.. muội.. hức... muội xin lỗi " Thanh Lan bật khóc, càng ôm chặt Tống Thanh Thanh hơn, trước đó nàng đang làm gì vậy, trước đó thậm chí nàng còn muốn giết mẫu thân của tỷ ấy, càng nghĩ càng đau lòng

Hoàng hậu dường như đã biết trước Tống Thanh Thanh là nữ nhi của mình, nên chỉ xúc động nhỏ, rồi lặng lẽ ra ngoài

Mặc dù lúc trước bà còn không giữ được bình tĩnh mà nhận lại Tống Thanh Thanh, ít ra Tần Uyển Tình còn thông báo để bà có thể che dấu niềm vui

Còn Vũ Nhiên vốn đã chuồn ra ngay từ lúc Tống Thanh Thanh xuất hiện rồi, hắn đi tìm nương tử đây

" Trước đó muội sống sao? Có tốt không? "

" Muội.. muội sống tốt "

" Vậy thì tốt rồi, tỷ biết muội sẽ không hại mẫu hậu, tỷ biết mà "

" Muội.. " Thanh Lan ngập ngừng, quả thật lòng nàng do dự rất lâu khi đối mặt với hoàng hậu, đã lâu rồi nàng không cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử, chưa bao giờ nàng được quan tâm săn sóc đến thế, nàng biết chỉ là giấc mơ ngắn ngủi màu hường phấn kia, rồi cũng sẽ đối diện với hiện thực tàn khốc, nhưng nàng không làm được, đôi mắt thất vọng kia, làm nàng rất đau đớn, rất đau

" Xin lỗi " Đây là lời mà Thanh Lan có thể nghĩ ra bây giờ, thật lòng xin lỗi

Giờ nghĩ lại, những tủi nhục trước kia để đổi lấy cảm giác ngọt ngào, quả thật cũng đáng

Nước mắt lại không ngừng rơi, ánh bình minh bắt đầu len lỏi khắp ngóc ngách, rọi sáng vạn vật, lại giống như gieo hi vọng mới vào lòng nàng

.....

Thông báo: Laptop hư mất rồi T^T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK