Mà sao cảm giác càng ngày càng nóng thế?
" Cởi bớt giáp ra đi, nếu muội không muốn bị nóng hỏng đầu " Tần Phục tốt bụng nhắc nhở, trên người hắn giờ chỉ còn lớp y phục mỏng manh, bộ dạng vẫn bất cần như thường, miệng còn ngậm cọng cỏ dại vô tình ngắt được
Tần Phúc nhíu mày, biểu cảm không hài lòng, nhưng cũng chỉ thở dài, nét mặt cũng thoải mái hơn hẳn
" Tứ hoàng huynh, Vị Chi tẩu tẩu lo cho huynh lắm đấy " Tần Uyển Tình lau khô tóc, nhân tiện đưa tin tức
Tần Phúc gật đầu, Vị Chi là thê tử của hắn, tất nhiên sẽ lo lắng " Còn vị kia của muội, cũng lo không kém " hắn cười, đưa mắt về phía xa, thấy bóng dáng người nào đó càng rõ ràng
Tần Uyển Tình chưa kịp tiếp thu câu nói, đã bị Vũ Nhiên kéo lên ngựa, nhưng hắn không ôm nàng, mà hôn lên mái tóc của nàng
Hành động vừa nhanh gọn vừa bất ngờ khiến nàng khó tiếp nhận được, chỉ cảm giác đỉnh đầu hơi...
Nóng.. nóng quá!!
Nàng cảm nhận như cả đỉnh đầu đều bị hôn cho nóng lên, mặt trời hôm nay thật chói, ha ha, chính là mặt trời quá chói
Tần Uyển Tình cố điều chỉnh gương mặt bình tĩnh, tính đạp hắn xuống ngựa, hằng giọng nói:
" Hôm nay trời đẹp nhỉ " Phi phi, thật muốn tát vào mặt mình, cái gì mà đẹp với chả trời, thế là mặt nàng lại nóng bừng lên
Vũ Nhiên ngẩn người, nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, lại nhìn mặt trời chói mắt kia, ừm nàng nói đẹp thì đẹp vậy, lại vui vẻ vuốt ve mái tóc nàng
Tất cả đều đẹp, duy chỉ có ánh mắt khó chịu của hai vị huynh đệ kia không đẹp mấy, đùa à, Vũ Nhiên khó khăn lắm mới kiềm chế cảm xúc không ôm nhào nàng đấy, chỉ dám hôn nhẹ thôi
" Ta đưa nàng về "
" Ừm.. được "
Tần Uyển Tình xấu hổ tới mức cúi đầu, chẳng còn muốn nói thêm lời nào, chỉ sợ lại ngu ngốc, nàng chào hỏi các huynh, mới yên tâm trở về
Ngựa phóng rất nhanh, gió cứ phả vào mặt, mặc dù hơi rát một chút, nhưng cũng coi là mát mẻ
Chỉ là bây giờ nàng thấy sau lưng rất nóng
" Ngươi chạy nhanh thêm chút được không? "
" Tại sao? "
Tại ta nóng!!!
" Khụ, ta muốn gặp mẫu hậu "
Vũ Nhiên quả thật phóng ngựa nhanh, tâm trạng hắn rất vui vẻ, cười tươi đến mức gió thổi vào miệng cũng cảm thấy hôm nay gió có vị thật ngọt ngào
....
Nhan quý phi quỳ trước tượng phật to lớn làm bằng ngọc thạch, trong phòng rất tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo yếu ớt, chuỗi vòng phật bị đứt, từng viên tròn trịa cứ vậy lăn khắp nơi
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng vội vàng ngập tràn cả căn phòng, Nhan quý phi không quan tâm, vẫn nhắm mắt đưa lưng về phía cửa
" Trưởng công chúa Xiêm quốc, Xiêm Như Huệ. Năm tám tuổi do yêu thích kinh doanh nên theo một nhà thương nhân nổi tiếng học hỏi, sau được nhận làm nghĩa nữ, đồng ý cùng về Tần quốc đổi tên thành Nhan Huệ. Năm mười tám tuổi vào cung, do quan hệ tốt với thái hậu, nên được lập thành quý phi... " Tần Uyển Tình nói
" Năm hai mươi tuổi có nhi tử đầu tiên, nhưng không may sảy thai, từ đấy không thể mang, cuối cùng sống ẩn trong viện của bản thân "
"... " Nhan Huệ vẫn im lặng, đôi mắt vẫn nhắm, hàng mi dài hơi run lên, như không quá ngạc nhiên với những gì mà Tần Uyển Tình biết, chỉ nhàn nhạt hỏi: " Thằng bé.. sao rồi "
Tần Uyển Tình không đáp, người mà bà nói chính là Xiêm Mặc, đệ đệ ruột của bà
" Nó.. đi rồi à? " Giọng bà nghẹn lại, thấy người sau lưng vẫn im lặng, đôi mắt nhắm chặt nhịn không được mở ra, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Nhan Huệ khóc rất khẽ, đôi vai run rẩy kịch liệt
Đệ đệ bà cứ như vậy mà ra đi sao?
" Trước khi buông xuôi, Xiêm Mặc nhờ ta nhắn giùm tới người, hắn mong người sống tốt, cảm ơn vì tất cả những gì người làm, và phụ hoàng đã hạ lệnh phế bỏ chức quý phi, đóng kín cửa xem xét về những hành động phản bội Tần quốc của người "
"... Lòng ta giờ chỉ hướng về phật.. Ta nguyện buông rèm, từ bỏ cái thứ xa hoa phù phiếm kia,... Nhan quý phi lĩnh chỉ, đa tạ hoàng thượng khoan dung " Nhan Huệ bình tĩnh đáp, mặc cho nước mắt rơi xuống
Từ lúc xa hoàng cung lộng lẫy của Xiêm quốc chỉ để đi theo một thương nhân, bà đã gần như không còn tư cách làm trưởng công chúa cao quý nữa, ngay cả việc bước lên làm Nhan quý phi sau này, cũng chỉ là giống như gà rừng lên làm phượng hoàng
Nếu có được quay lại thời gian, bà vẫn sẽ làm vậy, bởi mọi thứ đã theo quy luật của nó, hối hận vì quyết định của mình, chi bằng chấp nhận, sẽ thoải mái hơn rất nhiều
Điều duy nhất hối hận, chính là không quan tâm đến cảm nhận của mọi người, tùy ý đến vậy, thật đáng xấu hổ
Nhan Huệ đứng dậy, loạng choạng lấy ra ba nén nhang trên bàn, đốt cháy, khói bay nhẹ lên, lòng bà mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn
Vĩnh biệt.. Đệ đệ thân yêu của ta!
...........
Ha ha, bao lâu rồi mới gặp lại mọi người nhỉ???