Trong phòng đủ mọi tiếng chửi mắng,tiếng đánh đập vang lên,cô bất lực nhưng không tìm được cách nào để mở cửa phòng. Cô gào thét vang lên trong vô vọng nhưng cũng không làm cho người trong phòng dừng lại.
Thời gian trôi qua,tiếng cạch cửa mở ra,cô bé lao vào vội vã đến gần mẹ,người mẹ xinh đẹp,lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp với cô. Nhìn gương mặt của mẹ sưng to,đẫm nước mắt mà cô chỉ biết òa lên khóc.Mẹ nhẹ nhàng an ủi cô,mẹ không sao, An Nhiên của mẹ ngoan đừng khóc,mẹ không có đau đâu,mẹ ổn mà."Mẹ ổn mà" nó như câu thần trú vang vọng trong đầu cô những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Mẹ và bố cô lấy nhau không có tình yêu,mẹ xinh đẹp giỏi giang hát hay nhưng nhà mẹ rất là nghèo.Mẹ phải bỏ học từ sớm để đi làm lo cái ăn cái mặc cho gia đình,Bố cô là một công tử nhà giàu,ăn chơi.Ngày đấy ông ngoại bị tai biến phải nằm một chỗ,mẹ lo lắng chạy vạy tiền thuốc thang viện phí nên mới lấy bố.
Còn bố thì vì bị gia đình hối thúc lấy vợ cho nên khi gặp mẹ lần đầu ở quán, thấy cô nhân viên xinh đẹp lại hiền nên làm quen.Biết hoàn cảnh của mẹ nên bố hết lòng giúp đỡ mẹ và mẹ vì lòng biết ơn mà lấy bố.
Những tưởng đó là câu truyện vui ai ngờ lấy nhau được một thời gian thì bố cô vẫn tính nào tật đấy.Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng và các trận đòn với mẹ liên tiếp sảy ra từ khi đó. Kéo dài cơn ác mộng của mẹ, những kí ức tăm tối của cô bé và ngày mẹ cô mất vì bị đánh dẫn đến chấn thương đa nội tạng cũng là ngày đa nhân cách của cô bé bắt đầu hình thành.
"An nhiên,An nhiên" tiếng đập cửa ầm ầm làm cô bừng tỉnh dậy,nó như câu thần chú mỗi sáng của ngôi nhà ngày đó là tiếng của Lâm Giang con gái riêng của bố và mẹ kế.Cô mở cửa hất cằm lên và hỏi "có chuyện gì".Mày không đi học à,con ranh tao đợi mày ở dưới nhà,nói rồi chạy ù xuống.Ngước nhìn đồng hồ mới 6h sáng,hôm nào cũng vậy giống như lấy thành tích để khoe với cả nhà là mình chăm chỉ vậy.Cô thở dài và bắt đầu làm thủ tục cá nhân rồi ngồi vào bàn trang điểm,đeo một cặp kính to hơn cả mặt, chấm vài nốt tàn nhang lên khuôn mặt,cô mỉm cười rồi đứng dậy.
Bước xuống cầu thang là gặp mặt bà mẹ kế,cô ngó lơ bước xuống trước,nghe loáng thoáng như có tiếng chửi rủa cô nhưng cô ko quan tâm.Cô tự nhủ với lòng mình còn 1 năm nữa thôi cô sẽ rời khỏi ngôi nhà này,rời khỏi những hạnh phúc giả tạo mà cô phải nhìn hàng ngày kia.Cô không khóc vì nước mắt cô đã rơi cạn khi ngày mà mẹ cô dời khỏi thế gian này.Mẹ cô nói với cô có lẽ chết đi là giải thoát với mẹ.Mẹ đặt tên con là An Nhiên là muốn con luôn luôn bình bình an an mà lớn lên.
Cô ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa ăn sáng của mình,cô ăn rất qua loa vì không muốn thấy cảnh một nhà ba người họ quây quần vơi nhau.Cô nhớ như in,nhớ rất rõ là Lâm Giang đứa con riêng của bố cô kém cô đúng một tuổi,nghĩa là bố cô đã phản bộ mẹ cô ngay khi cưới.Cô đặt thìa xuống lau miệng nhẹ nhàng đứng lên chào rồi ra lấy xe đi học.Ở lớp cô sống rất nội tâm không chơi với ai,ngày ngày đến lớp chỉ có một mình,cô rất chăm chỉ chịu khó học.Ngoài số tiền được cho hàng tháng cô còn đi làm thêm ngoài giờ.Mong muốn của cô sau này sẽ đi thật xa làm một cô giáo dạy ở vùng quê thật yên bình.