Thỉnh thoảng cũng có những cuộc điện thoại gọi đến nhưng cậu nghe dăm ba câu rồi tắt máy có nhiều lúc còn không nghe máy luôn.
Ông bà ngoại có đến thăm cô,hai người đều không nói cho ông bà sự thật chỉ nói cô bị ốm cần tĩnh dưỡng.
Nhìn cô gấy yếu xanh xao bà không nhịn được rơm rớm nước mắt,bà nấu nhiều đồ ăn ngon rồi mang đến cho cô,bỏ vào tủ ăn cả tuần cũng không hết.
Hai ông bà đều động viên mong cô khỏi bệnh,cô cảm động nhiều lắm,những ai đối xử tốt với cô,cô đều biết và trân trọng.
Ngày ngày hai người làm bạn với nhau,Nhật Nam đốc thúc cô uống thuốc,luôn luôn bên cạnh,từ ngày cậu ấy ở bên cạnh ảo giác của cô thưa dần và gần như không sảy ra.Những cơn ác mộng cũng thế thưa dần và ít hẳn.Cô có mơ nhưng không nhiều như trước nữa.
Ngày đi khám bác sĩ định kỳ,bác sỹ nói cô đã dần có dấu hiệu tốt lên,cố gắng duy trì đừng có chuyện gì gây kích động thì có có thể khỏi hẳn và hòa nhập vào cuộc sống được.Còn nếu kích động thì sẽ càng nặng thêm và có xu hướng bạo lực,nên cói gắng tránh là tốt nhất.
Nhật Nam và cô đều vui mừng,ai cũng mong muốn mình là con người bình thường không ai muốn bệnh tật cả.Hai người lại hòa mình vào cuộc sống.
Cô đến trường giảng dậy bình thường còn Nhật Nam thì đến công ty làm.
Sắp đến lễ ra mắt sản phẩm mới do Nhật Nam phụ trách,công ty có tổ chức một bữa tiệc nhỏ.Nhật Nam muốn An Nhiên đi cùng với tư cách là bạn gái đồng thời ra mắt mọi người trong công ty luôn.
Ở công ty bao cô gái đều có ý với cậu,cả nhân viên công ty lẫn con gái của quan hệ đối tác nhưng cậu không quan tâm một ai vẫn lạnh lùng và khó gần.
Đối với cậu An Nhiên là tất cả,là cuộc sống của cậu rồi không ai có thể thay thế được cô trong lòng cậu.
Nhật Nam chở cô đi trang điểm và chọn lễ phục cho cả hai người luôn.Nhật Nam chọn cho cô bộ lễ phục màu xanh hơi trễ vai một chút để lộ ra xương quai xanh nhìn quyến rũ nhưng không tỏ ra lộ liễu và vẫn sang trọng.
Cậu chọn cho mình một bộ vest tương tự màu váy của cô.Lúc hai người bước ra trong sự ngỡ ngàng của nhân viên.
"Trời ơi!sao hai người đẹp đôi quá vậy",tất cả những ánh mắt ngưỡng mộ đều nhìn về hai người.
An Nhi mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc,ai chẳng muốn được khen ngợi cùng với người mình yêu,cô cũng không ngoại lệ.
Nhật Nam ghé xuống nói thầm vào tai cô:"cậu đẹp lắm",Cô đỏ mặt cúi đầu xuống.
Tất cả thủ tục xong xuôi hai người cùng đi đến công ty,có lẽ vừa kịp giờ dự lễ.Hai người sóng bước đi vào trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người:
"Trời giám đốc của chúng ta đi với ai vậy!,xinh quá đi".
"Tôi còn tưởng giám đốc không biết yêu,bình thường vẻ mặt lạnh lùng lắm mà,hóa ra là đã có chủ rồi".
Đủ mọi lời xì xào bàn tán vang lên xôn xao cả hội trường.
Ở giữa sảnh bố và mẹ kế của Nhật Nam đứng ở đó rồi,xung quanh còn có những vị khách quý cùng đối tác.
An Nhi nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của bố Nhật Nam,nhưng cô không quan tâm cho lắm,cho không muốn làm hỏng tâm trạng của mình.
Nhật Nam dẫn cô đến chào bố và mọi người.
Cô lễ phép:"cháu chào chú dì a!".
Tiếng:"ừ " vang lên đầy miễn cưỡng.
Nhật Nam thấy thế liền dẫn cô ra xem sản phẩm mới mà cậu ấy mới hoàn thành.
Cô nghe thấy có tiếng trách nhỏ vang lên:"đúng là không có nề nếp,gia giáo mà",cô bóp chặt ly rượu trong tay,cảm xúc có chút thay đổi,
Nhật Nam cầm lấy tay cô mỉm cười và nói:"đừng vì người dưng mà thay đổi cảm xúc của mình",rồi cậu quay lại đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía bà mẹ kế.
Trời!:"quý tử nhà ông có bạn gái rồi còn con gái của tôi thế nào đây,nó điêu đứng vì con trai ông rồi".
"Hôm nọ đã hứa chắc định làm thông gia rồi giờ ông bảo tôi phải nói với con bé thế nào,tôi mặc kệ ông đấy"nói rồi phẩy tay đi.
Bố Nhật Nam trầm tư trong giây lát,im lặng như suy tính điều gì.Ông rút điện thoại ra và gọi:
"Điều tra gia cảnh và cuộc sống của con bé đó cho tôi,điều tra tất cả."
Ông cúp điện thoại,ánh mắt của người kinh doanh như kẻ săn mồi nhìn về phía trước.