Người làm trong nhà nhìn thấy anh đã rất sợ sệt và tìm cho mình một công việc ở xa anh nhất có thể.
Phải, anh là đại thiếu gia của Trịnh gia, chủ tịch tập đoàn Trịnh thị. Trịnh Minh Vũ nổi tiếng khó tính, tính khí lạnh như băng, ai không làm vừa lòng anh người đó đều không có kết cục tốt kể cả là phụ nữ. Anh cực kì ghét phụ nữ vì họ rất phiền,suốt ngày uốn éo trước mặt anh.
Trịnh Minh Vũ bước nhanh vào trong nhà. Ông Trịnh Minh Trung liền chống gậy đi lại.
" Cháu chào ông "
Trịnh Minh Vũ tuy bề ngoài khó gần lại lạnh lùng nhưng đối với người trong nhà, anh luôn biết phép tắc.
Ông nội không nói gì trực tiếp dùng gậy đập vào vai Trịnh Minh Vũ.
"Minh Vũ, con xem con bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu lấy vợ sinh con để ông còn có cháu dâu, có chắt mà bồng mà bế. Ông già từng tuổi này rồi, biết còn sống được bao lâu"
Trịnh Minh Vũ tuy vậy nhưng rất thương ông. Bố mẹ anh từ nhỏ đã ra nước ngoài làm việc, để lại anh ở nhà với ông bà nội nhưng không may bà anh mất sớm, anh là một tay ông nội dạy dỗ.
Trịnh Minh Vũ nới cà vạt ra ngồi tựa xuống ghế sofa.
"Ông yên tâm đi. Ông còn sống lâu lắm "
Ông nội chống gậy hùng hổ đi lại, ngồi xuống cạnh Minh Vũ.
" Cái thằng cháu trời đánh này. Không phải chuyện ông sống lâu hay không mà là ông thèm có chắt bế lắm rồi. Qua vài năm nữa ông sức đâu mà bế "
Chưa đợi Trịnh Minh Vũ lên tiếng, ông ôm lấy lưng than lên.
"Ai ui cái lưng của tôi. Mau mau Minh Vũ đỡ ông về phòng "
Trịnh Minh Vũ liền đứng dậy đỡ ông nội về phòng. Để ông nằm xuống giường, anh nói.
"Cháu gọi bác sĩ "
"Không không Minh Vũ, chỉ có chắt nội mới chữa được cho ta thôi ai ui "
Trịnh Minh Vũ vừa lấy điện thoại ra thì đành cất vào túi trở lại. Anh mặc kệ ông nội mở cửa bước về phòng.
Trịnh Minh Vũ về đến phòng liền cởi hết đồ ra bước vào phòng tắm ngâm nước lạnh. Từ nhỏ đến lớn nếu không phải mùa đông anh sẽ không bao giờ tắm nước ấm.
Một phần là để đầu óc anh luôn luôn giữ được tỉnh táo.
Anh đang suy nghĩ về vấn đề kết hôn. Ông nội của anh đã nôn nóng lắm. Mà kì thực ông cũng già lắm rồi.
Nói xong anh trần trụi bước ra khỏi bồn tắm, vào phòng lấy điện thoại gọi cho thư kí riêng.
"Minh Hạo, sắp xếp cho tôi một cô dâu "
Nói xong anh cúp máy liền, không để thư kí mình hỏi gì thêm.
Đầu dây bên kia, Minh Hạo???
Minh Hạo thật ra là trẻ mồ côi được ông nội Minh Vũ đưa về nuôi từ nhỏ. Hai người lớn lên như anh em nên Minh Vũ rất tin tưởng.
Sáng ngày hôm sau. Trịnh Minh Vũ lái xe đến tập đoàn. Nhìn thấy anh đến không ai dám ho he thêm một câu nào nữa. Trịnh Minh Vũ bước vào, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp đều đặn nhanh chóng vang lên trong sảnh. Chỉ cần bước đi, trên người anh đã lan tỏa một khí chất cấm đụng.
Trịnh Minh Vũ bước vào thang máy, mọi người trong sảnh mới bắt đầu dám thở mạnh và hé miệng.
Trịnh Minh Vũ đẩy cửa phòng mình bước vào thì đã thấy Minh Hạo ngồi chờ sẵn. Cậu ta sửa áo đứng dậy nghiêm chỉnh.
"Chủ tịch, ngài nói tìm cô dâu là sao ạ?"
Trịnh Minh Vũ ngồi thẳng xuống ghế nhìn Minh Hạo chất vấn.
"Minh Hạo, anh làm việc với tôi bao lâu nay còn không hiểu ý tôi à? chắc tôi phải chuyển anh xuống bộ phận khác một thời gian "
Minh Hạo thầm khóc trong lòng, nói vậy ai mà hiểu chứ!! Cậu ta cúi đầu, lấy trong tay một cuốn sổ đưa lại bàn cho Trịnh Minh Vũ "
Trịnh Minh Vũ không hiểu.
"Cái gì đây?"
"Đây là danh sách các tiểu thư ở Lạc Thành. Ngài xem qua rồi chọn một tiểu thư, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho ngài"
Nói xong, Minh Hạo lật sổ ra. Trịnh Minh Vũ thấy thật phiền phức rất mất thời gian. Minh Vũ không thèm nhìn lấy tay chỉ đại vào một tấm hình rồi tiếp tục đọc tài liệu.
Minh Hạo "..."
Cô gái Trịnh Minh Vũ chỉ trúng là thiên kim tiểu thư nhà họ Nhiếp - Nhiếp Giai Giai. Nhà họ Nhiếp chỉ có một đứa con gái này nên rất cưng chiều cô.
Ngày hôm đó Minh Hạo lái xe chạy đến thẳng Nhiếp Gia hỏi cưới Nhiếp Giai Giai.
Ông bà Nhiếp rất bất ngờ khi Trịnh Minh Vũ lại để ý đến con gái ông bà. Bởi vì nhà họ Trịnh là một thế lực rất khủng khiếp, nếu có nhà họ Trịnh chống lưng thì Nhiếp gia và Nhiếp thị chắc chắn không bao giờ lung lay nên ông bà liền chấm ngay con rể Trịnh Minh Vũ.
Mặc dù vậy, nhưng đây là đứa con gái cưng của ông bà nên ông bà quyết định gọi con gái xuống để hỏi ý kiến. Nhiếp Giai Giai đang cho những con chó cưng của cô ăn thì bị gọi lên nói chuyện.
Thấy có khách là Minh Hạo, cô không hiểu tại sao lại gọi mình ra.
Ông bà Nhiếp lựa lời hỏi nhẹ con gái.
"Con gái, thiếu gia nhà họ Trịnh ngỏ ý muốn hỏi cưới con, con có đồng ý không?"