Nhiếp Giai Giai vùng vẫy.
"Trịnh tổng, anh làm cái gì vậy??"
Trịnh Minh Vũ không để ý, trực tiếp đặt Nhiếp Giai Giai xuống giường.
"Chúng ta sắp cưới rồi, gọi tôi là Minh Vũ đi"
"Không thì chồng cũng được"
Trịnh Minh Vũ nói tiếp.
Vì anh đang để hai tay chắn người cô nên cô không thể ngồi dậy được. Nhiếp Giai Giai chỉ đành gằn giọng.
"Trịnh Minh Vũ, anh buông tôi ra "
Càng nói, Trịnh Minh Vũ càng cúi xuống gần hơn khiến Nhiếp Giai Giai hoảng hồn im bặt.
Anh nhìn xuống cần cổ trắng ngần của cô, nhìn chằm chằm chiếc xương quoai xanh. Không hiểu sao bây giờ anh có cảm giác muốn cắn xé nó mặc dù trước giờ anh rất ghét việc phải chạm vào đàn bà.
Có lần ở công ty cô nhân viên lỡ va phải vào anh, anh lập tức sa phải và về nhà tắm cả chục lần. Từ đó ai gặp anh cũng trốn đi thật xa.
29 năm qua, anh chưa bao giờ có một chút dục vọng. Đến bản thân anh còn nghĩ mình không hứng thú với con gái.
Nhưng hiện tại, anh lại khao khát muốn cô mặc dù anh đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, tài giỏi hơn.
Nhiếp Giai Giai có một sức hút vô hình nào đó với anh. Anh sắp không kiềm chế được nữa, anh muốn cởi bỏ hết tất cả những thứ đang vướng víu trên người cô.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật tung ra. Ông Trịnh cùng với ông bà Nhiếp đứng trước cửa nhìn thấy cảnh này thì đứng nghệt ra không biết nên đóng cửa lại hay tiếp tục bước vào.
Nhiếp Giai Giai cùng Trịnh Minh Vũ lần lượt nhìn sang, cả hai liền ngồi bật dậy chỉnh lại quần áo xộc xệch.
Ông nội Trịnh cười trừ chống gậy bước vào, ông cầm gậy đập vào người Trịnh Minh Vũ mấy cái.
"Thằng cháu vô dụng này, ông bảo dẫn cháu dâu đi dạo mà mày để con bé đi lạc à!"
Ông lại cầm gậy quật thêm mấy cái.
Trịnh Minh Vũ khép nép giơ tay lên đỡ, vừa than.
"Là cô ấy bảo muốn đi một mình nên con tôn trọng cô ấy. Ông, không phải con cũng tìm ra cô ấy rồi sao? cô ấy còn ngủ ở bàn trà rất ngon"
Nhiếp Giai Giai đang không tin với hình ảnh ngay trước mắt. Từ lúc gặp cô đến giờ anh chẳng nói được mấy câu vậy mà giờ lại nói dài đến vậy.
Đêm qua cô có lên trên mạng tra ít thông tin về Trịnh Minh Vũ thì được biết anh là một tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng, không phải khó tính mà cực kì khó tính. Trước giờ anh chưa bao giờ tiếp xúc gần với phụ nữ. Cô cũng tra ra chuyện cô nhân viên va phải người anh và ngay lập tức bị đuổi việc.
Và vị tổng tài khó tính ấy đang ngồi ngay trước mặt cô, khép nép giải thích, 29 tuổi còn bị ông đánh đòn.
Không riêng Nhiếp Giai Giai mà ông bà Nhiếp đứng xa cũng không thèm tin vào mắt mình. Hai ông bà nhặt không được mồm.
Trịnh Minh Vũ nhận ra anh đang rất mất hình tượng nên đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo. Anh đặt hai tay lên vai ông nội, nghiêm túc nói.
"Ông nội, đêm nay bảo cô ấy nghỉ ngơi ở đây. Còn con xin phép cáo từ "
Dứt lời Trịnh Minh Vũ hớt hải chạy ra khỏi phòng. Ông nội Trịnh ngơ ngác nhìn theo. Ông dập mạnh gậy xuống sàn.
"Thằng cháu trời đánh"
Nhiếp Giai Giai phì cười. Ông nội Trịnh mỉm cười rất hài lòng với đứa nhỏ này, quay sang nói với ông bà Nhiếp.
"Muộn rồi, hai ông bà cũng ở lại đây nghỉ ngơi đi thôi"
Nhiếp Giai Giai ở phía sau lắc muốn rơi cái đầu, nháy nháy mắt với ba mẹ là đừng có đồng ý, đừng có đồng ý nhưng ba mẹ cô lại không nỡ từ chối. Nhiếp Giai Giai đập đầu vào gối.
Và thế là mọi người tản nhau về phòng nghỉ ngơi.
Nhiếp Giai Giai cả ngày chưa tắm, cô bước vào phòng tắm nhưng vòi nước ở đây lại hư. Cô thầm bĩu môi, nhà thế này mà đến cái vòi nước cũng ghẻ.
Nhiếp Giai Giai ló đầu ra khỏi phòng, nhìn xuống lầu chỉ thấy có hai cô giúp việc, cô nhanh chân bước xuống hỏi còn phòng tắm nào không. Hai cô giúp việc dẫn Nhiếp Giai Giai vào nhà tắm, chuẩn bị sẵn quần áo cho cô rồi rời đi.
Nhiếp Giai Giai rất thích tắm. Cô muốn tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này nên ngâm bồn hơi lâu rồi ngủ quên mất.
Ban nãy hai cô giúp việc chuẩn bị quần áo xong rời đi mà quên khóa cửa, thấy cửa đóng hờ Trịnh Minh Vũ nghĩ không có ai nên đẩy cửa bước vào.
Bình thường anh sẽ tắm ở phòng riêng nhưng hôm nay hình như tất cả vòi ở phòng riêng đều hư hỏng.
Trịnh Minh Vũ đẩy cửa bước vào, không để ý gì mà trực tiếp cởi đồ. Anh bước lại vén rèm ra thì đập ngay vào mắt anh hai trái đào đang lơ lửng trên mặt nước. Nhiếp Giai Giai vẫn đang ngủ rất say.
Trịnh Minh Vũ hốt hoảng lùi về sau, nhưng sàn nhà trơn đầy xà bông từ trong bồn trào ra nên anh trượt trân té ngã.
Rầm!!
Nhiếp Giai Giai hoảng hốt mở mắt ra, định hét lên thì Trịnh Minh Vũ nhanh nhẹn ngồi dậy bịt miệng cô lại.
Nhiếp Giai Giai nhìn thẳng vào cái đó của Trịnh Minh Vũ. Trịnh Minh Vũ nhận ra ánh mắt của cô vội lấy tay che lại.
Trịnh Minh Vũ bảo Nhiếp Giai Giai bình tĩnh rồi anh từ từ lấy tay ra. Nhiếp Giai Giai hít thở sâu, ôm lấy ngực rồi chất vấn.
"Trịnh Minh Vũ, anh là tên biến thái!!!"
"Tôi không biết cô ở đây "
Thật sự Trịnh Minh Vũ không hề để ý, anh nghĩ mấy cô giúp việc đã chuẩn bị nước cho anh vì biết vòi nước ở phòng riêng bị hư. Nhiếp Giai Giai thì còn đang ngủ nên anh không hề nghe thấy có tiếng động.
"Trịnh Minh Vũ, anh không thấy cửa đóng hay sao!!"
"Cửa không hề đóng, tôi thề "
Trịnh Minh Vũ không biết tại sao mình phải ngồi đây giải thích với cô về việc này. Anh trần truồng đứng dậy dưới con mắt ngỡ ngàng của Nhiếp Giai Giai mặc đồ vào rời đi.
Hôm nay anh chấp nhận ở bẩn một hôm. Anh không muốn nhìn thấy Nhiếp Giai Giai nữa, cậu nhóc của anh đã không chịu nổi từ lúc nãy, anh tính đi ngâm nước lạnh cho tỉnh táo mà giờ lại thêm nhìn thấy cô trong bộ dạng đó, đêm nay anh nhất định sẽ rất khó chịu.
Trịnh Minh Vũ tắt đèn, nằm bệt xuống giường. Anh không nhận ra chính bản thân mình nữa.