• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Vũ anh ở đâu?!



Cánh cửa VIP cuối cùng cũng bật ra, ánh sáng ập vào khiến Nhiếp Giai Giai hoa hết cả mắt. Chỉ thấy bóng người cao ngạo tiến lại gần, cô biết ngay là ai.



"Cuối cùng anh cũng đến, Minh Vũ!"



Nhiếp Giai Giai kiệt sức thiếp đi.



Tên béo chưa kịp nhìn ra ai đã bị đạp ngã xõng xoài, một loạt người xông vào ngay lập tức cầm gậy đánh cho tên béo gãy cả tay. Hắn thét lên như một con heo sắp lên bàn thịt.



Trịnh Minh Vũ kéo áo lên cho cô, rồi bế ngang người cô lên. Trước khi bước qua Triệu Binh, anh dẫm mạnh lên bàn tay dơ bẩn đã chạm vào người vợ anh một cái nghe thấy tiếng rắc rắc, xương tay vỡ vụn, Triệu Binh đã ngất đi nhưng cũng phải tỉnh dậy thét lên vì đau.



Sau đó đôi chân thon dài lưu loát nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Ở đằng sau tiếng hét chói tai dội đến, Trịnh Minh Vũ bước đi trong sự sợ hãi của mọi người.



Trác Hạo Nhiên vừa chạy đến Trịnh Minh Vũ đã bế người lên xe, anh cười khẩy rồi quay lại phòng VIP.



Tên mập bị đánh bầm dập đang còn yếu ớt thở. Trác Hạo Nhiên bước lại gần, mọi người liền dừng hành động lại nép ra đằng sau.



Anh ta dùng chân khua mặt hắn muốn xem thử hắn là ai nhưng người này anh thật sự không biết chút nào.



"Có ai biết hắn là ai không?"



"Lão đại, anh ta là tam công tử Triệu gia Triệu Binh ở Lạc Thành"



"Triệu gia"



Trác Hạo Nhiên lẩm bẩm.



Sáng hôm sau không ai còn thấy Triệu gia ở Lạc Thành nữa.



……



Trịnh Minh Vũ đưa Nhiếp Giai Giai về phòng đặt cô nằm xuống giường. Anh cũng nằm xuống bên cạnh cô. Nhiếp Giai Giai bắt đầu khóc thút thít.



"Minh Vũ, cứu em.."



Nhiếp Giai Giai bám chặt lấy áo anh như thể sợ chiếc phao cứu sinh cuối cùng sẽ trôi đi mất.



"Anh ở đây"



Trịnh Minh Vũ ôm cô, Nhiếp Giai Giai cứ như vậy suốt cả một đêm.



Sáng sớm cô tỉnh dậy trong lồng ngực rắn chắc của Trịnh Minh Vũ, cô cảm thấy thật bình yên khi mỗi sớm thức dậy là được nhìn thấy anh bên cạnh. Áo anh đã ướt một mảng còn chưa khô. Nhiếp Giai Giai vừa ngồi dậy đã bị anh kéo nằm xuống.



"Ngủ tiếp đi"



Nhiếp Giai Giai không nói gì, nghe lời ngủ tiếp.



Sau một lúc cô cảm thấy khó thở nên mở mắt ra. Trịnh Minh Vũ đang hôn cô mạnh bạo.



Nhiếp Giai Giai dùng sức đẩy anh ra.



Biết cô đã tỉnh, anh dừng lại.



"Anh làm gì vậy Minh Vũ?"



"Anh nhịn cả đêm rồi"



Cô biết anh và cô đã là vợ chồng, việc chăn gối là điều không thể tránh khỏi. Cô nằm yên mặc kệ Trịnh Minh Vũ lần lượt cởi bỏ hết mảnh vải che thân trên người mình.



Chỉ cần là anh mà không phải là con heo kia.



9 giờ sáng, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc, Nhiếp Giai Giai kiệt sức vỗ vỗ vào vai người đàn ông vẫn còn đang hăng say với công việc của mình.



"Minh Vũ, um.. em mệt"



"Đừng nhúc nhích"



Tiếng Trịnh Minh Vũ khàn khàn.



Cuối cùng cũng vì thương cô đêm hôm qua vừa mới trải qua một cú sock, anh tha cho cô rồi bế ngang cô vào phòng tắm.



Nhiếp Giai Giai được ngâm nước ấm liền cảm thấy dễ chịu. Trịnh Minh Vũ ngồi một bên mát xa chân cho cô.



Nhiếp Giai Giai mỉm cười. Không ngờ tổng tài của Trịnh thị đang ngồi trần truồng ở đây còn mát xa chân cho cô.



Nhận thấy ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên.



"Em thấy chưa đủ hửm?"



Nhiếp Giai Giai nhắm tít mắt lại.



Trịnh Minh Vũ bật cười.



Sau hơn 1 tiếng, Trịnh Minh Vũ cũng bế cô ra khỏi nhà tắm, đặt cô xuống giường.



Nhiếp Giai Giai cuộn tròn vào chăn, cô vẫn rất ngại khi để cơ thể trần truồng của mình trước mặt người khác.



Trịnh Minh Vũ mặc đồ đàng hoàng vào thì chuông điện thoại reo lên, anh phải đến công ty.



Nhiếp Giai Giai tủi thân, chật vật ngồi dậy với một đống chăn quấn trên người.



"Minh Vũ ôm em" .



"Nếu anh ôm em, hôm nay anh khỏi đến công ty"



Nhiếp Giai Giai nằm phịch xuống giường.



Nói vậy nhưng Trịnh Minh Vũ vẫn đi lại, vén chăn cô ra đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn này nhẹ nhàng không mạnh bạo nhưng dây dưa, mãi một lúc lâu sau anh mới lưu luyến rời môi cô rồi đến công ty.



Khi Trịnh Minh Vũ vừa rời đi được một lúc, Nhiếp Giai Giai vội vàng thay đồ rời khỏi nhà.



Nhiếp Giai Giai lái xe đến ngay Cao thị.



Cao Cảnh Minh!! chờ đi



Năm đó Cao thị gặp khó khăn. Lưu thị không thể giúp nổi. Nể tình là bạn trai của bạn thân cô, nên Nhiếp Giai xin ba mẹ giúp đỡ. Nếu không có Nhiếp thị, năm đó Cao thị đã không thể trụ đến ngày hôm nay.



Nhiếp Giai Giai bước vào sảnh, không thèm hỏi ai trực tiếp vào thang máy vào phòng giám đốc cũng không ai dám ngăn cản. Năm đó ai cũng biết Nhiếp Giai Giai, cộng thêm hiện tại cô nhà phu nhân nhà họ Trịnh.



Cửa phòng giám đốc mở ra, Cao Cảnh Minh nhíu mày khi có người bước vào nhưng không gõ cửa.



Anh ta ngẩng đầu lên thì bất ngờ khi thấy Nhiếp Giai Giai. Đã một tháng kể từ khi anh chia tay Lưu Ly, một tháng trước anh còn nghĩ Nhiếp Giai Giai đã không để tâm đến chuyện này. Nhưng hiện tại Cao thị đã có Trầm thị chống lưng.Cả Cao thị và Trầm thị anh không tin Trịnh Minh Vũ có thể làm được gì. Vả lại hắn cũng không nghĩ Trịnh Minh Vũ lại rảnh rang để lo vợ mình làm loạn.



Nhiếp Giai Giai bước lộp cộp ngồi thẳng xuống sofa, đặt túi xách sang một bên.



Cao Cảnh Minh rời ghế giám đốc lại ngồi đối diện với cô. Hắn rót cho cô một ly trà rồi ngả người ra sofa.



"Cơn gió nào đã đưa tiểu thư đến đây? À không phải là Trịnh phu nhân có đúng không?"



Nhiếp Giai Giai mỉm cười.



"Em chỉ muốn gặp anh một chút"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK