"Ai đã bảo mày làm việc này?"
Tên kia run đến nỗi không đứng vững khi thấy Trác Hạo Nhiên. Hắn ta khóc lóc cầu xin.
"Đại ca đại ca, có người bảo tôi theo sát anh chụp ảnh lại rồi cho tôi một đống tiền. Tôi vì đồng tiền mà mờ con mắt, không nhìn thấy Thái Sơn, anh tha cho tôi..."
Chưa kịp nói xong có một thứ gì đó mát lạnh áp thẳng vào đầu tên kia. Hắn ra sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên cũng không dám hé miệng nửa lời.
Ở đây là công viên, hiện giờ đã khuya nên chẳng còn ai xung quanh nữa.
Đoàng!! tiếng súng vang lên, tên kia lủng một lỗ trên đầu nằm xuống đất bất động.
Trác Hạo Nhiên vứt lại khẩu súng quay người bước đi.
"Dọn dẹp"
Người còn lại cung kính cúi đầu.
"Vâng lão đại"
...
Nhiếp Giai Giai về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, cô lên giường nằm suy nghĩ về những gì Trác Hạo Nhiên nói.
Hối hận? tại sao chứ?
Đang chìm trong suy nghĩ, điện thoại cô lại vang lên là Trịnh Minh Vũ gọi đến.
"Alo cục cưng"
"Anh có thể bây giờ bay sang đó"
"Thôi thôi em xin"
Trịnh Minh Vũ cười nhẹ.
"Đang làm gì vậy?"
"Đang suy nghĩ về anh"
"Về điều gì?"
"hmm hôm nay em gặp Hạo Nhiên"
Mặt Trịnh Minh Vũ tối lại.
"Đừng tiếp xúc nhiều với hắn"
"Hai bọn anh là quan hệ gì vậy? tại sao nhìn như hai người rất ghét nhau"
"Khó nói lắm, muộn rồi em ngủ đi"
"Ò"
Nhiếp Giai Giai tắt điện thoại, tắt đèn đi ngủ nhưng vẫn không thể kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ kia. Nhắc đến Trác Hạo Nhiên thì Trịnh Minh Vũ rất lạ..
Suy nghĩ một lúc cô cũng ngủ thiếp đi.
Sáng nay không có tiết cô muốn dạo dạo xung quanh Hải Thành. Vì muốn thoải mái nên cô chọn cho mình một bộ đồ rất đơn giản. Mái tóc được cô cột đuôi ngựa cao lên nhìn gọn gàng, phô bày được hết đường nét khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô đi dạo ở các khu mua sắm, chỉ tính dạo xem thôi chứ không có ý định mua bởi vì nếu mua nhiều sẽ mất công mang về.
Có một cửa hàng thời trang cao cấp trưng bày rất nhiều mẫu đẹp, cô muốn ghé vào xem thử một chút.
Nhân viên nhìn thấy cô xem một vòng nhưng không lấy gì thì tỏ vẻ mặt khó chịu nói.
"Nếu quý khách không mua gì thì có thể rời đi bởi vì cửa hàng đang rất đông"
Nhiếp Giai Giai nhíu mày nhìn quanh, cửa hàng chỉ có vài ba người, mà kể cả có vậy cũng không nên đuổi khách đi mới đúng.
Nhiếp Giai Giai hỏi.
"Cô là nhân viên mà sao có thái độ kì cục vậy?"
"Thưa cô, nếu cô lỡ tay làm rách hoặc làm dơ cô có đủ tiền để đền hay không? Và chúng tôi cũng không có khả năng chịu trách nhiệm.Đây đều là những mẫu mới nhất được nhập khẩu chỉ mới trưng bày ở cửa hàng chúng tôi thôi"
"Aizz cô bình tĩnh đi Lăng Nhi, người ta thèm thuồng muốn nhìn một chút thì có sao?"
"Cô chủ"
Nhìn thấy người đến, cô nhân viên cúi đầu chào.
Nhiếp Giai Giai theo tiếng giọng nói quay người lại nhìn. Khuôn mặt này quen quen hình như cũng học ở lớp thầy Cao Thái Thành.
Cô ta nhanh nhảu lên tiếng.
"Nhiếp Giai Giai, mĩ nữ của lớp thầy Cao Thành à? hahha nhìn tầm thường như vậy mà cũng xứng với danh xưng mĩ nữ "
Cô ta nâng mặt nói chuyện rất đanh đá, Nhiếp Giai Giai còn chẳng biết cô ta là ai, cái gì gì mà mĩ nữ nữa chứ.
Nhiếp Giai Giai chẳng hơi đâu quan tâm, tiếp tục xem, nhưng mẹ kia cứ đi theo lải nhải.
"Cô thích chúng đến vậy à? nể tình học cùng lớp tôi bố thí cho cô mấy bộ nha?"
Nói rồi cô ta giật lấy một cái váy ném thẳng vào mặt Nhiếp Giai Giai. Nhiếp Giai Giai không chịu nổi nữa quát.
"Này cô kia, tôi làm gì cô mà cô hành xử với tôi như vậy?"
"Hứ, thấy cô có vẻ thèm thuồng nên tôi tặng cô thôi, còn sĩ?"
Nhiếp Giai Giai cũng chẳng vừa, từ nhỏ đến lớn cô là người không phải ai cũng dễ dàng bắt nạt.
Nhiếp Giai Giai cầm lấy chiếc váy đã rơi xuống đất, ả kia nhìn theo hành động của cô rồi nhếch mép, nghèo còn bày đặt.
Nhưng chưa đắc ý được bao lâu chiếc váy kia đã lao nhanh về phía mặt cô gái đó, mạnh đến nỗi cô ta lắc lư người rồi ngồi bịch xuống đất.
Cô ta đanh mặt hét lên.
"Cô làm cái gì vậy?"
"Ăn miếng trả miếng"
Cô ta chật vật đứng lên cầm chiếc váy.
"Được lắm, chiếc váy dơ rồi, cô mau đền đi"
Nhiếp Giai Giai có thể dùng số tiền đó cho ăn xin, nhưng không muốn bố thí cho loại người như vậy.
"Cô ném trước, cô làm bẩn không liên quan gì đến tôi"
"Ha không có tiền trả thì nói"
"Thì ra cô cũng nghèo khổ đến vậy, chỉ là một chiếc áo cũng không đủ rộng lượng để bỏ qua mà phải bòn rót từng chút một"
"Ha, tôi có thể rộng lượng với ai nhưng không rộng lượng với cô. Không có tiền chứ gì? Đồ nhân viên ở bên kia, mặc vào bắt đầu làm việc"
Nhiếp Giai Giai không muốn đôi co nữa. Muốn dạo một chút mà thật xui xẻo, bước chân định rời đi.
Cô ta thấy vậy cầm tay cô lại, quát.
"Tôi nói cô không nghe rõ à? Bảo an đâu?"
"Bảo an đây"
Giọng Lâm Việt Trì vang lên rõ mồn một.
- -------------------------------------
Các bạn độc giả thân iu ơi, tiếp tục ủng hộ mình nha, nhìn tin rằng những diễn biến ở phía sau sẽ không làm các bạn thất vọng. Cảm ơn vì đã đọc truyện của mình. Vì là tác phẩm đầu tay nên có chút khó khăn với mình. Mong được các bạn góp ý nếu có sai xót