"Hiểu? ahhah đến một câu cuối cùng anh cũng không để cho cô ấy nói với tôi. Trác Hạo Nhiên người như anh không xứng có được tình yêu"
"Ngày hôm nay cho dù ta phải chết ta cũng sẽ đưa con đàn bà này đi cùng. Ta phải cho ngươi nếm thử cảm giác nhìn thấy người con gái của mình bị giết ngay trước mặt mà không làm được gì"
Lăng Kiêu dõng dạc nói.
"Ta cho ngươi một cơ hội để thả cô ấy ra!!"
Trịnh Minh Vũ mất kiên nhẫn nói lớn.
Lăng Kiêu lên đạn dí thẳng đầu súng vào sau đầu Nhiếp Giai Giai cười ha hả.
"Nữa đi Trịnh Minh Vũ, đúng thật là ngươi không xứng đáng làm lão đại"
Nhiếp Giai Giai mơ màng mở mắt ra, trước mắt cô là Trác Hạo Nhiên cùng Trịnh Minh Vũ, xung quanh là một đám người đang cầm súng. Cô hốt hoảng dãy dụa.
"Nhiếp Giai Giai"
Cả hai lão đại đồng thanh kêu lên.
Từ đằng sau truyền đến giọng nói lạnh tanh.
"Cựa quậy nếu như cô chán thở"
Nhiếp Giai Giai cảm nhận được cây súng đang ở sau đầu mình đành bất lực ngồi yên.
Trịnh Minh Vũ tức rồi, anh từ từ cho tay lên trời. Lăng Kiêu chưa kịp hiểu chuyện gì những tên thuộc hạ trang bị súng đầy đủ của hắn đã bị bắn nằm gục xuống sàn.
Trác Hạo Nhiên cùng Trịnh Minh Vũ như một tia chớp nhặt lấy khẩu súng bắn chuẩn vào Lăng Kiêu nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước, dù bị bắn trúng nhưng hắn vẫn cho Nhiếp Giai Giai một phát đạn.
Ban đầu hắn định bắn ngay vào đầu Nhiếp Giai Giai nhưng vì tất cả quá bất ngờ cộng thêm bị bắn vào ngực hai nhát khiến hắn bắn lệch vào sau gáy của Nhiếp Giai Giai.
Sau cùng hắn nằm gục xuống sàn.
Trịnh Minh Vũ kêu lên.
"Nhiếp Giai Giai!!!"
Trịnh Minh Vũ vứt súng chạy lại phía cô, còn Trác Hạo Nhiên cho người lái trực thăng trở lên.
Trịnh Minh Vũ bế cô nhanh nhẹn lên trực thăng bay đến bệnh viện lớn nhất Trung Quốc.
"Giai Giai cố lên"
Trịnh Minh Vũ để cô nằm lên đùi, một tay bịt lại vết thương, một tay cầm lấy tay cô áp lên môi mình.
Nhiếp Giai Giai còn lại một chút ý thức, cô yếu ớt nói.
"Minh Vũ, thú thật trước kia em...chẳng..ưa được anh..một điểm nào"
"Đừng nói gì nữa Giai Giai, máu đang chảy"
"Minh Vũ...".
Máu từ trong miệng Nhiếp Giai Giai trào ra, cô mỉm cười rồi nói tiếp.
"Nhưng mà...càng ngày em..chợt nhận ra..em rất..yêu anh..rất rất yêu..Yêu hơn yêu chính bản thân mình.."
Trịnh Minh Vũ nhắm nghiền hai mắt, miệng vẫn áp sát vào bàn tay đang dần lạnh đi của cô gái.
"Minh Vũ, dù có ra sao...anh cũng phải..sống thật tốt...cảm ơn anh vì..đã yêu..em"
Vì cố nói nên máu từ miệng lại tiếp tục trào ra, dính hết lên người Trịnh Minh Vũ.
"Nhiếp Giai Giai đừng nói nữa, cố gắng lên em, sắp đến nơi rồi, Giai Giai đừng ngủ mở mắt ra"
Trịnh Minh Vũ bóp lấy gáy cô thật đau để cô không được ngất đi.
Nhiếp Giai Giai đã cố gắng mở mắt nhưng không được, hai mắt cô như có gì đó rất nặng đè lên buộc cô phải nhắm mắt.
Tay Nhiếp Giai Giai cố gắng giơ lên muốn vuốt ve khuôn mặt anh lần nữa nhưng cánh tay giơ lên một chút rồi rơi xuống, Nhiếp Giai Giai hai mắt nhắm nghiền trong vòng tay của anh.
"Giai Giai Giai Giai, mau lên, sắp đến nơi chưa"
Chiếc trực thăng hạ xuống, người của bệnh viện đã nhận được lệnh chuẩn bị xe đẩy cho Nhiếp Giai Giai, bác sĩ giỏi nhất ở Trung Quốc cũng được tập hợp lại để cấp cứu ngay cho Nhiếp Giai Giai.
Trịnh Minh Vũ chạy theo cán đẩy cho đến khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, cửa phòng đóng lại còn anh đứng ở ngoài.
Trác Hạo Nhiên lúc này cũng đã chạy đến, anh thở hồng hộc ngồi trên băng ghế chờ.
Trịnh Minh Vũ cũng lảo đảo ngồi xuống, nhìn anh bây giờ trông rất xơ xác, khác hẳn với ngày thường là một tổng tài luôn cao cao tại thượng trước mặt mọi người.
Anh khóc rồi, đó là giọt nước mắt đầu tiên của 20 năm qua.
Trác Hạo Nhiên cũng bất ngờ.
Trên chiếc áo sơ mi trắng toàn là máu của Nhiếp Giai Giai, y tá đi qua còn hốt hoảng tưởng anh bị thương rất nặng nên chạy lại hỏi thăm thì bị anh tặng cho một câu: Cút!
Cả hai im lặng ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo đầy mùi thuốc khử trùng. Cuối cùng Trác Hạo Nhiên lên tiếng.
"Minh Vũ, là lỗi của tôi. Tôi nên tránh xa cô ấy ra ngay từ lúc đầu, tôi.."
"Vậy thì chết đi"
Giọng Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm vang lên rõ mồn một trong sảnh lại tiếp tục vang lên.
"Tôi không muốn nghe bất cứ người nào nhận lỗi về mình "
Trác Hạo Nhiên im lặng tựa ra sau ghế nhắm nghiền mắt lại.
Đã nửa ngày trôi qua, đèn trên phòng phẫu thuật cũng chưa có ý định tắt còn hai người đàn ông cứ ngồi đó không nói một lời.
Trác Hạo Nhiên lại lên tiếng.
"Nhìn anh ghê quá, anh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi Minh Vũ"
Mà Trịnh Minh Vũ cũng không có ý định dời tầm mắt ra khỏi cửa phòng cấp cứu.
Đợi thêm tầm nửa ngày tiếp theo, các bác sĩ cuối cùng cũng bước ra. Một vị bác sĩ nước ngoài bước ra nói bằng tiếng anh.
"Ai là người nhà của bệnh nhân"
Trịnh Minh Vũ và Trác Hạo Nhiên đã đứng bật dậy, Trịnh Minh Vũ tiến lại gần nói bằng tiếng anh lưu loát.
"Tôi, vợ tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân được đưa đến kịp thời gắp đạn đã qua cơn nguy kịch nhưng tình hình vẫn phải theo dõi thêm"