Edit: Bún Đậu
Beta: P.Ann
Phía xa, khi những ngọn núi vẫn chưa hoàn toàn nuốt chửng hoàng hôn, sương trăng lạnh lẽo đã bắt đầu ló dạng. Chạng vạng dần buông xuống, mây đen bao phủ trong tầng mây mù đỏ thẫm, tựa như một vết mực nhỏ đang lan rộng, dần dần nhuộm đầy trang giấy Tuyên Thành.
Ánh đỏ của tà dương nhuộm khắp cả bầu trời rồi chiếu xuống cả mặt đất, tô điểm lên bức tường trắng dưới mái hiên, cùng với khuôn mặt thanh tú của cô gái trên bức tranh.
Ninh Ninh lẻ loi đứng trước một gian phòng nhỏ, sau khi chần chờ một lúc lâu mới dùng ngữ điệu cực kỳ nhẹ nói: “Ta…vào đây.”
Không ai trả lời.
Bao gồm cả hệ thống trong đầu, sau khi tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành thì ngay lập tức giả chết.
Đi đi.
Ninh Ninh dưới gió đêm lạnh lẽo ôm lấy vạt áo, sau đó vươn tay đặt hờ lên cánh cửa.
Sở dĩ đi tới bước đường hôm nay, tiền căn hậu quả đối với nàng mà nói hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Dù sao cái việc xuyên vào quyển truyện mình đã từng đọc này nói thế nào cũng không thể là việc “nằm trong dự kiến” được.
Quyển truyện này có tên là “Kiếm Phá Thương Khung” , bốn chữ vô cùng đơn giản này có thể làm cho người ta cảm giác đây là một cuốn sảng văn đơn thuần, hơn nữa còn là vô cùng sảng, sảng tới không chút che giấu.
Mà quả thật cách hành văn và nội dung truyện hoàn toàn y như tên truyện, nếu phải lấy thêm một cái phụ đề cho truyện, giống như “hồi” trong “ hồi hương đậu”* , sơ lược có thể kể đến bốn loại phương pháp sáng tác:
*Chữ “茴” (hồi) trong “ hồi hương đậu ” (茴香豆) có bốn cách viết được xuất phát từ tập truyện ngắn “Khổng Ất Kỷ” của Lỗ Tấn. Trong truyện, nhân vật Khổng Ất Kỷ đã dạy anh chàng hầu bàn trong quán rượu bốn cách viết chữ “hồi” lần lượt là 茴, 囘, 囬, và còn một chữ là khung vuông bên ngoài, bên trong thêm chữ “mục” 目.
Thứ nhất, “Sau khi đầu thai mơ thấy kiếm tiên bản mệnh của mình.”
Nam chính Bùi Tịch là đại năng kiếm đạo thượng cổ chuyển thế, kiếm tiên nhập thể, tiềm năng phi phàm.
Tuy rằng không còn trí nhớ của kiếm tôn nhưng vẫn có bàn tay vàng siêu to quét sạch chướng ngại vật, trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ, vũ hóa thành tiên.
Thứ hai, “Cô độc ngàn năm”
Như mọi người đều biết, vì để thuận lợi vả mặt nghịch tập, vai chính sảng văn thời kì đầu sẽ trải qua rất nhiều chuyện thê thảm, nào là xuất thân nghèo khổ tu vi mất hết trở thành phế nhân, quyển sách này cũng không ngoại lệ.
Bùi Tịch là cốt nhục của ma tu và nữ nhân người phàm, người cha sau một đêm ân ái mặn nồng thì chẳng còn xuất hiện, thậm chí cho đến khi truyện kết thúc cũng chưa từng thấy qua.
Sau khi sinh ra cái thứ gọi là “tiện loại” mẹ đẻ của Bùi Tịch đương nhiên sẽ không muốn đối xử tốt với đứa con đã khiến mình mất hết danh dự, vì thế thường thường xem hắn như thế thân của ma tu, lúc nào cũng trách phạt và ngược đãi hắn.
Tuổi thơ dị dạng như vậy trực tiếp khiến nam chính hình thành tính cách kì quái lạnh lùng, hung ác nham hiểm, dễ dàng làm bậy, cho dù sau này đã bái nhập kiếm phái nhưng vẫn độc lai độc vãng, không có bằng hữu.
Thứ ba: “Các thành viên trong hậu cung muốn thông báo với ta: Cuộc chiến tình yêu của thiên tài.”
Bùi Tịch là một con sói cô độc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc 90% các thiếu nữ trong truyện đều sinh ra thiện cảm với hắn.
Nghe nói nam chính diện mạo tuấn tú bất phàm. Bất kể là đại sư tỷ kiếm tông lạnh lùng xuất trần hay là yêu nữa ma tu xinh đẹp quyến rũ, một khi nhìn thấy hắn đều sẽ “không tự giác đỏ mặt, tim đập liên hồi”.
Đến tột cùng không biết là do hắn là bếp lửa di động hay do mấy thiếu nữ này có bệnh về tim, vấn đề này Ninh Ninh không thể hiểu nổi.
Thứ duy nhất nàng có thể chắc chắn đó là Bùi Tịch đều đem mấy đóa hoa đào này nghiền nát, lúc kết truyện hắn dứt bỏ tất cả duyên phận phàm trần một mình phi thăng, ý tứ chính là ta rất cao quý, các ngươi không xứng.
Sau đó một đường bay đi.
Thứ tư: “Công cụ người x kẻ hiến thân”.
Đây là một chủ đề vô cùng bi thảm.
Ninh Ninh chỉ vừa mới nghĩ trong lòng đã khóc ròng, nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng tới kịch bản của nàng.
Dựa theo nội dung sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật quần chúng, có người giúp nhân vật chính nhặt được binh khí, có kẻ sẽ chỉ điểm công pháp cho hắn, mà nhân vật của Ninh Ninh thuộc loại thứ ba.
Nữ phụ ác độc.
Nguyên chủ tên Ninh Ninh, là đệ tử thân truyền của trưởng lão môn phái Thiên Tiện Tử, vì được sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được nuông chiều khiến nguyên chủ dần dần tạo thành tính cách ích kỉ xấu xa.
Hiện giờ vương triều hưng thịnh thái bình, võ thuật, Đạo giáo, Nho giáo, tu tiên thuật vô cùng thịnh hành, Ninh Ninh bái nhập Huyền Hư Phái, là tông môn kiếm đạo đệ nhất thiên hạ.
Nàng thiên tư trác tuyệt, tại đại hội thu đồ đệ đã được Thiên Tiện Tử nhìn trúng, trở thành đệ tử thân truyền. Vị sư tôn này thực lực cao thâm lại thích độc lai độc vãng, tính thêm cả Ninh Ninh, đệ tử thân truyền dưới trướng cũng chỉ có bốn người.
Nguyên chủ một đường thuận buồm xuôi gió, ở sư môn nhận hết mọi cưng chiều, không nghĩ tới có một ngày sẽ xảy ra biến cố.
Phái Huyền Hư hằng năm vào mùa xuân đều cử hành đại hội để đệ tử các cung luận bàn tài nghệ của nhau. Nguyên chủ tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không để người khác vào mắt, chẳng hào hứng gì, đúng lúc lại được xếp thành đối thủ của Bùi Tịch.
Huyết mạch của Bùi Tịch không tinh khiết, kiếm ý bị ma khí áp chế hơn phân nửa, vì vậy năm đó trong đại hội tuyển chọn đồ đệ biểu hiện vô cùng bình thường, bị phân làm đệ tử ngoại môn.
Nhưng vai chính dù sao cũng là vai chính, nhất thời sa sút chỉ là đoạn mở đầu cho việc vả mặt nghịch tập. Sau khi không ngừng luyện tập, Bùi Tịch cuối cùng đã học xong cách thu liễm ma khí, bày ra kiếm ý sắc bén. Bí mật này không ai biết, chỉ có chính hắn có thể cảm nhận biến hóa của thân thể, đợi một ngày giả heo ăn thịt hổ.
Nguyên chủ chính là con hổ đó.
Rất thảm, thật sự rất thảm.
Nếu nàng dùng toàn lực để đấu chắc hẳn sẽ không thua như thế.
Nhưng cô nương này chướng mắt cái thứ đệ tử ngoại môn tầm thường, chỉ sử dụng năm phần công lực, đợi đến lúc phát hiện năng lực của đối thủ không tầm thường thì bản thân đã lâm vào đường chết khó có thể chống đỡ.
Bại bởi hắn, tiểu cô nương trực tiếp bùng nổ.
Chính vào lúc đó, Ninh Ninh xuyên tới.
Dựa theo nội dung, nàng phải đi trên con đường xưa của nữ phụ độc ác, không chỉ luôn vây quanh nam chính tìm đường chết mà còn phải dùng da mặt dày gây sức ép cho mấy nhân vật khác mãi đến khi kết thúc truyện.
Bước đầu tiên tìm đường chết, đó là sau khi tỷ thí kết thúc đi trước một bước tới chỗ ở của hắn, mặt đối mặt nhục nhã hắn.
Cái hệ thống mang nàng tới đây đã nói với nàng như vầy: “Cô nghĩ thử xem, cái này giống như việc cô là người đứng thứ ba trong lớp, kết quả cuối kì lại bị kẻ đứng thứ ba từ dưới đếm lên hạ bệ, cô nói coi cô có tức không, có muốn trả thù không?”
Ninh Ninh chưa thử qua.
Ninh Ninh từ trước tới nay luôn đứng nhất.
Hơn nữa nàng từ nhỏ ngay cả một lời thô tục cũng chưa từng nói, càng miễn bàn là bắt nạt người khác.
“Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi quá đâu.”
Hệ thống an ủi nàng: “Phản diện cũng là nhân vật cần thiết trong truyện mà! Cô ngẫm lại đi, nếu cô không gây khó dễ cho nam chính, hắn sẽ không vì muốn vượt qua cô mà liều mạng tu luyện, không liều mạng tu luyện, tu vi của hắn không thể tiến triển nhanh chóng, với cái tính cách đó của hắn, không có thực lực thì làm thế nào có thể tồn tại được ở Tu Chân Giới, chẳng biết chừng còn bị giết chết.”
Cuối cùng, hệ thống còn gõ thêm một búa: “Thiên chi kiêu tử đó! Toàn văn nam chủ nha! Chỉ bởi vì cô không chịu khi dễ hắn mà sụp đổ, cô sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Quả thật là một cái tà thuyết sặc mùi ngụy biện.
Nhưng mà Ninh Ninh rất không tiền đồ bị nó thuyết phục, nàng cảm thấy bản thân đúng là một tiểu rác rưởi không có lập trường kiên định.
Dù sao dựa theo nội dung truyện, hành vi tìm đường chết của nguyên chủ thực chất chẳng gây ra thương tổn gì tới nam chính, đã vậy còn trời xui đất khiến giúp hắn nhặt được bảo khí.
Ngược lại là nàng tự chịu hậu quả xấu, mỗi lần đều vô cùng chật vật.
Thế nên lúc trước khi đọc nguyên tác, chỉ cần nữ phụ bắt đầu làm chuyện xấu, Ninh Ninh sẽ không tự chủ nghĩ : Nam chính lại có thể bắt đầu làm màu vả mặt rồi.
Thấy thái độ của nàng dần dịu đi, hệ thống tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là chờ đến khi nhiệm vụ chấm dứt, ta sẽ giúp cô giả chết thoát thân, bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới này, đời trước chết dễ dàng như vậy, cô chắc là rất không cam tâm đúng không?”
Những lời này vừa nói ra, Ninh Ninh chỉ im lặng không phản bác.
Ở thế giới gốc, nàng vì bệnh tật mà chết.
Mười bảy tuổi, ung thư dạ dày thời kì cuối, cả người đau nhức nằm trên giường, không thể động đậy cũng chẳng thể nói chuyện, ngay cả việc hít thở cũng trở thành gánh nặng.
Hệ thống nói đúng, nàng không muốn chết sớm.
Ninh Ninh không phải kiểu người già mồm cãi láo, lập tức gật đầu đồng ý: “Ok ông chủ, cám ơn ông chủ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao!”
Vì thế nàng cuối cùng vẫn đến chỗ ở của Bùi Tịch.
Khác với đệ tử thân truyền mỗi người một tiểu viện, đệ tử ngoại môn ba người một phòng. Điều này cũng dẫn tới việc Bùi Tịch trong một khoảng thời gian dài phải chịu đựng sự ức hiếp không hề kiêng nể của bạn cùng phòng.
Xuất thân của hắn quả thực vô cùng nghèo khổ, từ nhỏ ở thôn xóm nhỏ lớn lên, kiến thức thiển cận vô cùng. Huống chi trong người Bùi Tịch có ma khí, là con của ma tu – huyết mạch mà cả tu tiên giới kì thị.
Bọn họ cười hắn là tạp chủng dơ bẩn, thường xuyên sử dụng quyền đấm cước đá với hắn, về phần Bùi Tịch trong đại hội trổ hết tài năng…
Lúc này đang có tiệc tối, đại đa số mọi người đều không ở ký túc xá, Ninh Ninh đứng ở trước cửa, loáng thoáng nghe thấy âm thanh truyền từ bên trong.
“Nói mau, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn bỉ ổi gì? Chỉ là một tên phế vật, trong một đêm làm sao có thể tiến bộ đến như vậy?”
“Chúng ta lục soát quần áo của hắn thử, biết đâu có thể phát hiện ra gì đó!”
“Tiểu tử thối dám đánh ta? Xem ta giết ngươi!”
Âm thanh lúc sau ngày càng nhỏ, nàng không nghe rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ phân biệt tiếng tay đấm chân đá.
Mắt thấy trong phòng không có động tĩnh, Ninh Ninh lo lắng nam chính bị đánh gần chết, không kịp suy nghĩ nhiều, tay đẩy một phát, cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.
Kẽo kẹt một tiếng, màu đỏ thẫm che trời lấp đất bên ngoài cũng ùa vào, trông giống như thủy triều máu. Dưới ánh đèn mờ nhạt và bóng mặt trời lặn, Ninh Ninh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Tổng cộng có ba người.
Đệ tử mặc bạch y đứng ở một bên đang quay lưng về phía nàng không biết vì sao mà cả người kịch liệt run rẩy. Khi quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ như gặp phải dã thú có thể ăn thịt người.
Thiếu niên mặc hắc y cầm kiếm đứng đó, thanh kiếm vừa lúc nhắm ngay cổ họng của tên còn lại. Khi nàng đẩy cửa vào liền nghe thấy thanh âm của hắn: “………..Ta không ngại giết ngươi.”
Nói xong mím môi quay đầu lại, tròng mắt tối đen lệ khí mười phần, sát ý khó nén.
Thiếu niên bị trường kiếm nhắm tới ngồi dựa ở góc tường. Có vẻ như vừa bị đánh, má phải sưng tấy, quần áo xộc xệch không chịu nổi.
Hình như hắn vô cùng đau đớn, từ cổ họng phát ra vài tiếng khàn khàn thở dốc, âm cuối run không ngừng.
Đệ tử trong phòng có ba người, hai trong số đó là kẻ bắt nạt Bùi Tịch.
Nàng biết trong đó người mặc bạch y tên là Nhiếp Chấp, như vậy tên cầm kiếm chính là Ngạn Kiều, về phần tên đáng thương thảm hại trong góc —
Nam chính vậy mà lại có lúc chật vật đến như vậy.
Cho nên.
Ninh Ninh suy nghĩ, làm một nữ phụ độc ác danh xứng với thực, hiện tại phải nói gì đây?
Cho ta nhập hội với?
Buông nam chính ra, để ta tới?
Nàng đã đại khái đã thích ứng với thiết lập của mình, bởi vậy khi ba người kia đồng loạt quay đầu lại đây cũng chẳng lộ vẻ kinh hoảng mà là bình tĩnh nhướng mày cười: “Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi.”
Biểu tình như nhìn rác rưởi này, ngữ khí cao cao tại thượng này.
Quá đủ!
Ninh Ninh nhập môn cùng năm với bọn chúng, thân phận lại là đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử, lập tức bị Nhiếp Chấp nhìn ra thân phận: “Ngươi là… của Thiên Tiện trưởng lão …”
Thật kỳ quái, gã này sao lại sợ như vậy, như có con sói đang đuổi theo phía sau.
Chẳng lẽ vì hành vi khi dễ đồng môn bị người phát hiện, nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy?
Ngược lại tên cầm kiếm vẫn không thay đổi sắc mặt, nhíu mày liếc tới, ánh mắt tàn bạo: “Ngươi tới đây làm gì?”
Đủ lạnh lùng, vừa nhìn đã vô cùng phù hợp với hình tượng thiếu niên bất lương.
Thật ra bộ dạng tên này vậy mà còn rất tốt, mặt mày anh tuấn, sống mũi cao, chẳng qua nhìn vào rất hung dữ.
Ninh Ninh liếc hắn một cái, chỉ chỉ nam chính đang té trên đất: “Ta tới tìm hắn.”
Nhận ra đối phương hơi giật mình, nàng cất bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nam chính.
Khuôn mặt được đồn đãi tuyệt sắc giờ đây đã bầm dập vì bị đánh, không thể nhìn rõ dáng vẻ lúc đầu. Nàng âm thầm tiếc hận một tiếng, mười phần nghiêm túc mà nghĩ:
Trong nguyên tác vị Ninh Ninh này nói chuyện như thế nào nhỉ?
“Ui, bị đánh thảm quá nha.”
“Trong lòng ngươi rõ ràng biết vì sao ta đến. Cũng không nhìn lại thân phận của mình, một đệ tử ngoại môn thế mà dám chọc đến ta?”
“Cùng là đệ tử phái Huyền Môn mà ngươi lại đi làm chuyện quỷ dị như vậy. Nếu không phải do niệm tình đồng môn, hôm nay ta đã giết kẻ lòng dạ xấu xa như ngươi rồi.”
“Nói thật đi, ngươi đến cùng đã làm gì?”
Nguyên chủ vốn không tin chuyện mình sẽ bị thua trong tay đệ tử ngoại môn, đương nhiên cho rằng Bùi Tịch đã sử dụng ám chiêu, dựa vào việc gian lận mới có thể đánh với nàng.
Ninh Ninh chỉ sử dụng mấy câu không mang tính sát thương, còn mấy câu như “phế vật”, “tạp chủng” cùng với vài cái thô tục khác nàng đều bỏ bớt, nói ra ngại miệng bẩn.
Nàng vội vàng nói xong lời kịch, sau đó còn không quên thiết lập mà hừ lạnh một tiếng, cái cằm bóng loáng hơi nhấc, nhìn về phía hắc y Trầm Ngạn Kiều: “Đến ngươi.”
Ninh Ninh chả qua là mạnh miệng, chứ nói về ác độc, còn phải xem người anh em tỏa đầy khí chất nhân vật phản diện này.
Nhưng mà có vẻ như nàng diễn giống thật quá.
Môi mỏng của thiếu niên hắc y còn chưa có mở ra, nam chính nằm ở góc tường đã tê tâm liệt phế gào khóc thảm thiết, từ trong hai mắt sưng tấy lệ nóng tung hoành: “Phải….Đều là ta sai! Tha ta đi!”
Ninh Ninh: ?
Từ từ.
Cái gì vậy nam chính! Trong sách không phải viết ngươi “cho dù bị liệt hỏa thiêu đốt suốt ba ngày ba đêm cũng không xin tha thứ một tiếng.” sao! Tại sao bây giờ chẳng qua bị nàng nói vài câu đã khóc thành cái đức hạnh này?
Bộ nàng đáng sợ như vậy sao?
Ninh Ninh bị phản ứng của hắn làm cho có chút mù mờ, lại nghe đối phương tiếp tục nức, nở: “Tất cả đều là ta gây ra, cầu xin ngươi đừng nói với trưởng lão! Kiếm của Bùi Tịch là do ta trộm, hại hắn chỉ có thể sử dụng kiếm rách trong đại hội…..Đều là lỗi của ta, tha ta đi!”
Kiếm của Bùi Tịch.
Là hắn trộm?
Người này không phải Bùi Tịch????
Ninh Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được cái thứ gọi là có một ngàn con thảo nê mã đang chạy*, kinh hãi tới sắp thở không nổi.
*Ngựa cỏ bùn hay Cǎonímǎ (chữ Hán: 草泥马, phiên âm Hán-Việt: thảo nê mã) là một Internet meme tại Trung Quốc được sử dụng rộng rãi như một dạng biểu tượng nhằm phản đối kiểm duyệt Internet tại Trung Quốc đang ngày càng tăng. Đây là lối chơi chữ với cum từ trong tiếng Trung phổ thông cào nǐ mā (chữ Hán: 肏你妈, phiên âm Hán-Việt: tháo nễ ma), nghĩa đen tức là “địt mẹ mày” (từ Cǎo/草 là từ “cấu” trong từ “giao cấu”; ní/泥, tức là từ “nị”, chỉ ngôi thứ 2, là bạn, mày và từ mǎ/马 là từ “ma” hay “ma ma” có nghĩa là mẹ hay vú nuôi), và là một trong danh sách 10 sinh vật thần thoại được tạo ra trong một bài viết giả trên trang Baidu Baike vào đầu năm 2009. Nó đã trở thành một hiện tượng cuồng tín trên các diễn đàn trò chuyện trên Internet ở Trung Quốc và đã gây sự chú ý từ các hãng truyền thông toàn cầu, với các video và món đồ dùng về con vật này (được cho là giống với loài lạc đà Alpaca). (Nguồn: Wikipedia)
Nếu cái tên bị đánh mày không phải nam chính, vậy…..
Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, nghiêng đầu, thân thiết nhìn về phía thiếu niên hắc y đang cầm kiếm kia.
Ánh sáng trắng chiếu ra khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng xinh đẹp, khi chiếc chăn bông được phủ lên bởi ánh sáng rực rỡ như máu của tà dương, dáng vẻ của hắn cực kì giống như một viên ngọc bích trắng mịn được huyết quang nhuộm đỏ, tăng thêm vài phần lạnh lùng và tà mị.
Trong tầm mắt của nàng là một đôi mắt xinh đẹp hơi xếch, đồng tử đen kịt, tựa như vực sâu không đáy vô cùng lạnh lẽo.
Dưới đuôi mắt bên phải là vật đã được nhắc vô số lần trong truyện, thuộc về nam chính Bùi Tịch….
Lệ chí đỏ thẫm.
Ninh Ninh: Nhồi – máu – cơ – tim.
Trời muốn giết nàng.
Nàng có lẽ, hình như, có thể, nhận sai người rồi.
Cái người ngã dưới đất kia mới là nhân vật phụ Trầm Ngạn Kiều.
Khó trách khi thấy nàng đẩy cửa vào lại nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ như vậy của Nhiếp Chấp. Hóa ra không phải gã sợ nàng, mà là sợ cái người đang phản kháng có diện mạo như Tu La – Bùi Tịch.
Cho nên hiện tại nội dung truyện là gì.
Nam chính rốt cục chẳng thèm che giấu thực lực, ngay tại chỗ phản kháng cái tên đồng môn đã khi nhục mình, phong cách còn y như nhân vật phản diện gác kiếm lên cổ người khác.
Mà nàng, nữ phụ ác độc được tác giả chỉ định ngay vào thời khắc nam chính bị nhục nhã xuất hiện, còn dùng giọng điệu lạnh nhạt giáo huấn kẻ khi dễ hắn.
Đây là việc mà một nữ phụ ác độc sẽ làm sao?
Mắt thấy vẻ mặt của nàng không đúng, Nhiếp Chấp đứng ở một bên đã kinh hồn táng đảm.
Gã cùng Trầm Ngạn Kiều ghen tị Bùi Tịch ở đại hội bộc lộ tài năng, cho rằng hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi vì thế dẫn hắn vào phòng của đệ tử, định như ngày thường khi dễ hắn.
Không nghĩ tới Bùi Tịch sẽ phản kháng lại, nháy mắt đã đem Trầm Ngạn Kiều đẩy ngã trên đất.
Càng không ngờ là, đệ tử của Thiên Tiện Tử đột nhiên đẩy cửa vào.
Xưa nay nghe qua vị đại tiểu thư này tính cách ngang ngược kỳ quái, vậy mà hiện tại tự hạ mình đến đây vì Bùi Tịch. Cái này gọi là gì? Chắc chắn là tình yêu!
Thiếu nữ si tình, kiếm đạo thất ý, tình trường như ý, đem lòng ái mộ với thiếu niên xa lạ đã đánh bại nàng, chẳng những một đường đuổi theo người ta tới chỗ ở, còn không chút do dự trách mắng đồng môn đã khi nhục hắn.
Sớm nghe nói mấy thiên chi kiêu nữ này sẽ thích người đã đánh bại mình, xem ra thoại bản viết quả không sai.
Nhiếp Chấp vừa kinh vừa sợ, trong đầu đã tưởng tượng toàn bộ chuyện xưa ngược luyến về thiếu nữ Ninh Ninh tuy yêu nhưng mãi không có được chàng thiếu niên của mình, nhưng thân là nữ chính của chuyện xưa, Ninh Ninh lại chẳng hề hay biết gì.
Nàng chỉ cảm thấy, xong đời rồi.
Nàng mới đáp ứng với hệ thống nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, kết quả mới bắt đầu đã trời long núi lở, nội dung truyện bị chệch tới nỗi ngay cả tác giả cũng không nhận ra.
Cái này làm sao đây.
Chuyện đã đáp ứng với người khác nhất định phải làm cho tốt, dù là nữ phụ độc ác cũng phải chuyên nghiệp trong hành vi ngày thường!
“Ta không phải cố ý đến đây để giúp ngươi!”
Nguyên chủ đã gặp qua Bùi Tịch, nàng tất nhiên không thể sử dụng cái cớ “nhận sai người” được. Ninh Ninh cắn răng nói ra những lời này, bởi vì hối hận đan xen, hai tai của nàng hơi nóng.
Nàng nói đều là nói thật, nhưng mà rơi vào tay người khác lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Nhìn thấy hai tai của nàng đỏ lên, Nhiếp Chấp run bần bật.
Nói xong liền đỏ mặt, còn vội vàng phủi sạch quan hệ với Bùi Tịch, mở miệng ra đã biết là ngạo kiều*. Nếu không phải cố ý tới giúp hắn, tại sao phải nói với Trầm Ngạn Kiều mấy lời đó?
*Tsundere: là những người có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.
Mặt Bùi Tịch không chút thay đổi, Nhiếp Chấp đăm chiêu.
Ninh Ninh tổng cảm thấy không khí có chút không thích hợp, đón nhận đôi mắt tối đen chưa tan lệ khí của người trước mặt, không phục bèn bổ sung: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, hôm nay trong đại hội ta thua ngươi, chỉ là vì ta không dùng đến một nửa công lực. Không nên đắc ý quá, ta sớm hay muộn cũng sẽ đánh thắng ngươi.”
Đây là lời nguyên chủ đã nói trong sách.
Những lời này vừa ra, Nhiếp Chấp ngay lập tức lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”.
Gã vốn tưởng rằng Ninh Ninh sau khi bại dưới tay Bùi Tịch mới nhìn trúng hắn, nhưng qua những lời này, vị tiểu tổ tông này xem ra đã sớm rễ tình đâm sâu với hắn.
Vì để tên tiểu tử này thắng đại hội, nàng vậy mà chỉ sử dụng năm phần công lực, năm phần đó! Vì tình yêu, ngay cả vinh dự của tu sĩ cũng có thể xem như không thấy, đúng là một sự hy sinh cao cả biết bao nhiêu!
Quả không hổ danh đệ tử thân truyền, ngay cả theo đuổi người khác cũng thanh tao thoát tục như vậy.
Nếu để cho nàng biết mình đã từng khi dễ lang quân của nàng…….
Bị Bùi Tịch gác kiếm lên cổ Trầm Ngạn kiều đã khóc thành như vậy, Nhiếp Chấp lo lắng bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ, không bằng thừa dịp hai người kia liếc mắt đưa tình, mau chuồn khỏi chốn thị phi này.
Vì thế gã suy tư một chút, hạ giọng lấy lòng cười: “Làm phiền, ta có thể đi được không?”
Để giúp Ninh Ninh vui vẻ, vừa dứt lời còn không quên nói thêm một câu: “Hai người đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc khiến người khác hâm mộ không thôi. Nếu ta tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ làm phiền hai người bồi dưỡng tình cảm.”
Gã nói vừa êm tai vừa tình cảm, thế nhưng lại không biết chính những lời này lại là sự phủ nhận vô cùng lớn đối với trình độ nghiệp vụ của Ninh Ninh, có thể nói là đang ghẹo gan nàng, đã vậy tên này còn cười tươi y như hoa cúc, khiến người khác cảm thấy ngay bây giờ gã có thể bay thẳng lên trên sóng vai với mặt trời.
Ninh Ninh vừa tức vừa tủi thân.
Please, làm ơn tôn trọng thân phận nữ phụ độc ác của nàng chút, ai muốn cùng nam chính bồi dưỡng tình cảm hả!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK